Chương 18: Thập tử nhất sinh.
Cậu Việt ở lại nhà để chăm nom vợ một thời gian rồi lại tiếp tục lên đường làm ăn xa. Mợ Mai đã đi lại bình thường, mợ cùng Diệu đi ra tiễn cậu Việt.
Mợ Mai nói:
– Mình cứ an tâm lo công việc. Ở nhà em sẽ chăm sóc em Vân chu đáo. Nhất định sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra với em ấy nữa.
– Ừm. Ở nhà có chuyện gì thì phải kêu người báo tin cho tôi đấy.
– Em biết rồi mà. Cậu cứ an tâm đi đi.
Diệu đứng bên cạnh, hai tay đặt lên chiếc bụng bầu đã lộ rõ của mình. Không hiểu tại sao lần này tiễn chồng đi làm lòng cô lại thấy bồn chồn lo lắng đến vậy.
***
Vì muốn sắp xếp công việc cho xong để có thể về với vợ con nên cậu Việt dốc hết sức truyền đạt cho cậu Dũng tất cả những gì mà mình học hỏi bao nhiêu năm qua.
Suốt mấy tháng liền cậu Việt không thể về nhà, chỉ có thể gửi thư về để báo tin cho gia đình.
Những tháng cuối thai kỳ Diệu mệt mỏi hơn nhiều, ăn uống không vào, đi lại khó khăn. Đã thế lại còn không thể gặp được cậu Việt khiến cho sức khỏe lẫn tinh thần của Diệu lúc nào cũng mỏi mệt và căng thẳng.
Một ngày nọ cậu Việt nhận được một lá thư không phải là do mợ Mai viết mà là từ Diệu. Cô không biết chữ nên đã lén đi nhờ một người trong làng viết thư giúp mình.
Trong thư cô viết:
“Anh Việt ơi, dạo này em ăn uống không ngon. Lúc nào cũng mơ gặp mợ Vân. Em cảm thấy mợ Vân cứ như đang muốn nhắc nhở em chuyện gì đó. Em rất sợ con mình sẽ xảy ra chuyện. Anh thu xếp về sớm với em nhé.”
Cậu Việt cũng có linh cảm chẳng lành. Không thể chờ đợi thêm, nhận được thư Diệu, ngay đêm đó cậu Việt đã lập tức trở về quê.
Bên ngoài mưa gió bão bùng, sấm chớp rạch ngang trời cùng gió giông oanh tạc đám cây trong vườn như muốn bẻ gãy tất thảy. Mưa lớn quá, bà Chánh không thể tự mình đi xuống phòng của Diệu được. chỉ có thể sai người hầu đi xuống để lấy tin tức.
Mợ Mai ở trong phòng của Diệu, cách một bức màn, đi qua đi lại sốt vó. Tiếng Diệu gào xiết, rên rỉ:
– Đau quá, bà đỡ… tôi chịu không nổi nữa rồi. Bà cứu tôi đi.
Tiếng bà đỡ dịu dàng cổ vũ:
– Cố gắng chịu thêm một chút đi mợ ba. Nào, mợ ba rặn đi.
Mồ hôi đổ nhễ nhại, cơn đau như xé nát ruột gan Diệu. Lúc này có lẽ cái chết còn dễ chịu hơn. Diệu cắn chặt môi đến tứa máu, dùng hết bình sinh để rặn. Con Nhót ở bên cạnh liên tục dùng khăn ấm lau mồ hôi và cổ vũ cho Diệu:
– Mợ ba cố lên, cố lên. Sắp được rồi.
Diệu đã vật vã suốt hơn ba giờ đồng hồ mà vẫn không thể sinh con, cơ thể vốn đã yếu giờ đây ngày càng đuối sức. Diệu không nói nổi nữa, cô buông xuôi tay chân, mắt lờ đờ muốn nhắm lại. Bà đỡ sốt ruột nói:
– Mau, mau gọi mợ ba dậy. Mợ ba không được ngủ.
Nhót vỗ vào mặt Diệu liên tục:
– Mợ ơi! Mợ đừng ngủ. Mợ nghe con nói không?
Diệu hơi tỉnh táo một chút, cơn đau đẻ lại đến khiến cô có muốn nằm yên cũng không được.
Ở đâu đó trên đoạn đường về nhà, trời cũng mưa như trút nước. Cậu Việt nghe lòng mình như lửa đốt, cậu hối anh Đam:
– Chạy xe nhanh lên chút đi anh Đam. Tôi cảm thấy hình như Diệu đang gặp chuyện.
– Dạ cậu chủ. Tôi đang đi nhanh hết sức có thể rồi. Đây là đường núi, lại còn đang mưa. Đi nhanh nguy hiểm lắm.
– Cứ đạp hết ga cho tôi. Tôi không thể để vợ con tôi gặp vấn đề gì được.
Anh Đam phóng ga lao đi. Con xe cứ thế chạy xuống đường dốc ngoằn ngoèo. Một tiếng sấp rạch ngang trời khiến cho cả cậu Việt lẫn anh Đam đều giật mình. Phía trước vì mưa lớn nên đường bị sạt lở. Anh Đam giẫm thắng nhưng vô dụng. Anh hoảng hốt kêu lên:
– Cậu hai… xe hư thắng rồi…
– Cái gì…
Vừa dứt câu một tảng đá lở lăn xuống chặn trước đầu xe, anh Đam bẻ tay lái tránh đường, chẳng may cả người cả xe phóng luôn xuống vực thẳm.
Ở nhà ông Chánh tổng, tiếng sét rầm trời đánh qua mái nhà Đông ngay lúc tiếng khóc của đứa trẻ cất lên. Bà đỡ vui mừng nói:
– Sinh rồi, con trai.
Mợ Mai lập tức chạy vào trong ôm lấy đứa trẻ, hạnh phúc trào ra cả ánh mắt. Mợ nở nụ cười hài lòng:
– Là con trai, tốt quá rồi.
Nói xong mợ liền nhìn Diệu lúc này đã nằm bất tỉnh nhân sự. Không một lời hỏi thăm, mặt mợ Mai lạnh tênh nói:
– Nhót, mau ra ngoài để mợ Diệu một mình nghỉ ngơi.
Nhót hoang mang nói:
– Nhưng mà…
Mợ Mai lườm:
– Tao nói mày không nghe à?
Dù lo cho Diệu nhưng Nhót không dám trái lời, cúi gằm mặt rời khỏi phòng. Mợ Mai nhìn bà đỡ, mợ lấy trong túi ra một xấp tiền dày cộm đưa cho bà đỡ rồi nói:
– Chuyện đêm nay, bà nhất định phải ghi nhớ. Người sinh ra đứa trẻ này là mợ hai Mai, vợ của cậu hai Việt. Bà nhớ chưa?
Bà đỡ mặt mày hoang mang. Bà cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng nhìn ánh mắt sát khí của mợ Mai, bà biết mình không thể nói khác được chỉ đành ngậm ngùi cầm lấy tiền và nói:
– Vâng thưa mợ, tôi biết rồi.
Trong phòng chỉ còn lại mợ Mai, đứa trẻ và Diệu. Mợ Mai ôm chặt đứa trẻ trong lòng. Nhếch môi cười nhạt một cái rồi rời đi. Diệu trong cơn mơ hồ đã nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của mợ Mai. Nhưng lúc này sức khỏe của cô như đèn treo trước gió, đến ngón tay cũng không cử động được. Cô cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập mình và con nhưng không tài nào phản kháng.
Tiếng lòng Diệu muốn kêu lên:
– Con của tôi, chị mang con tôi đi đâu?
Tuy nhiên Diệu không thể kêu lên thành tiếng, cô chỉ có thể bất lực nhìn thấy người ta bế con mình đi mất. Bóng mợ Mai biến mất trong tầm mắt, Diệu cũng ngất lịm đi không còn biết gì.
Cơn giông đã qua đi, chỉ còn lại mưa rả rích. Mợ Mai một thân một mình bế đứa trẻ vừa mới lọt lòng đến gõ cửa phòng bà Chánh, bộ dạng vô cùng thần bí.
Bà Chánh đang sốt ruột ngồi ở trong phòng. Lúc nãy bà đã đuổi hết người hầu đi để bà ở lại một mình. Nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức đứng dậy chạy đi mở.
Mợ Mai trùm khăn kín đầu, áo khoác che kín cả đứa trẻ. Trong bóng tối, chỉ có mắt của mợ là sáng quắc:
– Má!
Bà Chánh kéo mợ Mai vào trong phòng:
– Đi vào trong đã rồi nói.
Bà Chánh không dám vặn đèn lớn. Chỉ vừa đủ sáng để bà có thể nhìn thấy đứa cháu trai kháu khỉnh ngoan ngoãn đang ngủ say trong chiếc khăn ấm. Bà Chánh nhẹ nhàng vén mảnh khăn, ngắm nhìn cháu trai không chớp mắt, bà khen ngợi:
– Thằng bé kháu khỉnh quá, giống y thằng Việt hồi nó mới sinh.
– Vậy hả má. Thằng bé ngoan lắm. Nãy giờ ngủ ngoan không khóc một tiếng nào.
Bà Chánh đang tươi cười liền nghiêm nghị hỏi:
– Thế còn con Diệu… con xử lý thế nào rồi?
– Má an tâm đi. Giờ này chắc nó đã được đưa ra khỏi nhà chúng ta rồi. Con đảm bảo nó sẽ không thể quay trở lại đây nữa.
– Hãy làm cho gọn ghẽ. Nếu xảy ra chuyện thì con biết hậu quả của con cũng không khác gì con Vân rồi đấy.
– Dạ, má cứ tin ở con. Con không ngu dốt như con Vân đâu.
– Vậy còn thằng Việt. Con định đối phó với nó thế nào?
– Má nghĩ anh ấy sẽ tiếc thương một cô vợ đã bỏ con cái theo trai sao? Dù cho anh ấy không có tin thì dùng nửa đời còn lại tìm kiếm cũng sẽ không tìm ra cô ta đâu.
Bà Chánh gật gù lắng nghe. Chuyện lớn như vậy nhưng bà Chánh hầu như chẳng quan tâm. Điều quan tâm duy nhất của bà Chánh chỉ là đứa cháu đích tôn này thôi.
Diệu bị một người đàn ông lạ mặt cuộn mình trong chăn rồi vác ra khỏi nhà Chánh tổng. Khi cô lờ mờ tỉnh lại thì thấy mình đang bị vác đi ra giữa đồng mênh mông. Mưa vừa dứt, mùi sình xộc lên mũi, tiếng ếch nhái kêu vang. Diệu hoảng sợ muốn phản kháng, muốn hỏi rõ xem người này đang đưa mình đi đâu nhưng cô lại chỉ như một cái bao tải không động đậy, không thể nói chuyện.
Hắn vác cô lên một cái xuồng. Cô nằm ngửa mặt, ánh mắt lờ mờ nhìn thấy tán cây đen ngòm đang trôi qua tầm mắt. Hắn định mang cô đi đâu? Còn con trai của cô, nó đang ở đâu? Có quá nhiều điều khiến Diệu lo lắng và sợ hãi, nhưng bản thân cô bất lực không thể làm gì được.
Không còn thấy những tán cây trong tầm mắt, Diệu rùng mình khi biết bản thân đã được đưa ra sông lớn. Diệu dùng tất cả sức bình sinh để lên tiếng:
– Thưa… anh có thể cho tôi biết là mình đang bị mang đi đâu không?
Người đàn ông tướng tá cao lớn đứng lên, rít một hơi thuốc lá vê rồi bế bổng Diệu lên. Trời đã qua canh ba, ánh sáng mờ nhạt khiến Diệu có thể nhìn thấy mờ mờ nét mặt hung tợn, lạnh lùng của người đàn ông kia. Diệu run rẩy nói:
– Xin tha cho tôi… Xin anh…
Giọng người đàn ông trầm thấp như vọng lên từ địa ngục:
– Chồng cô không cần cô nữa. Anh ta chỉ cần con của cô thôi. Vì vậy nên cô mới ở đây với tôi. Đừng về tìm tôi. Tìm thằng tên Hoàng Trí Việt.
Dứt câu, hắn tuyệt tình ném Diệu xuống dòng sông lạnh ngắt. Cơ thể cô vừa trải qua sinh nở nên vô cùng yếu ớt, lại còn bị quấn chặt trong chiếc chăn dày. Nước cứ thế ngấm dần vào chiếc chăn, nhấn Diệu chìm dần xuống dòng nước lạnh lẽo.
– Không thể nào, anh Việt không bao giờ làm như vậy. Cha mẹ ơi! Cứu con với, con không muốn chết. Con phải lấy lại con trai của con.
Diệu cố gắng vùng vẫy. Cô thoát được chiếc chăn nhưng cũng chẳng đủ sức để bơi nữa. Máu ở bên dưới thân cô chảy không ngừng, vắt kiệt chút sức lực còn sót lại trong người cô.
Diệu cứ thế chìm vào dòng nước. Chút lý trí cuối cùng cô chỉ có thể oán giận cuộc đời mình:
– Tôi đã làm gì sai chứ? Sao lại đối xử với tôi như vậy?
Tất cả những điều tàn nhẫn này đều nằm trong kết hoạch của mợ Mai và bà Chánh. Sau khi biết ông Chánh sẽ để gia sản cho cháu đích tôn thì bà Chánh sốt ruột muốn phải làm mọi cách để có cháu. Bà không thể trông chờ vào đứa con trai đã coi nhẹ chuyện yêu đương nên đành phải tìm đến con dâu. Bà muốn cùng mợ Mai hợp tác để cưới vợ lẽ cho cậu Việt. Sau khi có được cháu đích tôn rồi thì những việc còn lại tùy mợ Mai xử lý. Mợ Mai vô sinh, nếu không phải nhờ gia thế cha ruột cũng là một ông chánh tổng khét tiếng vùng bên thì có lẽ còn lâu mới tồn tại được trong gia đình Chánh tổng Khâm.
Mợ Mai đồng ý với kế hoạch của bà Chánh tổng với điều kiện đứa trẻ sinh ra phải là con của cô, mẹ của nó phải để cô tự tay giải quyết. Bà Chánh chỉ cần cháu, không cần con dâu nên lập tức đồng ý.
Khi gặp được Diệu có dáng vẻ khỏe mạnh, sáng dạ bà Chánh lập tức chọn làm mục tiêu. Tất cả những gì tốt đẹp mà bà ta dành cho Diệu chỉ là để hợp thức hóa cô thành vợ của cậu Việt, khiến cháu đích tôn của bà ta đường đường chính chính được công nhận.
Mợ Mai đối tốt với Diệu cũng chỉ là để bảo vệ tốt đứa con trong bụng của Diệu mà thôi.
Diệu thật đáng thương, cô lại tưởng bản thân mình đã gặp được một gia đình tốt, vô tư sống trong cuộc sống như cổ tích mà không hề biết rằng những kẻ mà cô mang ơn lại đang chờ đợi từng ngày để g~iết chết cô.
…
Truyện hoàn 35 chương nhóm kín. Tham gia để đọc full