- Advertisement -
#8
Khi Ánh Kỳ tỉnh dậy, đã thấy bản thân nằm trên ghế dài.. trước mặt là một bể bơi lớn.
Lục Minh ngồi bên cạnh,sát khí ầm ầm mà rít điếu thuốc và nhìn về phía bể bơi
Nhận thấy nàng đã tỉnh, hắn quay lại nhìn rồi dùng tay bóp chặt hai má nàng
– C.o.n đ.i.ế.m như mày bất tỉnh cũng lâu thật đấy.
– Thả em..Lục Minh..em xin lỗi, không dám nữa
– Còn có lần sau hay sao mà không dám nữa?
Lục Minh tra hỏi, nhìn thẳng vào mắt Ánh Kỳ như muốn g.i.ế.t c.h.ế.t cô.
– Em..em…
– Nghe đây Nguyệt Ánh Kỳ. Trước đây mày sống trên đỉnh vinh quang phải không? Nhưng bây giờ mày đang phải sống phụ thuộc vào lòng thương xót của tao đấy.
– Mày bây giờ chỉ là món đồ chơi..món đồ mà bây giờ Lạc Anh và tao đây có thể chơi đùa.
– Dù Lạc Anh có bẻ gãy tay chân mày đi nữa.Mày vẫn sẽ phục vụ cô ấy như một con chó trung thành.Hiểu chưa?
Lục Minh nhìn nàng còn đang kinh hãi.Nhận thấy đã nói đủ.
Hắn kéo nàng lên, bế nàng đến trước bể bơi và hỏi đầy khinh thường.
– Ánh Kỳ của chúng ta không biết bơi phải không? Để tôi dạy cháu cách bơi..bơi như một con chó.
– Kh..khoan!
Ánh Kỳ hét lên, bị Lục Minh ném xuống bể bơi.
Phải biết rằng bể bơi này rất sâu.. phải trên 2m
– Lục Minh..Em sai!..em sai rồi! Em..thật sự không biết bơi!
Ánh Kỳ giãy dụa dưới nước.. khóc lớn cầu cứu anh.
– Thừa nhận đi? Thừa nhận em là con chó cưng sống dưới sự kiểm soát của Lục gia đi.
– Thừa nhận em là một món đồ chơi mặc người khác phá hủy đi!
Ánh Kỳ ngộp nước chẳng thể trả lời anh..sau một lúc cuối cùng cũng bất lực để bản thân chìm hẳn xuống nước.
Hắn quay người định bỏ đi.Nhưng sau một lúc suy nghĩ..hắn dường như nghe thấy tiếng khóc của cô.
Lập tức cởi áo khoác ngoài rồi nhảy xuống bể bơi.
Hắn bơi nhanh đến gần cô.Ôm cô chặt vào người mình.Hắn nhìn cô nàng mắt đã nhắm lịm đi.
Liền lập tức kéo nàng lên bờ.Anh đặt nàng nằm trên thành bể bơi..bản thân ngồi bên cạnh thở vài hơi rồi quay sang nhìn nàng.
– Ánh Kỳ…
Lục Minh lẩm bẩm nhỏ, bế nàng lên, hắn dùng áo ngoài khoác cho nàng rồi đưa nàng ra xe lái thẳng về nhà.
Đi trên đường, hắn nhìn Ánh Kỳ ở ghế phụ, không ngừng run rẩy vì lạnh.
Hắn nhướng mày, bật máy sưởi trong xe rồi dùng tay phải vuốt nhẹ lưng nàng..trong lòng hụt hẫng cảm xúc khó tả vô cùng.
Sau nửa tiếng, căn biệt thự đã ở trước mặt.Hắn đưa nàng vào nhà.Đặt nàng dựa vào người nữ hầu rồi nói.
– Chăm sóc rồi đưa về phòng.
Người hầu nhận lệnh,liền dìu nàng rời đi.Hắn cũng yên tâm mà đi về phòng.
Sau khi Ánh Kỳ tỉnh dậy lần nữa, bản thân đã nằm trên chiếc giường êm ái..
người hầu bên cạnh thì đang dùng khăn ấm chạm nhẹ vào các đầu ngón tay của cô.
– Em tỉnh rồi à? Muốn uống chút sữa nóng không? Cơ thể em còn lạnh không?
Dù ở nơi địa ngục này, những hầu cận là những người duy nhất quan tâm đến nàng.Khiến Ánh Kỳ ấm lòng vô cùng.
– Em ổn..em ổn rồi ạ.
– Vậy thì tốt quá.Em đói rồi chứ? Chị đem thức ăn lên phòng cho em?
– Được vậy thì cảm ơn chị..
– Đợi chị một chút nhé.
Ánh Kỳ cười mĩm,nhìn người hầu rời đi.
Lục Minh lúc này cũng đã đứng ngoài phòng..nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện.
Thấy người hầu đã đi,hắn mở cửa bước vào phòng
– Thân thiết quá nhỉ?
– Ahh..em không..
Nàng lắp bắp, nắm chặt chăn và nhìn người đàn ông đang đứng ở chân giường.
– Tôi không nghĩ vậy..Cô rõ thân thiết..rõ cảm nhận được tình thương ấm lòng.
Hắn bước đến gần, đưa tay luồng vào tóc nàng rồi bất ngờ nắm chặt.
– Nghe đây nhóc.Trong biệt thự có gần 20 người hầu.Một lần mày chạy trốn, tao sẽ g.i.ế.t một người.
– Nên nhớ..họ cũng có gia đình.Cứ việc làm loạn nếu mày muốn gia đình của họ căm hận mày đến cùng cực
Ánh Kỳ bị sốc, nhìn chằm chằm chẳng chớp mắt.Cả người run bần bật lên.
Hắn thấy vậy thì cũng cười trừ, tát vào mặt cô.
– Cảnh cáo mày.Còn qua lại với thằng Vũ Kiệt thì tao sẽ nhốt mày dưới tầng hầm. Để mày sống với bóng tối và mấy con chuột bẩn.
– Bây giờ thì ngủ đi
Hắn nói, thả tay ra ngồi phủi tay như thể nhắc nàng rằng nàng là vật bẩn thỉu đến mức nào rồi quay người rời khỏi phòng.
Để lại Ánh Kỳ im lặng ngồi đó, bất lực và t.u.y.ệ.t v.ọ.n.g bật khóc.
_________________
[ TG: Cẩm Tú Cầu ]
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -