- Advertisement -
TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 15
Cô ta tức giận đến nỗi không nói được nên lời định lao đến phía cậu Phát nhưng cậu ấy đã nhanh chân mà chạy ra phía sau người tôi trốn, miệng lẩm bẩm nói liên tục:
– Người xấu, người xấu kìa…
– Mày nói ai xấu hả? Mày ra đây cho tao…
– Phù thủy, cô ta là yêu quái. Sợ quá đi thôi, sợ quá…
– Cái thằng này, mày ra đây. Nhanh lên…
Cô ta tức giận đến nỗi một người điên cũng chấp nhất nữa, chú Toàn đứng quan sát nãy giờ cũng thở dài nói:
– Đủ rồi..
– Sao mà đủ được hả anh? Cơn giận này em vẫn chưa trả được, anh không thấy sao Toàn?
– Anh bảo em đủ rồi. Phát nó làm đổ thì xem như kết thúc chuyện này đi.
– Thằng Phát nó là thằng điên? Chẳng lẽ anh lại sợ một thằng điên như nó à?
– Nó là em họ của anh. Anh bảo em đủ là đủ, về phòng đi đừng có kiếm chuyện kẻo nó lại tái bệnh nữa đó.
– Anh Toàn…
– Về phòng thôi.
Vừa nói chú ấy vừa kéo tay người phụ nữ kia rời đi nhưng cô ta vẫn uất ức mà quay lại nhìn chúng tôi la hét:
– Hai đứa bây coi chừng đấy, tao sẽ không để qua cho bây đâu. Nhớ đấy..
Tiếng nói kia một lúc một nhỏ rồi cũng biến mất, tôi lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm cả người. Lúc nãy mới chợt nhớ tới cậu Phát vẫn còn đang nấp ở phía sau lưng mình, người làm thấy vậy thì liền đi đến kéo cậu ra nói:
– Tôi đã khóa cửa rồi, sao cậu lại ra được vậy cậu Phát?
– Không biết, mở cửa đi thôi.
– Cậu làm bọn tôi khổ quá cậu Phát ơi.
– Đừng khóc, đừng khóc mà…
– Mau về phòng đi cậu, cậu cứ như vậy chúng tôi đau tim chết mất.
– Không mà..
Cậu ấy cứ thế mà được bọn họ kéo đi nhưng vẫn không quên quay lại nhìn tôi nói:
– Tôi là siêu nhân, tôi sẽ bảo vệ bạn, đừng sợ nha..
– Vâng. Cậu là siêu nhân đỉnh nhất luôn đó.
– Thích quá đi, siêu nhân là ta đây.
Đến bây giờ tôi mới thấy được sự quan trọng của đồng minh, cho dù người đồng minh của mình không được tỉnh táo nhưng đã cứu mình được mấy lần, nghĩ lại vẫn thấy khỏe ghê. Vừa chọc tức con mụ kia, lại còn vừa cho bà ấy uống thử nước do mình pha chế thì còn gì bằng chứ? Mọi người giải tán hết tôi thấy vậy thì đi ra ngoài vườn chơi mà không muốn làm việc nhà nữa, vừa ngồi ghế tôi vừa ngắm cảnh mà miệng vẫn không quên nở nụ cười, tôi cứ cười ngây dạy cho đến khi có giọng của ai đó vang lên từ phía sau:
– Cô cũng giỏi nhỉ?
Khẽ quay lại tôi thấy chú Toàn nên mím môi một cái rồi nói:
– Chú quá khen..
– Trên đời này ngoài mẹ tôi thì chẳng có ai dám động tới Băng cả, cô là người thứ hai đấy.
– Cô ấy là ai mà tôi phải sợ chứ? Nếu ngay từ đầu cô ấy đừng có động đến tôi thì tôi cũng chẳng rảnh tay để trả thù lại như thế. Là cô ta, mặt đẹp nhưng lòng thì thối tha vô cùng..
– Băng chưa từng làm hại ai, cô ấy chưa từng nóng giận hãm hại bất cứ người nào. Cô phải như thế nào thì cô ấy mới như thế, người nên xem lại bản thân là cô mới đúng đấy.
– Cô ấy hại tôi vì biết tôi là ” vợ ” của chú đấy.
– Vợ? Nghe cô nói từ ấy có vẻ vui mừng quá nhỉ?
– Nhìn mặt tôi xem, chú nghĩ là tôi thích làm vợ của một người già như chú à? Có bị ảo tưởng quá không nhỉ?
Bị tôi nói đúng tim đen gương mặt của chú ấy liền cứng đờ ra mấy giây sau đó cũng thu lại vẻ mặt lạnh lùng ban đầu nói:
– Cô… Nghĩ mình là vợ của tôi thật à? Cô nghĩ cô có thể lọt vào tầm mắt của tôi sao?
– Lọt hay không lọt thì tôi cũng sẽ là vợ chú. À, nếu như chú hay thì chú bảo mẹ chú cho tôi trở về quê đi, đến lúc đó tôi mới tin là chú ghét tôi và không muốn tôi làm vợ của chú.
– Nếu tôi làm được thì cô đã không xuất hiện ở đây rồi, đồ ngốc.
Vừa nói chú ấy vừa tiến đến dùng tay cóc vào đầu của tôi một cái, cái dáng vẻ cao hơn tôi một cái đầu, từ dưới đứng nhìn lên cảm giác nó khác lạ lắm. Khẽ lắc đầu lấy lại bình tĩnh tôi lùi về sau mấy bước, lúc này từ trong nhà có người bước ra kèm theo giọng nói đanh đá vang lên:
– Anh ra đây làm gì thế? Chẳng phải anh bảo là xuống nhà uống nước sao? Sao bây giờ lại ở đây?
– À, anh ra đây dạy dỗ cô ta.
– Dạy dỗ cái gì? Có phải anh đã có ý đồ gì với cô ta không hả? Lúc nãy anh im lặng bỏ qua bây giờ dạy là dạy cái gì hả Toàn?
– Em lại ghen lung tung cái gì thế hả Băng?
– Em không có ghen, nhưng anh làm cho em nghi ngờ rồi đó.
– Nghi ngờ cái gì chứ? Rảnh quá, vào trong thay đồ đi tí nữa anh đưa em ra ngoài chơi.
– Còn cô ta?
Chú Toàn thở dài một hơi rồi bước tới gần vuốt tóc cô ta dịu dàng nói:
– Anh đã bảo con nhỏ nhà quê này không bao giờ lọt vào mắt của anh, em cứ ghen thế này lại xấu người ra đó, biết không hả?
– Em nghi ngờ ít có sai lắm.
– Không phải lo, đợi mẹ về anh nhất định sẽ nói chuyện với mẹ. Cuộc đời anh ngoài em ra thì chẳng còn ai nữa cả, biết chưa?
– Dạ, anh nói thế thì còn được, tạm tha cho anh lần này đó.
– Yêu cục cưng của anh nhất.
Hai người họ cứ thế mà quấn nhau như sam, tôi cảm giác ghê lắm nên vội quay mặt đi nơi khác ngay lập tức. Đúng là ghét nhất khi ăn cơm ch.ó ở dưới quê chị Diệu với người yêu bà ấy cứ thể hiện riết mà tôi chán đến bỏ ăn rồi, giờ lên đây gặp hai người này nữa tôi lại nghĩ thà chơi với một người điên như cậu Phát vẫn tốt hơn rất nhiều.
Thay đồ xong hai người họ cùng nhau đi ra ngoài chỉ còn tôi ở lại với mọi người thôi, lúc vào trong mọi người cứ liên tục hỏi thăm tôi về chuyện lúc nãy. Ai cũng lo lắng cho tôi hết, nhìn họ tôi lại có chút niềm tin về người tốt ở nơi thành thị đông người này rồi, đang loay hoay thì đột nhiên lúc này cô giúp việc nói:
– Lát nữa hình như có khách đến nhà đó, cậu Toàn ra ngoài rồi không biết ai tiếp họ đây.
– Thì có cô Như ở nhà rồi đây này, lo cái gì không biết nữa?
Nghe nhắc đến tên mình tôi giật mình hỏi lại ngay:
– Mọi người nói con sao? Con không biết đâu, con không dám tiếp khách đâu ạ.
– Hình như là họ hàng của bà chủ, không sao đâu người nhà không mà cô.
– Ôi, mới lên đây con chỉ biết có mẹ, chú Toàn và mọi người thôi, giờ mà bảo tiếp họ hàng con sợ quá.
– Không phải lo, chắc họ tới đưa đồ rồi đi thôi mà cô.
Nói không lo là nói xạo, thật sự từ lúc bọn họ nói có khách đến là tôi hồi hợp run sợ quá trời. Không biết những người đó là ai, có hiền lành giống như những người này nói không hay là hắc ám giống như chú Toàn và người yêu của cô ta nữa? Tôi cứ ngồi tám chuyện với mọi người nhưng chờ hoài họ cũng chẳng đến, phải đến tầm chiều tối thì mới có tiếng chuông cửa vang lên, người làm ra mở cửa thì lúc này có thêm 4 người ăn mặc lịch sự chỉnh tề bước vào trong đó có hai nam và hai nữ, vừa thấy họ thì tôi liền đi ngay ra cúi đầu chào hỏi ngay:
– Chào mọi người ạ.
– Ai đây? Là con bé mà chị hai định cưới cho thằng Toàn hả?
– Dạ, là con đây ạ. Con tên là Như ạ.
Họ không trả lời vội mà đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi thấy nét mặt ấy cũng chẳng mấy vui vẻ gì nên cũng có chút lo lắng, hai tay bấu chặt lại với nhau để giữ bình tĩnh. Mấy giây sau họ mới cất giọng nói tiếp:
– Con ở đây vậy thằng Toàn đâu? Giờ này vẫn còn ở trên phòng à?
– Dạ. Anh Toàn ra ngoài với bạn rồi ạ.
– Bạn? Trai hay gái? Chẳng lẽ ra ngoài với con bé Băng sao?
– À, dạ.
Đến cả người nhà của họ mà cũng biết được sự tồn tại của cô ta và xưng hô một cách thật nhẹ nhàng như thế khiến tôi chỉ biết cười trừ thôi. Có lẽ những người này đều biết cô ấy và biết rõ mối quan hệ của hai người họ là gì? Tôi mời họ vào ngồi ghế, hai người phụ nữ cứ liên tục khen cô ta trước mặt tôi, chẳng biết mục đích của họ là gì nhưng tôi thấy hơi khó chịu một chút, họ mà biết rõ mặt xấu của cô ta thì tôi xem họ có dùng những từ ngữ hoa mĩ ấy dành cho một người khẩu phật tâm xà như cô nữa hay không?
Những người này ngay từ đầu đã không có thiện ý với mình nên tôi chỉ ngồi đấy góp mặt cho vui hỏi thì trả lời chú cũng chẳng muốn nói chuyện cùng. Lúc này bên kia họ nói bóng gió xa gần với tôi:
– Chị hai nghĩ thế nào ấy nhỉ? Con bé Băng nó vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang lại hiểu chuyện đến thế mà chị ấy cũng không vừa mắt rồi chọn trúng phải đứa con dâu có mồm mà như căm thế này nhỉ?
– Ừm. Họ hàng đến chả thấy có tí hiếu khách gì?
– Thì đấy, tìm đâu ra cái đứa này không biết nữa? Nhìn từ trên đến dưới chấm mỗi cái mặt thôi, cũng có duyên xinh gái một chút nhưng chỉ thế thì cũng không được.
– Kệ nó đi. Vợ là vợ của thằng Toàn, chị hai giờ có quyết cũng vậy thôi, chị cứ chờ thử xem ạ.
– Thì chờ chứ biết làm sao bây giờ? Chị hai chỉ được mỗi cái giàu, ngoài ra chẳng có mắt nhìn người gì cả.
Tôi thấy họ đã nói như thế nên liền nhếch miệng lên cười rồi nói:
– Con có miệng chứ không có căm đâu ạ, tại con thấy mọi người toàn nói chuyện ở trên mây nên con mới im lặng cho mọi người nói đó ạ. Chứ mọi người mà nói chuyện bình thường, hỏi những câu hằng ngày thì cái đó con trả lời được ạ.
– Xời. Tưởng thế nào, miệng mồm cũng khiếp quá nhỉ?
– Cảm ơn dì đã quá khen. Con cũng giống như cái cách dì nói chuyện thôi ạ.
Lời của tôi vừa dứt thì lúc này có tiếng người bước vào kèm theo đó là câu nũng nịu vang lên:
– Đồ ăn ở đó đúng là ngon quá nhưng nó lại không ngon bằng chồng của em cơ.
– Dẻo mồm quá rồi đấy cô ơi.
– Thế thì tối nay phải thưởng cho em đấy, biết chưa hả cục vàng.
Nghe mấy câu nói tôi chỉ biết gớm mà trề miệng bĩu môi, những người phụ nữ này khi thấy cháu trai yêu quý của họ về thì liền thay đổi sắc mặt 180 độ vui vẻ cười nói ngay:
– Ôi. Hai đứa cháu cưng của dì về rồi đấy hả? Dì ngồi từ xa mà nghe hai đứa nói chuyện tình cảm quá ta ơi.
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -