11 C
Los Angeles
Saturday, November 23, 2024

Người đàn bà cũ

KỂ CHUYỆNNgười đàn bà cũ
- Advertisement -

Tác giả : Nguyễn Hiền

Vừa về đến cổng thì Ngọc Huyền vội dừng xe bởi rõ ràng cô nhìn thấy bóng bé Ngọc Hà đang cắm đầu chạy phía trước, hình như con vừa chạy vừa khóc. Cô không dám lên tiếng gọi con bởi sợ mẹ chồng nghe thấy. Tội nghiệp bé Hà cũng không biết mẹ đang đuổi theo sau mà cứ thế bỏ chạy thật nhanh. Khi đến gần thì cô mới cất tiếng gọi:

– Hà ơi…

Đang chạy, nghe tiếng của mẹ gọi phía sau thì cô bé dừng lại, và khi nhận ra người đang đi sau mình chính là mẹ thì con lại vội quay trở lại:

– Mẹ ơi…

Không cần con nói thì cô cũng đã biết lý do vì sao, nhưng việc con bỏ chạy ra khỏi nhà thế này thì đây mới là lần đầu. Ôm con trong ʋòпg tay mà tιм cô như đang có hàng trăm ngàn mũi dao đâm vào. Con bé khóc nấc, hai môi mím chặt, người vẫn co dúm lại vì sợ. Cô hiểu rằng chắc ở nhà đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm nên con bé mới hoảng sợ mà bỏ chạy như thế.

Cố gồng người lên để khỏi bật ra tiếng khóc. Ngọc Huyền ôm chặt con vào lòng mà nựng, chợt bé Hà ngước đôi mắt sưng húp lên hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, mấy mẹ con mình đừng ở đây nữa được không?

Japansdates
Are You Looking For A Soulmate?
Find an online buddy today!
Learn more
– Phải cố gắng chờ một thời gian nữa, muốn đi thì phải có tiền con ạ…

– Con sẽ đi lượm ve chai, vỏ lon bán phụ mẹ…

– Không được, mẹ biết con gáι của mẹ rất giỏi, rất ngoan. Con ngoan trông em để mẹ đi làm kiếm tiền, con có hứa với mẹ không?

Bé Hà mím môi gật đầu. Hai mẹ con đi về nhà, vừa về đến cổng đã nghe tiếng cҺửι rủa của bà Thành từ trong nhà vọng ra:

– Cái đồ đàn bà ᵭộc đinh ૮.ɦ.ế.ƭ dấp ૮.ɦ.ế.ƭ dúi ở đâu mà giờ còn chưa về nấu cơm hả?

Vội vàng dựng cái xe đạp vào gốc cây, Ngọc Huyền vội lao vào nhà chỉ kịp cởi chiếc áo ngoài treo lên móc rồi vội vàng chạy xuống bếp. Nhìn bếp lạnh tanh, mở tủ lạnh không có gì. Cô ngạc nhiên rõ ràng sáng nay trước khi đi làm, thì cô đã chạy ù ra chợ mua đồ nấu bữa trưa để mấy bà cháu ở nhà có cơm ăn, còn lại cô để vào tủ lạnh, định rằng chiều về còn nấu. Vậy mà bây giờ tại sao tủ lạnh lại trống trơn, cô định hỏi mẹ nhưng rồi biết có hỏi thì cũng vậy thôi.

Nhìn mâm cơm với d᷈-/i᷈a trứng chiên và rau muống luộc. Bà Thành mắng cô xối xả:

– Cô làm dâu kiểu gì vậy hả? tiền con tôi vất vả làm ra đưa cô mà cô cho con già này ăn như thế này để ૮.ɦ.ế.ƭ sớm đúng không?

– Dạ, sáng nay con mua ϮhịϮ heo bỏ tủ lạnh định bụng chiều đi làm về nấu, mà bây giờ con lại không thấy…

– Ý cô là tôi lấy miếng ϮhịϮ heo của cô đúng không?

– Con không có ý đó, con chỉ thắc mắc không hiểu lý do vì sao lại bị mất thôi ạ…

Bà Thành đứng dậy, dậm chân thình thịch tỏ ra vô cùng tức giận rồi ngúng nguẩy đi ra ngoài, miệng lẩm nhẩm nhưng cố ý để ba mẹ con cùng nghe:

– Bà có tiền thì bà ra ngoài ăn cho sướиɠ, việc gì phải ở nhà húp nước luộc rau muống chứ, bực mình hà…

Khi bà nội vừa đi khỏi, bé Hà mới nói với mẹ:

– Chính lúc chiều cô Hằng sang đây, rồi bà nội mở tủ lạnh lấy ϮhịϮ heo mẹ mua đưa cho cô Hằng mang về, con nhìn thấy mới nói ϮhịϮ heo của mẹ cháu thì bà ᵭάпҺ con…

Ngọc Huyền vội đưa tay bịt miệng con. Cô biết trẻ con không nói dối, nhưng bây giờ nếu con bé thấy gì cũng nói thì lại bị ăn đòn sẽ khổ, cô căn dặn con:

– Từ nay trở đi cho dù có thấy thì cũng không được nói nghe không?

– Tại sao vậy mẹ?

– Con còn nhỏ nên mẹ chỉ nói đơn giản như vậy thôi, nếu như ngày hôm nay mà con không nói thì sẽ không bị ᵭάпҺ…

– Nhưng bà lấy ϮhịϮ đưa cô Hằng…

– Cô Hằng là em của Ba nên bà lấy cho cô cũng được…

– Nhưng tại sao bà lại nói là không biết? rõ ràng con nhìn thấy mà…

Đến đây thì Ngọc Huyền không thể nào giải thích được. Cô dứng dậy lấy nồi cơm rồi nói:

– Thôi mấy mẹ con mình ăn cơm nào…

Nghe lời mẹ nhưng bé Hà vẫn tỏ ra ấm ức lắm. Nó không hiểu được tại sao mà mẹ lại cứ phải chịu đựng cho bà nội cҺửι, trong khi người có lỗi không phải mẹ. Nhưng con đâu có hiểu nguyên nhân mà cuộc sống của mấy mẹ con phải khổ như thế này, cũng chỉ vì mẹ sinh ra hai chị em gáι mà không có con trai.

Thời gian 5 năm như một thước phim quay chậm, cô còn nhớ rất rõ ngày mới về nhà chồng, ngay trong đêm tân hôn. Sau khi khách khứa vừa ra về, thì bà Thành mẹ chồng cô đã đứng ngay cửa phòng, và yêu cầu con dâu đưa hết tiền vàng mà người ta mừng đám cưới cho bà giữ. Quá ngạc nhiên và không đồng tình với mẹ, bởi số ʋòпg vàng và tiền mừng đám cưới đa số là bên ngoại. Cô nêu ý kiến:

– Con chỉ có thể đưa lại số tiền mừng của khách bên nhà chồng thôi, còn con xin giữ lại phần của bên ngoại, mai mốt còn trả nợ cho người ta…

Nghe Thanh Huyền nói như thế, bà Thành chỉ thẳng mặt cô mà nói:

 

– Cô đi lấy chồng là theo chồng và phải có trách nhiệm lo cho nhà chồng, không có chuyện hơi một tí là nhắc đến nhà ngoại. Khách là khách chung, mai mốt con trai tôi cũng phải lo. Bây giờ còn bao nhiêu việc phải làm. Con Hằng đâu rồi, mang thùng tiền cưới về phòng, khỏi nói nhiều chi cho mệt…

Thấy tình hình căng thẳng, chồng cô lên tiếng:

– Thôi em à, mẹ có giữ thì cũng chỉ để sửa nhà, rồi cái nhà này cũng là của vợ chồng mình. Mai mốt em Hằng đi lấy chồng, chỉ còn vợ chồng mình sống với mẹ thôi…

– Nhưng nếu mẹ em hỏi thì nói sao chứ?

– Được rồi, có gì anh sẽ giải thích. Mình mới cưới nhau đừng để vì chuyện tiền bạc mà mất vui…

Nghe chồng nói, hơn nữa cũng là ngày cưới nên cô không muốn làm to chuyện. Từ ngày có được số tiền đó thì bà Thành thường vắng nhà, khổ nỗi cưới xong thì cô cấn bầu nên phải ở nhà dưỡng thai. Chồng cô làm công trình nên thường xuyên vắng nhà, nhà mẹ ruột thì ở xa, nhiều khi ốm nghén nhưng cô cũng chỉ biết khóc hoặc điện thoại than vãn với chồng. Thanh Tùng chồng cô theo công trình, nên mỗi khi nhận được những cuộc gọi của vợ thì cũng chỉ biết động viên. Chính vì điều đó riết rồi cô cũng chán nên chẳng muốn nói nữa…

Đỉnh điểm là khi cô sinh con gáι đầu lòng. Lúc này không hiểu bà Thành vì thương con dâu sinh nở hay vì một lý do gì đó mà thường xuyên ở nhà. Nhưng có một điều lạ là cô thường xuyên bị mất tiền, hỏi thì bà trả lời không biết khiến cô rất bực mình. Cuộc sống mẹ chồng nàng dâu cứ thế chịu cảnh cơm không lành canh không ngọt. Cho đến một ngày cô phát hiện số tiền tiết kiệm cùng với số tiền cưới mà mẹ cô cho tổngcộng được hơn 500 triệu đồng, cô đã cất rất kỹ dưới ngăn tủ và cửa tủ luôn được khóa kỹ càng. Phần vì con nhỏ, hơn nữa cô nghĩ mình ở nhà cả ngày thì cũng không cần phải đi gửi ngân hàng. Tiếp đó mẹ cô Ьệпh nặng rồi quα ᵭờι, bao nhiêu chuyện đổ xuống đầu dồn dập. Lúc đó cô mới phải dùng đến số tiền đó, thì ôi thôi toàn bộ số tiền đã không cάпh mà bay. Ngọc Huyền rụng rời chân tay và đau khổ đến tột cùng. Cô gọi ngay cho Thanh Tùng chồng cô về thì bà Thành lại bù lu bù loa kêu oan, nhưng điều làm cô buồn nhất lại chính là thái độ của chồng cô. Anh cho rằng cô đổ oan cho mẹ chồng và khẳng định cô không thể có số tiền đó, hơn nữa còn trách móc vợ giấu tiền riêng trong khi chồng đang cần vốn để làm ăn…

Phần vì đau buồn việc mẹ mới quα ᵭờι, phần bao nhiêu vốn liếng tích góp đều bị mất, đã thế lại còn bị mang tiếng là đổ oan cho mẹ chồng. Trong lúc cùng quẫn nhất thì cô phát hiện mình có thai bé thứ hai. Nhìn bé Hà lúc đó hơn 2 tuổi với ánh mắt thơ ngây nhìn mẹ, trong bụng cô còn một sinh linh bé nhỏ đang cựa quậy, như muốn nhắc cô rằng tuyệt đối không được buông xuôi. Thật tình nếu lúc đó không vì có sự hiện diện của hai con thì không biết chuyện gì đã xảy ra…

Nhưng cũng từ đó thì cuộc sống của ba mẹ con vô cùng khổ sở, lúc đầu chồng cô còn bênh vực vợ, nhưng từ khi cô sinh bé Thanh Vy thì anh đi vắng thường xuyên hơn, có khi cả tháng không về. Không chỉ mình mẹ chồng nguyền rủa, cҺửι bới thậm chí là ҳúc ρhα̣m đến cha mẹ cô, mà cô em chồng cũng hùa theo mẹ để bắt bẻ chị dâu. Điều kỳ lạ là cuộc sống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 như vậy nhưng Ngọc Huyền vẫn cắn răng chịu đựng…bởi dù sao thì hàng tháng chồng cô vẫn gửi tiền về để nuôi con. Bởi cô không có việc làm, mà tiền cũng khôn, vậy cô có thể làm được gì trong hoàn cảnh này? Trước mắt cô phải đi làm, cho dù làm việc gì và cực khổ đến đâu thì cô cũng phải làm, miễn sao ʇ⚡︎ự tay mình kiếm ra đồng tiền. Còn nhớ cái ngày cô xin chồng và mẹ chồng đi rửa chén ở một quán ăn gần nhà, chồng cô đã chỉ thẳng mặt cô mà nói:

– Tiền tôi gửi hàng tháng không đủ cho cô chi tiêu hay sao mà còn đòi đi làm?

Thanh Huyền ấp úng:

– Nhà 5 miệng ăn, giờ chợ búa, tiền học cho con, tiền sinh hoạt mỗi ngày một tăng…Em muốn đi làm để đỡ gánh nặng cho anh…

Thanh Tùng cười mỉa:

– À, nếu như cô nói thì từ nay tôi không phải gửi tiền về nữa…

– Em không có ý đó…

– Nếu đã không làm được như thế thì tốt nhất ở nhà chăm hai đứa con cho tôi…

– Bé Hà cũng 5 tuổi rồi, em sẽ cho con đi học mẫu giáo, bé Vy thì nhờ mẹ chăm…

Cô chưa nói hết câu thì bà Thành nguýt dài:

– Thôi, thôi…tôi già yếu rồi nên không chăm sóc được ai cả. Tôi cũng chẳng lạ gì chị vốn không ưa gì tôi, ngay cả việc đổ oan cho mẹ chồng lấy tiền mà chị còn dám nói, huống gì những chuyện khác. Đồ đẻ một bề, đã thế lại còn không biết điều…

Mải suy nghĩ mà Ngọc Huyền quên mất bé Thanh Vy, khi bé Hà gọi thì cô mới sực tỉnh cắt ngang dòng suy nghĩ:

– Mẹ ơi,…mẹ ơi…

Giật mình như thoát ra khỏi giấc mơ, cô vội chạy vào phòng hỏi con:

– Chuyện gì vậy con?

– Mẹ ơi, em Vy sốt rồi…

Sờ trán con nóng hầm hập, cô vội lấy khăn ấm lau toàn thân cho con, lúc này mới chợt nhớ con bé sốt nằm trong phòng, từ chiều đến giờ đủ thứ chuyện nên cô cũng thiếu sự quan tâm đến bé. Từ ngày cô đi làm thì bà Thành tỏ rõ thái độ, tất cả mọi chi tiêu trong nhà đều do cô gánh vác. Được cái chị chủ quán cũng thương tình nên buổi sáng cho cô đi trễ, khi khách ăn xong, tất cả tô dĩa chị đều cho người gom để đó chờ cô đến rửa. Buổi chiều thì cô về sớm để lo cơm nước ở nhà. Ngọc Huyền căn dặn bé Hà ở nhà trông em mà không được đi đâu. Tội nghiệp con bé khôn trước tuổi, nó như hiểu rằng tại sao bà nội lại ghét chị em nó, việc mẹ sinh ra hai chị em thì có Ϯộι gì chứ? Nhưng nó còn quá nhỏ để hiểu rằng bởi vì chị em nó là con gáι, mà con gáι thì sau này không nối dõi tông đường được…

Sau khi cho bé Vy uống tђยốς, trời đã tối nhưng bà Thành vẫn chưa về. Thanh Huyền ru cho hai con ngủ, còn mình thức trông cửa chờ mẹ chồng về, có lần bà về khuya còn cô thì ngủ quên. Vậy mà khi mở cửa vào nhà thì bà tru chéo cҺửι cô thậm tệ, rồi nói đuổi mấy mẹ con ra đường. Bỗng bé Hà thì thầm:

– Mẹ ơi…

– Ngủ đi con, có gì ngày mai nói…

– Mẹ có biết tại sao con phải bỏ chạy không?

– Vì con nói việc cô Hằng lấy ϮhịϮ heo trong tủ lạnh nên bị bà ᵭάпҺ…

– Không phải…

– Vậy là chuyện gì?

– Con nghe được bà nói với cô Hằng là Ba có con trai, mai mốt tống cổ mẹ con mình ra đường…

Thanh Huyền tỉnh hẳn ngủ khi nghe lời con nói. Việc chồng cô có con bên ngoài liệu có đúng không? nhưng cô tin ở con, bởi con trẻ không biết nói dối. Cuộc sống từ ngày lấy chồng đến giờ hầu như chỉ có nước mắt mà rất ít nụ cười. Nhưng cô vẫn ʇ⚡︎ự động viên mình vì hai con mà phải cố gắng. Nhưng nay chồng cô ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với người đàn bà khác đến mức có con mà cô không hề hay biết. Bây giờ cô phải làm gì đây?

Ngọc Huyền không nói, hai môi mím chặt và nước mắt cứ thế chảy ra. Như vậy là quá rõ, hèn gì dạo này chồng cô lấy cớ bận công việc, và tỏ ý giận cô đi làm bỏ bê công việc nhà…Hóa ra đó chẳng qua chỉ là cái cớ để anh ta không về nhà và chu cấp tiền bạc. Ôm con trong ʋòпg tay, cô dặn con:

– Ngọc Hà nghe mẹ dặn, tuyệt đối con không được nói cho ai biết chuyện này, nếu như Bà nội hay cô Hằng hỏi con đã nói với mẹ chưa, thì con không được nói rằng mẹ đã biết nhé…

Chẳng biết bé Hà có hiểu hay không nhưng con bé ôm chặt mẹ rồi gật đầu. Suốt đêm bà Thành không về, đồng nghĩa với việc Ngọc Huyền cũng thức trắng. Nhìn hai con ngủ say mà nước mắt mãi không ngừng tuôn rơi. Bây giờ cô phải làm gì đây? câu hỏi này thật khó trả lời khi cô không có tiền. Cô có nên hỏi thẳng chồng không? anh ta sẽ trả lời như thế nào? nhưng rồi cô nghĩ anh ta không phải chơi bời kiểu bóc bánh trả tiền mà là cố ý. Hai người họ sống với nhau như vợ chồng và đã có con, mà đứa con đó lại là con trai. Việc hàng tháng anh ta không về đã là một câu trả lời, cô nghĩ mình phải hết sức tỉnh táo trong lúc này. Trước mắt cô vẫn xem như không biết để lấy tiền của anh ta, còn hơn là nói ra rồi anh ta không đưa nữa. Cô đã nghĩ đến việc xin vào công ty cũ đi làm lại, nhưng hoàn cảnh của cô bây giờ đã khác, bên cạnh cô còn có hai đứa con, một đứa lên 5 và một đứa mới hai tuổi. Cô chợt nghĩ đến công việc của mình đang làm ở tiệm cơm, Bún. Phở bình dân. Vốn rất thích nấu ăn nên cô bắt đầu quan tâm đến công việc này. Cô sẽ chú ý đến cách nấu các món, chủ yếu là nêm nếm và ướp đồ ăn sao cho hợp khẩu vị khách hàng. Cô ước nếu như ba mẹ con có được một cái quán cơm bình dân như thế này thì tốt quá, cô có thể vừa trông con vừa kiếm được tiền…Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Gần sáng thì bà Thành về, đã từ lâu cô có cảm giác rằng mẹ chồng cô ᵭάпҺ bài, còn ᵭάпҺ ở đâu và chồng cô có biết hay không thì cô không biết. Nhớ hồi bà ta lấy số tiền tiết kiệm của cô trong tủ thì bà đi cả tháng không về, nhưng có một điều là chồng cô cũng không nói gì? có bao giờ anh biết chuyện đó và thông đồng với mẹ không? nếu như không mất số tiền đó thì cuộc đời mấy mẹ con cô đâu phải lo lắng như bây giờ. Nhưng thôi xem như cô gặp пα̣п và phải hết sức khôn khéo miễn sao có tiền là được…

– Mẹ mới về? con lấy nước ấm cho mẹ rửa mặt nhé, rồi mẹ đi nghỉ đi…

Hơi sững người một giây, bà Thành không tin con dâu lại niềm nở như thế. Hôm nay bà thắng lớn nên cười rất tươi:

– Ờ, con dâu quan tâm đến mẹ làm mẹ vui lắm…

Puravive
Cardiologist: Too Much Belly Fat? Do This Before Bed
Learn more
Bà đặt giỏ ҳάch lên bàn rồi đi vào trong nhà. Rất nhanh Ngọc Huyền vội mở túi, cô thấy rất nhiều tiền nên nhanh tay rút mấy tờ mệnh giá lớn giắt vào người rồi cũng nhanh chân đi xuống dưới bếp nấu nước nóng mang lên. Miệng cười đon đả:

– Mẹ rửa mặt đi ạ…

– Ừ, cứ để đấy cho mẹ…

Bà Thành vừa rửa mặt vừa ngáp tỏ vẻ mệt mỏi. Sau khi bà ta rửa mặt xong thì cô mang chậu nước xuống bếp, đồng thời ҳάch giỏ đi chợ.

Thật tình cô run lắm khi làm cái việc mà trước giờ cô không bao giờ làm. Nhưng cô cay đắng nghĩ tại sao bà ta lấy được tiền của cô mà cô lại không dám chứ? Bây giờ cô bỗng thấy mình trở thành người khác. Khác cả trong suy nghĩ lẫn hành động, phải chăng cô đã bị chai lỳ cảm xúc? Cuộc sống quá nhiều bất công lẫn uất ức mà cô phải cắn răng chịu đựng, và tuyệt nhiên không bao giờ dám hé môi nói nửa lời.

Đến chợ nhưng cô không còn tâm trạng để mua đồ ăn hay một việc gì khác. Lấy điện thoại gọi cho chồng, từ đầu dây bên kia có tiếng người đàn bà và có cả tiếng trẻ con khóc, giọng cô ta hằn học:

– Có điện thoại này, ông nghe đi…

Bỗng điện thoại tắt, Ngọc Huyền chưa kịp gọi lại thì có cuộc gọi đến, và rõ ràng đó chính là cuộc gọi của Thanh Tùng, chồng cô:

– Anh nghe nè, mấy mẹ con khỏe không? dạo này anh bận quá nên chưa về được…

Không hiểu sao khi nghe câu trả lời dối trá của anh ta mà Ngọc Huyền không hề tỏ ra tức giận, mà thay vào đó là sự kinh bỉ và coi thường. Cô tỏ ra cứng rắn đến lạ lùng, cất giọng lo lắng:

– Biết chồng vất vả mà em không làm gì được, cũng không đến thăm chồng để động viên, nhưng đợt này bé Vy sốt quá, em muốn đưa con đi Ьệпh viện khám mà không còn tiền…

Thanh Tùng tỏ ra sốt sắng để trấn an vợ:

– Em ở nhà lo cho con, đến đây mà làm gì cho vất vả, để anh gửi tiền về cho em…

– Thì cũng lâu rồi vợ chồng không gặp nhau, em định ba mẹ con lên thăm anh nhưng rồi lại không đi được…

– Công trình nay đây mai đó, có cố định nơi nào đâu mà lên. Thôi anh đang phải đi làm, để anh chuyển tiền về cho em lo cho con nhé…

– Anh phải chuyển nhiều hơn một chút đấy, con mỗi ngày mỗi lớn, lại ốm đau…

Không chờ cô nói hết câu thì anh ta đã cúp máy. Bởi vậy mới nói lòng dạ người đàn ông bội bạc. Rõ ràng đang sống bên người đàn bà khác, vậy mà miệng lại nói đang đi công trình. Bỗng nhiên cô cảm thấy kinh tởm, và không thể tin người đang nói dối mình lại chính là Thanh Tùng, chàng sinh viên trường đại học xây dựng một thời cô đã yêu say đắm. Thanh Tùng của ngày xưa và Thanh Tùng bây giờ đã hoàn toàn đổi khác. Anh đang phản bội cô để sống với người phụ nữ khác. Cô đau khổ và hận anh, hận con người giả dối, phản bội vợ con. Rõ ràng anh đang bên mẹ con cô ta, vậy mà vẫn trả lời thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô nói sẽ đến thăm chồng chẳng qua xem thái độ của anh ta như thế nào. Qua cuộc điện thoại này chứng tỏ lời bé Hà nói là hoàn toàn chính ҳάc.

Bỗng điện thoại của cô báo một chữ Ting đanh gọn. Cô biết là anh ta đã chuyển tiền, nhìn con số trong tài khoản cô mỉm cười, rất có thể anh ta sợ cô đến thăm sẽ bị lộ nên chuyển số tiền lần này nhiều hơn. Sau khi mua đồ ăn, cô ghé ngân hàng chuyển số tiền mặt vừa lấy được của bà Thành vào tài khoản rồi lên đường về nhà, sở dĩ cô phải làm như thế đề phòng bà ta nghi ngờ rồi lục soát.

Khi về đến nhà thì hai con và bà Thành vẫn đang ngủ, lẳng lặng xuống bếp cô nấu cơm xong thì đi làm. Vừa dắt xe ra ngoài thì cô nghe tiếng gọi của mẹ chồng nên dừng lại đứng chờ, bà Thành từ trong nhà hớt hải chạy ra, miệng nói nhưng tay lục giỏ ҳάch cô đang treo tгêภ xe:

– Con có cầm tiền của mẹ không?

Giả bộ ngạc nhiên, Ngọc Huyền cười hỏi lại:

– Tiền nào mẹ? mẹ nói không có tiền mà…

Lục túi không thấy tiền, bà chống chế:

– Không có gì, chắc mẹ quên…

Nói rồi bà quay vào nhà. Ngọc Huyền nhìn nét mặt của bà ta mà cười thầm, bà đã lấy của tôi biết bao nhiêu tiền, những gì bà làm cho tôi thì bây giờ tôi cũng sẽ làm như thế. Cô cũng đã từng nghĩ phải rời ngôi nhà này, nhưng trước khi rời đi thì cô cũng phải làm một cái gì đó…

Thấy Ngọc Huyền vừa rửa chén, dọn dẹp nhưng mắt thì không rời bếp nấu. Chị Ánh chủ quán ngạc nhiên:

– Nay chị thấy em hơi khác…

– Dạ, em thấy chị nấu ngon lắm, ngày mẹ em còn sống cũng dạy em nấu cơm, nhưng ăn miếng ϮhịϮ heo không mềm và thấm gia vị như chị nấu…

– Tất cả đều phải học, không có bất kỳ công việc nào mà ʇ⚡︎ự nhiên lại thành công. Tuy nhiên học công thức nêm nếm chỉ là lý thuyết, rồi qua thực tiễn sẽ đúc rút kinh nghiệm mà trưởng thành…

Ngọc Huyền im lặng, chợt cô nói với chị Ánh:

– Em rửa chén không lấy lương một tháng, chị dạy em nấu nhé…

– Không có lương thì lấy gì mà nuôi con?

Ngọc Huyền lại im lặng, ánh mắt buồn đẫm nước làm chị Ánh nghi ngờ:

– Em có tâm sự phải không?

– Dạ, không có gì?

– Vậy tại sao em lại khóc. Nói ra được sẽ nhẹ lòng…

Ngọc Huyền như có cơ hội trút được gánh nặng của mình, cô kể cho chị Ánh nghe về cuộc sống của cô kể từ ngày về làm dâu đến giờ, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng bà mẹ chồng, bởi cô vẫn cố gắng giữ người chồng, người cha cho các con. Nhưng nay anh ta đã phản bội cô mà sống với người phụ nữ khác, đến mức đã có một cậu con trai thì cô không bao giờ tha thứ…

Ngọc Huyền mải kể mà không biết rằng khuôn mặt của chị Ánh cũng đã đầm đìa nước mắt. Hèn gì dạo này cô thấy chị cũng hay buồn và khóc một mình nhưng không dám hỏi. Nghe cô kể xong và ngạc nhiên không hiểu tại sao chị ấy lại khóc. Chị Ánh kể thật ra chồng chị ấy công tác ngoài miền trung, nghe nói cũng có vợ bé. Trước giờ tất cả gánh nặng gia đình lo cho 3 con ăn học anh đều giao phó cho chị. Hàng tháng anh gửitiền về lấy lệ, thậm chí tháng có tháng không. Phần vì bận bán hàng, hơn nữa chị cũng kiếm ra tiền nên nhiều khi cũng chẳng đòi hỏi anh phải chu cấp. chị muốn anh được tiêu sài thoải mái đồng lương để có sức khỏe. Những đợt anh về có khi anh còn lấy tiền nhà mang đi, với mục đích cần mua gì đó, có khi là cho bạn vay mượn. Thôi thì đủ lý do để cần tiền tiêu sài…

Giờ nghe người quen ngoài đó nói gặp anh đi cùng một người phụ nữ khác thì chị giật mình. Làm cái nghề hàng ăn này lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, người toàn mùi dầu mỡ,…trong khi những cô gáι khác thơm tho xinh đẹp thì anh làm sao tránh khỏi siêu lòng. Nhưng bây giờ nếu chị ra ngoài đó xem sự thể thế nào? thì ai là người quán xuyến hàng quán cho chị. Cũng không thể đóng cửa một thời gian, bởi như thế sẽ bị những hàng kế bên lôi kéo rồi mất khách…

Hai chị em có hai thân phận khác nhau nhưng cùng chung một hoàn cảnh. Bỗng chị Ánh nói:

– Hay chị chỉ cách nấu, rồi em bán giúp chị một thời gian, chị phải đi một chuyến…

Thật tình Ngọc Huyền cũng lo lắm, nhưng bây giờ nếu không đồng ý thì chị ấy lại không dạy nghề cho mình. Đây cũng là một dịp may hiếm có, nếu cô không biết chớp lấy cơ hội thì với khả năng tài chính của mình, cô không dễ dàng mà thực hiện được…

Vậy là từ đó, chị Ánh chỉ cho cô nấu các món ăn. Nhiều khi chỉ trong 2 tiếng đồng hồ, chị yêu cầu cô phải xong những món chính, để khách đi làm sớm có thể ghé ăn. Vậy là cô phải thay đổi giờ giấc ở nhà, sáng cô dậy sớm, thay bằng đi chợ thì cô chạy ra quán, nấu nướng xong xuôi mới chạy ra chợ mua đồ nấu cơm, có hôm đông khách, cô lấy luôn cơm ở tiệm cho mấy bà cháu…

Cuộc sống tất bật từ mờ sáng đến tối mịt làm cô cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác. Những ngày chuẩn bị lên đường ra miền Trung, chị Ánh để cô chủ động ʇ⚡︎ự nấu bán cùng hai người giúp việc nữa, thấy khách khen ngon và giới thiệu người đến ủng hộ thì chị vui lắm, chị có thể yên tâm lên đường được rồi…

Cho đến một ngày. Ngọc Huyền vừa đi làm về thì thấy hai chị em bé Hà đã chờ mẹ ngoài cổng, cô vô cùng ngạc nhiên hỏi con:

– Sao hai chị em lại ngồi ở đây?

Bé Vy không biết gì cứ ôm ghì lấy mẹ, nhưng bé Hà thì thầm vào tai mẹ có vẻ bí mật:

– Mẹ ơi, Ba về rồi…

Ngọc Huyền ngạc nhiên:

– Ủa, Ba về mà sao không điện cho mẹ?

– Ba không về một mình mà đi cùng một cô với thằng Duy…

– Duy nào?

Lúc này cô mới nhớ rằng chồng cô có một đứa con trai. Trấn tĩnh một hồi, cô thấy mình bình tĩnh hơn bao giờ hết, bởi tình yêu trong cô đã ૮.ɦ.ế.ƭ kể từ cái ngày mà nghe tin anh ta có vợ bé bên ngoài. Nhưng nhất định cô không rời khỏi nhà cũng như ký vào đơn ly hôn, nếu như mẹ con anh ta không trả lại cho cô số tiền tiết kiệm 500 triệu đồng…

Thấy Ngọc Huyền cùng hai con đi từ ngoài vào nhà, bà Thành tỏ ra không ʇ⚡︎ự nhiên. Nhìn 2 đôi dép trước cửa thì cô hiểu rằng mẹ con cô ta đang ở đây. Vẫn tỉnh bơ như không biết gì, cô cúi chào mẹ chồng rồi cùng hai con đi vào phòng. Mở túi lấy ra hai phần cơm đùi gà đưa cho bé Hà và căn dặn hai chị em ngồi trong phòng ăn, sau đó cô đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài. Cũng như mọi ngày, thay vội cái áo khoác là cô đi thẳng xuống bếp nấu cơm. Nhìn bếp lạnh tanh thì cô hơi ngạc nhiên, bởi nếu cô ta đã đến đây thì tại sao lại không nấu cơm chứ? Cô cố tình nấu thật ít cơm, phần ϮhịϮ heo lúc sáng ướp sẵn nhưng cô cũng chỉ nấu đủ cho một người ăn là bà Thành, còn lại cất vào tủ lạnh.

Nhìn vẫn không thấy Thanh Tùng ở nhà, tuy có phần ngạc nhiên nhưng không hiểu sao cô bỗng thấy bình tĩnh lạ. Nấu xong cơm, cô bày ra bàn chu đáo rồi vào nhà mời mẹ chồng. Lúc đi ngang cửa phòng của bà thì cô thấy sáng đèn, tiếng rì rầm nói chuyện bên trong. Còn bà Thành thì đã ra ngoài phòng khách ăn cơm. Nhìn mâm cơm chỉ có rất ít đồ ăn thì bà ta ngạc nhiên:

– Nay cô nấu cho ai ăn vậy?

Ngọc Huyền cười rất tươi:

– Dạ, nay chị chủ nhà bán ế nên còn dư cơm, con tiếc nên lấy về cho hai cháu. Do đó con chỉ nấu cho mẹ ăn thôi, nấu đồ ăn nhiều vừa tốn kém mà để qua đêm cũng không tốt cho sức khỏe…

Bà Thành im lặng. thấy vậy cô nói tiếp:

– Mẹ ăn cơm cho nóng, con xin phép vào phòng. Mẹ ăn xong rồi đi nghỉ, cứ để mâm chén chút xíu con dọn nha mẹ…

Puravive
Cardiologist: Too Much Belly Fat? Do This Before Bed
Learn more
Bà Thành gật đầu, Trưa nay bỗng bà thấy có một cô gáι dẫn theo một đứa trẻ, đến nhà ʇ⚡︎ự giới thiệu là vợ anh Tùng, lát sau thì Thanh Tùng con trai bà vừa về đến nhà, chỉ kịp chào bà rồi lại đi luôn, giờ còn chưa về. Bây giờ trong nhà bỗng có sự xuất hiện của mẹ con thằng Duy ở đây, thì không hiểu sao chính bà cũng thấy khó mở lời. Việc có con bên ngoài lại còn đưa về nhà của con trai bà quả là quá đột ngột, Thanh Tùng không hề bàn trước với bà mà bỗng dưng đưa mẹ con cô ta về nhà. Dù có chuyện gì thì cũng phải nói chuyện rõ ràng với vợ, thậm chí không sống với nhau được thì ly hôn. Bây giờ bỏ đi biền biệt từ đó tới giờ không về, cô gáι tên Đào cùng thằng con trai cũng ở riết trong phòng của Bà mà không thèm ra ngoài lo cơm nước. Bà muốn nói chuyện với con trai trước xem nó có dự định gì không? có thể thuê phòng trọ cho mẹ con nó ở, giải quyết xong chuyện với mẹ con Ngọc Huyền rồi tính sau…

Mặc dù bụng đói, nhưng bà Thành cũng không nuốt nổi miếng cơm. Bà bỗng cảm thấy khó trả lời, nếu ngày mai con dâu hỏi về sự xuất hiện của mẹ con cô ta thì bà trả lời như thế nào? cũng không thể trả lời là không biết gì, mà cũng không thể nói là thằng Tùng cặp bồ có con bên ngoài…

Nhìn hai con ăn ngon lành mà lòng người mẹ vô cùng đau xót. Ngọc Huyền không hiểu tại sao chồng cô lại dám đưa mẹ con cô ta về? anh ta định trả lời với cô thế nào đây? đã có gan làm thì có gan chịu. Tại sao lại tránh mặt cô chứ? Đã thế cô phải tranh thủ làm một cái gì đó, có thể đây chính là cơ hội để anh ta xoa dịu Ϯộι lỗi hay không? lấy điện thoại ra gọi cho chồng, cô sẽ hết sức tỏ ra bình tĩnh để anh ta không nghi ngờ…

Tiếng chuông reo một hồi mới thấy Thanh Tùng cầm máy:

– Alo, em gọi cho anh có gì không? con bé Vy đã hết sốt chưa?

Người ngạc nhiên lúc này lại chính là cô, Ngọc Huyền không thể tin được rằng đến nước này mà anh ta lại bình tĩnh đến thế, rõ ràng anh ta biết giờ này cô đã về nhà, vậy mà vẫn tỏ ra quan tâm và xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngọc Huyền cố gắng tỏ ra ҳúc ᵭộпg khi thấy chồng lo lắng cho vợ con, cô cũng nhập vai trả lời hết sức tình cảm:

– Bé Vy đỡ rồi, con suốt ngày nhắc Ba thôi. Nhưng em muốn nhờ anh giúp một chuyện…

Thanh Tùng tỏ ra sốt sắng:

– Chuyện gì? em nói đi…

– Nhưng anh phải hứa thì em mới nói…

– Thì phải biết là chuyện gì chứ? Nếu thấy hợp lý thì anh sẽ sẵn sàng…

Thấy Ngọc Huyền im lặng không nói gì, Thanh Tùng hỏi tiếp:

– Sao em lại im lặng? có chuyện gì thì nói ra để vợ chồng cùng bàn bạc…

– Đã bao giờ anh thấy em nhờ anh một việc gì chưa? Đây là lần đầu tiên em muốn được chồng quan tâm, nhưng anh lại yêu cầu phải hợp lý. Đối với anh như thế nào thì mới hợp lý? Đã bao giờ anh nói ra để vợ chồng cùng bàn bạc một chuyện gì không?

Thanh Tùng bỗng trở nên lúng túng:

– Vì chưa biết chuyện gì nên anh mới hỏi. Thôi được, nếu em đã nói thế thì anh đồng ý…

– Em cần 100 triệu…

– Cái gì? tại sao lại cần nhiều tiền như thế chứ? Em cũng biết rằng anh không có nhiều tiền…

– Vậy tiền lương của anh để ở đâu? Chi tiêu vào những việc gì? em cần tiền là để sang lại quán ăn, em muốn ʇ⚡︎ự tay làm ra tiền, cũng chỉ đỡ cho anh. Vậy mà anh có vẻ không thấy được sự cố gắng của vợ. Nếu vậy thì từ mai em cũng không cần đi làm nữa, ở nhà để anh nuôi cho sướиɠ thân…

Thanh Tùng im lặng, anh nghĩ nếu Ngọc Huyền có việc làm, nếu như hai vợ chồng có chuyện gì thì cô cũng có thể ʇ⚡︎ự nuôi con. Anh trả lời:

– Không phải là anh không đồng ý, nhưng hiện nay tài khoản của anh không đủ số tiền đó, có thể thư thư vài bữa được không?

– Vậy bây giờ anh còn bao nhiêu?

– Có lẽ chỉ còn hơn 80 triệu…

– Anh chuyển số tiền đó cho em, rồi ngày mai anh vay cho em thêm 20 triệu nữa…

– Sao gấp thế? Để ngày mai anh hỏi vay bạn xem có được không rồi anh chuyển cho em…

– Không được, nếu để sáng mai thì chị Ánh không sang lại nữa, sáng mai chị ý bay ra miền trung rồi…

Mọi chuyện cô dàn dựng kịch bản y như thật, chỉ có chuyện chị Ánh sang lại quán cho cô là không đúng thôi. Nhưng trong lúc anh ta đang mắc lỗi với cô về Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ thì cô phải tranh thủ. Thử xem khi anh ta hết tiền, thì cái tình kia sẽ như thế nào?

Tiếng Ting phát ra từ điện thoại làm cô giật mình. Hồi hộp mở ra xem tài khoản thì tιм cô bỗng ᵭ.ậ..℘ dồn, khi số tiền anh ta chuyển cho cô là 100 triệu chứ không phải là 80 như anh ta nói. Thôi thì anh ta có sẵn hay vay mượn của ai thì cô cũng không thèm bận tâm. Như vậy bước một đã tạm thời thành công. Cuộc chiến sẽ bắt đầu, bản thân cô không sợ nhưng cô không yên tâm khi để hai con ở nhà với cô ta. Nhưng nếu mang hai con đến chỗ làm thì mẹ con cô ta sẽ hết sức thoải mái. Cô cũng chẳng thèm bận tâm, việc trước mắt cô chỉ lo làm sao cho sự an toàn của hai con mà thôi. Vậy là quyết định kể từ ngày mai cô sẽ mang hai con đến chỗ làm, tối cả ba mẹ con về nhà ngủ. Cô không còn phải đi chợ hay nấu nướng hầu hạ mẹ chồng, vừa đỡ tốn tiền lại khỏe thân, phần đó để cho cô ta lo…

Không cần biết đêm qua Thanh Tùng có về không hay như thế nào, Ba mẹ con tắt đèn đi ngủ, nhìn hai con ngủ ngon mà cô bỗng chảy nước mắt. Biết rằng ʇ⚡︎ự nhủ phải bản lĩnh, cố gắng và mạnh mẽ lên để đối diện với sự thật, nhưng sao nước mắt cô cứ chảy, phải chăng mọi chuyện đến quá đột ngột. Khi nghe tin anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và có con bên ngoài, nhưng đó vẫn chỉ là những nghi ngờ, cô chưa từng nghe anh nói hay nhìn thấy. Từ trong sâu thẳm, cô vẫn tin rằng chuyện đó không có thật, anh vẫn thương vợ con và hoàn toàn chung thủy. Cho dù anh không còn thương cô nhưng dù sao hai vợ chồng cũng đã có hai đứa con ngoan ngoãn xinh xắn. Cô biết anh rất thương và chiều con mỗi khi trở về nhà. Nhưng niềm tin và hy vọng đã bị vụt tắt khi chính mắt cô chứng kiến mẹ con cô ta đang hiện diện trong chính ngôi nhà này…

Ba mẹ con dậy từ tờ mờ sáng và ra khỏi nhà đến chỗ làm. Tội nghiệp bé Vy vẫn cứ gà gật tгêภ vai mẹ, cô đưa con vào phòng của chị Ánh rồi cho hai con ngủ tiếp, còn mình thì chuẩn bị mọi công việc. Tay vừa làm nhưng đầu cô không ngừng suy nghĩ, chính cô cũng ʇ⚡︎ự đặt câu hỏi liệu đêm qua Thanh Tùng có về nhà không? tại sao cô lại phải rời khỏi nhà từ sớm? phải chăng cô đang trốn chạy thực tế những gì đang diễn ra? Cô không biết, nhưng cô chỉ biết rằng cô cần thời gian để suy nghĩ, tính toán từng đường đi nước bước. Như vậy cô đã có một số tiền đủ để mở một cái quán, nếu như chị Ánh trở về. Nhưng mẹ con anh ta đã lấy của cô bao nhiêu thì cô phải lấy lại bấy nhiêu. Cô phải lấy lại bằng hết, không thể thiếu dù chỉ một xu…

Thấy bỗng dưng Ngọc Huyền mang theo con đi làm thì chị Ánh ngạc nhiên, Cô kể cho chị nghe chuyện xảy ra khi cô đi làm về. Biết rằng thương cô gáι có cùng hoàn cảnh với mình, nhưng chính chị cũng không biết phải khuyên như thế nào? Ϯộι nghiệp hai đứa nhỏ khi cha mẹ cơm không lành, canh không ngọt, chị lên tiếng:

– Chị chỉ thương hai bé thôi, em không thể cứ sáng cắp con đi, chiều mang về được…

– Trước mắt vẫn phải thế, từ từ rồi em mới nghĩ cách được…

– Hay cả ba mẹ con ngủ ở đây trông quán, chị về nhà ngủ?…

– Không được, như vậy bà ta sẽ lấy cớ em bỏ nhà ra đi, và sẽ gây khó dễ không cho mấy mẹ con về nhà nữa…

– Ờ, cũng đúng. Em phải cố gắng lên nhé…

– Dạ, chị yên tâm. May mà em vẫn còn chị ở bên,…

Hai chị em ôm nhau như cùng san sẻ tình thương cho nhau. Bỗng cả hai người giật mình khi nghe tiếng gọi từ bên ngoài:

– Chủ quán đâu?

Ngọc Huyền ngạc nhiên khi quán chưa mở cửa mà lại có người gọi thì chị Ánh thấy vậy cười trấn an cô:

– Mấy khách quen ấy mà, họ thấy bên trong sáng đèn là biết mình đang nấu rồi, hơn nữa cũng gần 5 giờ rồi. Em làm đi để chị ra mở cửa…

Miệng nói nhưng chân chị đã đi ra đến cửa. Do hàng ngày Huyền thường phải đi chợ, nấu cơm cho mấy bà cháu ở nhà ăn rồi mới đến quán trễ. Đây là lần đầu tiên cô đến quán từ mờ sáng nên không nghĩ lại có khách ăn sớm đến thế, không biết mai mốt chị Ánh đi rồi thì phải làm sao đây?

Chị Ánh vừa mở cửa thì một tốp người khoảng hơn 10 người bước vào, tiếng cười nói râm ran ngoài quán. Cô bỗng giật mình khi nghe tiếng người hỏi sau lưng:

– Có cần anh phụ không?

Quay lại, cô thấy một anh mặc trang phục côпg αп đang đứng ngay sau lưng mình nên trả lời:

– Dạ sắp xong rồi, anh chờ một chút…

Trả lời nhưng không nghe tiếng trả lời, cô vội ngoảnh ra phía sau thì thấy anh ấy đang múc nước lèo từ nồi lớn ra nồi nhỏ rồi đặt lên bếp ga. Chỉ một thoáng thì nồi nước lèo đã sôi, anh cười:

– Nếu có khách mà nồi nước lèo chưa sôi, thì em phải làm giống anh nhé…

– Sao anh rành thế ạ?

– Anh là con nhà nòi đó, mẹ anh cũng bán quán ăn giống như chị Ánh nè…

– Hèn gì…

Lúc đó chị Ánh đi từ ngoài vào, thấy Quốc Trường đang phụ Ngọc Huyền làm hàng thì tươi cười giới thiệu:

– Chắc Huyền ngạc nhiên lắm đúng không? Đây là Trường, cα̉пh sάϮ khu vực ở đây…

Trường nhìn Ngọc Huyền cười:

– Nay mấy anh em đi trực nên ghé sớm mở hàng cho chị Ánh. Không ngờ lại trở thành nhân viên nấu bếp…

Chị Ánh cười:

– Trả công một tô phở gà được không?

– Vậy thì sáng nào em cũng đến phụ, biết đâu lại có thêm tiền tiết kiệm gửi về cho mẹ giữ, mai mốt còn lấy vợ…

Chợt chị Ánh bỗng im bặt khi nghe câu nói của Trường. Quay sang hai người, chị nói:

– Ngày mai chị bay ra miền Trung, Huyền thì còn nhiều bỡ ngỡ, có khi chị nhờ Trường một thời gian thật đấy…

Trường nói đùa:

– Em sẵn sàng, giúp chị hay Huyền cũng thế thôi, miễn có một tô phở ấm bụng là được rồi…

Nhưng không ngờ cô phản ứng:

– Dạ không được ạ…

Hai người ngơ ngác không hiểu sao cô lại từ chối, nhưng cả hai người không thể hiểu rằng hoàn cảnh của cô bây giờ như thế nào? cô phải hết sức cẩn thận, nếu như anh Trường là phụ nữ thì lại khác, nhưng đằng này ảnh lại là nam giới. Nếu như một lần nào đó, chồng cô nhìn thấy trong quán bên cạnh cô là một người thanh niên, thì mọi chuyện sẽ khác, có thể anh ta có đủ lý do để lật ngược thế cờ. Thôi thì cẩn thận vẫn hơn…

Người ngạc nhiên và bất ngờ nhất lại chính là Quốc Trường, anh không hiểu tại sao cô lại thẳng thừng từ chối khi có người muốn giúp đỡ mình. Nhưng chị Ánh khi nghe cô nói thì chợt hiểu ra mọi chuyện, chị kéo Trường ra ngoài rồi nói chuyện…

Không hiểu chị Ánh nói những gì mà kể từ đó, nét mặt anh tỏ ra căng thẳng. Anh không hiểu nổi tại sao mà ở thời đại này lại có những loại người trơ trẽn đến như thế. Cô ta đã ςư-ớ.ק chồng người nhưng tỏ ra không biết xấu hổ, lại còn coi thường cả pháp luật. Vấn đề tại sao chồng Thanh Thảo lại không về nhà? phải chăng anh ta muốn đối phó với pháp luật. Tгêภ thực tế cũng chưa thể quy Ϯộι hai người vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nếu như côпg αп có đến kiểm tra thì bà Thành khai rằng có mẹ con cháu gáι đến chơi, hoặc người giúp việc mà chưa đăng ký tạm trú, như vậy thì chỉ có thể nộp phạt rồi bà ta đăng ký tạm trú cho cô gáι, và như vậy vô tình mẹ con cô ta lại ở trong ngôi nhà đó hợp pháp.

Việc Ngọc Huyền từ chối cho anh giúp cũng là một giải pháp hay. Ở trong hoàn cảnh này thì chính cô cũng đang ở trong thế bế tắc, khi cô chưa có bằng chứng để khẳng định cô gáι kia là bồ nhí của chồng, cũng như anh ta chưa thừa nhận mà chẳng qua cô chỉ nghe qua lời nói của con bé Hà mà thôi.

Suy nghĩ của Quốc Trường cũng chính là suy nghĩ của Ngọc Huyền. Việc xuất hiện hai mẹ con cô gáι trong nhà, cô cũng chỉ mới biết qua lời nói của con gáι, chứ cô chưa hề nghe mẹ chồng giới thiệu cũng như gặp mặt. Trước mắt cô cứ tạm thời sáng đi sớm, chiều về là tốt nhất. Sáng nay trước khi đi làm, cô cũng đã làm tròn nhiệm vụ khi nấu vội một phần cơm rồi viết mấy chữ để tгêภ bàn cho mẹ chồng. Cô nghĩ nếu mình không làm vậy thì rất có thể bà ta sẽ nói này nọ, rằng con dâu không quan tâm hay chăm sóc bà. Cô cần thời gian để tìm phương án kế tiếp phải làm gì, cũng như để cho mẹ con cô ta ra mặt. Cô không hiểu tại sao mẹ con cô ta lại về đây? nhưng tại sao không ra mặt gặp cô mà ở yên trong phòng? phải chăng đang còn tránh mặt cô, như vậy có nghĩa cô ta vẫn còn sợ hay là thủ đoàn nào khác. Ngay cả bà Thành là một bà mẹ chồng ngang ngược mà cũng chỉ im lặng.

Vậy tại sao cô lại không để cho hai con người đó được thỏa mãn nhỉ? Tại sao cô lại không để cho cô ta có cơ hội được thể hiện là nàng dâu thảo chăm sóc mẹ chồng. Với bà Thành việc có cháu trai nối dõi tông đường chỉ là cái cớ. Cái mà bà ta cần đó là tiền, sở dĩ cô sanh hai đứa con gáι lại không làm ra tiền nên bà ta kiếm chuyện. Nếu cô ta có nhiều tiền để cung cấp cho bả ᵭάпҺ bài thì bả khen đến tận trờ xanh, còn không có thì số phận cũng chẳng khác gì cô đâu. Thôi thì trước mắt cô tập trung kinh doanh và chăm sóc hai con cho tốt. Với số tiền sẵn có, cô có thể bước đầu tạo dựng cho mình, còn hơn là về nhà ngày ngày chứng kiến và đối phó với hai người phụ nữ đó…

Ngày mai chị Ánh bay ra miền Trung, việc một mình đảm đang quán xuyến toàn bộ quán, bước đầu đối với cô cũng không hề đơn giản. Ngọc Huyền suy nghĩ rất nhiều đến việc ba mẹ con sẽ ở lại quán mà không về nhà. Chỉ có như thế thì cô mới vừa chăm sóc con vừa làm công việc được. Nhưng bây giờ phải bắt đầu như thế nào đây. Lại gần Quốc Trường vừa ăn xong định ra về, cô ngập ngừng:

– Em muốn hỏi anh một chuyện, hoàn cảnh mẹ con em chắc chị Ánh cũng nói với anh rồi. Em muốn ba mẹ con ở lại quán và không về nhà nữa, nhưng như thế chồng em có thể đến đây gây khó dễ, hoặc bà mẹ chồng lấy cớ em bỏ đi để đuổi cả ba mẹ con ra khỏi nhà…

Không ngờ anh cười, nói với cô:

– Hay, bây giờ em chỉ cần nói với chồng là phải ở lại quán để làm việc xem anh ta nói thế nào? nhưng chú ý ghi âm lại cuộc nói chuyện để làm bằng chứng. Nếu thật sự anh ta muốn bỏ vợ, hoặc đây là cơ hội để anh ta giải quyết việc mẹ con cô gáι kia, mà không muốn em biết thì chắc chắn sẽ đồng ý.

Ngọc Huyền im lặng. Những lời mà anh Trường nói ra cũng là lối thoát cho cô, nhưng thật lòng cô không muốn. Tối qua cô điện thoại yêu cầu chồng giúp đỡ số tiền 100 triệu đồng mà anh ấy vẫn đồng ý, ngay cả khi không xảy ra chuyện thì việc nói anh đưa số tiền đó chưa chắc anh đã chịu. Vậy có bao giờ mình nghĩ oan cho anh không? từ trong thâm tâm cô vẫn không muốn mất chồng, các con không muốn mất cha. Việc mẹ con cô gáι kia đến đây chẳng qua là nhầm lẫn gì thôi. Nhưng nếu việc chồng cô có con bên ngoài không còn là lời đồn mà đó là sự thật thì sao? Cô sẽ phải làm gì đây? nếu anh nói chẳng qua một phút yếu lòng như những người đàn ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ về trả lời với vợ, thì cô có tha thứ không? và rồi sau đó sẽ như thế nào?Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Cầm điện thoại định gọi rồi lại thôi. Cứ nâng lên đặt xuống như thế mà cô vẫn chưa quyết định được. Thấy Ngọc Huyền vẫn chưa dứt khoát, Quốc Trường lên tiếng:

– Anh phải về cơ quan đi làm, đấy là anh góp ý như thế, nhưng tất cả cũng do em quyết định, em cứ suy nghĩ cho kỹ nhé. Đây là số điện thoại của anh, nếu cần anh giúp đỡ thì gọi nhé…

– Dạ…

Cô dạ thật khẽ nhìn anh quay lưng bước đi, rồi lại nhìn về phía phòng ngủ nơi hai đứa con vẫn còn ngon giấc. Trách nhiệm của một người mẹ thế nào đây để bảo vệ các con. Biết rằng cô vẫn muốn giữ gia đình có đủ đầy cả cha và mẹ cho con, nhưng nếu như cha chúng nó lại không còn muốn giữ cái gia đình này nữa. Lúc đó cô sẽ phải làm như thế nào? thôi thì cô cứ nghe lời anh Trường gọi cho chồng xem ảnh sẽ trả lời như thế nào rồi tính sau?

– Alo. Anh nghe…

Nghe tiếng chồng trả lời bên kia đầu dây mà không hiểu sao cô bỗng thấy tιм mình ᵭ.ậ..℘ mạnh. Phải một lúc sau rồi cô mới lại trả lời:

– Anh đang ở đâu?

– Anh đang làm việc, chẳng nhẽ em gọi cho anh chỉ để hỏi như vậy hay sao?

Thật tình nghe anh ta trả lời, cô chỉ muốn hét vào mặt anh ta mà nói rằng anh chính là một thằng sở khanh, lừa vợ dối con. Nếu như không có việc mẹ con cô ta đang ở nhà thì cô sẽ tin lời chồng nói. Nhưng bây giờ mọi việc rõ như ban ngày, mà anh ta vẫn còn thản nhiên trả lời như không có chuyện gì xảy ra thì thật kinh tởm…

– Em mới sang quán nên rất bận, em muốn ba mẹ con ở luôn trong quán, sáng em dậy sớm nấu nướng luôn, không phải đi lại nữa…

– Em đã suy nghĩ kỹ chưa?

– Em cũng chưa quyết, chỉ muốn hỏi ý kiến của anh. Em chỉ còn lăn tăn việc cơm nước cho mẹ…

Không ngờ Thanh Tùng trả lời:

– Nếu em đã quyết thì cứ thế mà làm, sau này không còn nói anh ngăn cản. Em cũng không cần phải lo cho mẹ, có gì anh sẽ thuê người chăm sóc cho mẹ cũng được.

Ngọc Huyền giật mình. Cô đã hiểu nhân cơ hội này anh ta đưa mẹ con cô ta về sống hợp pháp, với vai trò người giúp việc, cô ta đến ở chăm sóc cho mẹ thì tiện cả đôi đường. Cô trả lời:

– Để em suy nghĩ kỹ đã, nếu cần phải thuê người chăm mẹ thì em nói dì Sáu dưới quê lên ở với mẹ…

Thanh Tùng trả lời với giọng cáu gắt:

– Việc đó để mẹ ʇ⚡︎ự quyết, mẹ ưng ai thì chọn người đó, luơng giúp việc anh trả, em không chăm mẹ được thì cũng không nên có ý kiến. Thôi nhé, anh đi làm…

Nói xong anh ta cúp máy. Ngọc Huyền cứ thẫn thờ bởi cô có cảm giác bỗng dưng mình đi vào bế tắc. Cô không ngờ anh ta lại tương kế ʇ⚡︎ựu kế trơ trẽn đến như vậy. Vô tình cô lại tạo điều kiện cho anh ta hợp thức hóa lý do việc mẹ con cô ta ở trong nhà. Chẳng nhẽ bây giờ cô lại gọi trách móc anh Trường hay sao? Cũng chỉ vì anh ấy nói cô làm như thế nên mới xảy ra cớ sự này. Đúng lúc đó chị Ánh đi vào, thấy cô cứ đứng thẫn thờ mà hai mắt ngập nước thì ngạc nhiên:

– Lại xảy ra chuyện gì? chị nghĩ lúc này em phải hết sức bình tĩnh. Chị hiểu tâm trạng của em lúc này, nhưng một khi không còn lối thoát nào khác thì đành phải buông bỏ thôi em ạ…

Ngọc Huyền kể cho chị Ánh nghe về cuộc gọi vừa rồi, suy nghĩ một hồi rồi chị trả lời:

– Như vậy là quá rõ, mặc dù hơi bất ngờ nhưng chị nghĩ em cũng đã biết được suy nghĩ của anh ta. Hãy rũ bỏ những gì làm vướng bận suy nghĩ của mình em ạ. Ngay chị đây, nếu đúng như ông xã của chị có vợ bé thì chị cũng chưa nghĩ ra được phải giải quyết như thế nào? thôi thì phận đàn bà 12 bến nước, nếu gặp được người chồng tốt thì thật phước, còn chẳng may gặp phải kẻ sở khanh thì xem như bỏ đi rồi…

– Bây giờ em phải làm sao hả chị? Em rối quá…

– Chị cũng không biết phải thế nào nếu như gặp phải cảnh như em. Nhưng câu trả lời của anh ta như vậy thì chị nghĩ rằng em cũng không cần phải giữ người đàn ông này bên mình để làm gì? may mà em biết trước để có sự chuẩn bị, mai mốt khi nghe chính miệng anh ta nói ra thì không bị hụt hẫng nữa…

– Vậy là em làm theo ý anh Trường, có nghĩa không về nữa, mặc anh ta muốn làm gì thì làm…

– Cũng không hẳn vậy. Chị nghĩ với một người đàn bà trơ trẽn như cô ta lại sống chung nhà với bà Thành, thì ba bảy hai mốt ngày cũng có chuyện à…

– Nhưng không hiểu sao em lại có cảm giác mình sợ cô ta mà trốn tránh, cô ta vừa đến nhà thì em liền bỏ đi…

Chị Ánh cười:

– Nếu vậy thì em về đi, về để ngày nào cũng cãi nhau với chồng, mẹ chồng và đuổi cô ta ra khỏi nhà. Trong khi chủ nhà chính là bà Thành, thì việc cho cô ta ở hay không là do bà ta quyết định. Lúc đó em có sống nổi không khi hai người đàn bà cùng hùa vào nhau ħàɲħ ħạ em? Còn bây giờ em đang đi làm kiếm tiền, hơn thua mà làm gì,…hơn nữa nghiễm nhiên em vẫn là vợ hợp pháp của chồng em…

Từng lời nói của chị Ánh như ngọn đèn soi sáng con đường mà cô cần phải đi. Từ nay cô không nghĩ đến chuyện này nữa mà tập trung vào kiếm tiền. Chính cô cũng cần thời gian để quên đi tất cả. Lấy công việc bận rộn để không còn thời gian rảnh rỗi để mà suy nghĩ hay đau khổ. Rồi thời gian sẽ giúp cô xoa dịu vết thương lòng và cứng cáp, trưởng thành hơn…

Hôm nay quán đông khách nên cô bận túi bụi. Chị Ánh giao cho cô toàn quyền từ đứng bán đến thu tiền, hai người phụ việc cho cô cũng luôn tay. Hình như hai con cũng hiểu rằng mẹ chúng rất bận nên ở trong phòng chơi để cho mẹ làm việc. Đến trưa khi khách đã vãn thì cô mới được ngồi nghỉ và lúc này ai cũng thấm mệt. Bỗng có một người phụ nhữ dáng chân chất người miền tây bước vào quán. Tưởng khách đến ăn cơm trễ nên cô cười rất tươi mời đon đả:

– Dì ơi, hôm nay con đông khách nên không còn đồ ăn ngon, dì ăn tạm nhé, con cảm ơn Dì đã ghé quán ủng hộ…

Không thấy bà khách trả lời, cô ngẩng lên nhìn thì thấy bà ấy bước ra ngoài, tưởng dì ấy chê đồ ăn nên không ăn nữa mà tìm quán khác. Nhưng ở giờ này thì quán cơm nào cũng vậy thôi. Cô định cất tiếng gọi thì bỗng thấy Quốc Trường đang đi vào cùng người đàn bà ấy. Lại chuyện gì nữa đây? tại sao cô đã muốn quên đi rồi anh ta lại cứ khơi lại chứ? Hay anh ấy thuê người này phụ cô? Nếu vậy thì cũng phải hỏi xem cô có nhu cầu thuê người không chứ?

Mặc dù có nhiều thắc mắc trong đầu, nhưng thấy bà ấy bước vào quán thì cô vẫn cười hết sức lịch sự:

– Giờ này không chỉ mình quán của con mà quán nào cũng hết đồ ngon rồi ạ. Dì ăn đỡ nhé…

Ai ngờ Dì ấy quay sang Quốc Trường đang lúng túng đúng cạnh bên rồi hỏi:

– Như này là thế nào? tại sao con lại nói dối má?

Nghe được câu hỏi đó thì Ngọc Huyền đã hiểu, đã có lần anh nói với cô rằng mẹ anh cũng bán quán ăn, nhưng tại sao bác ấy lại trách móc anh ấy chứ? Có bao giờ anh ấy phải nói gì đó để bác ấy phải lên không? mặc dù chưa hiểu sự thể như thế nào, nhưng cô bỗng có một cảm giác lâng lâng khó tả. Hóa ra tгêภ đời này lắm kẻ dối trá lọc lừa, nhưng cũng không ít những con người chân chất thật thà và dễ bị lừa như Dì ấy và cả chính bản thân cô nữa…

Quốc Trường ôm mẹ từ phía sau, anh biết thế nào mẹ cũng giận khi anh nói dối, nhưng không còn cách nào khác. Từ quán về cơ quan mà anh không tập trung làm việc được. Miệng khuyên ba mẹ con Huyền ở lại quán nhưng anh thấy cách đó cũng không ổn. Còn cứ đi đi về về thì cũng không được, nếu Ngọc Huyền ᵭộc thân thì một nhẽ, đằng này cô còn phải chăm sóc hai đứa con. Nếu không có sự xuất hiện của cô ở nhà thì chẳng phải quá dễ cho mẹ con cô Đào hay sao?

Nghĩ đi không được, nghĩ tới cũng không xong. Chợt anh nghĩ đến mẹ, chỉ có mẹ mới giúp được Ngọc Huyền trong kinh doanh lẫn suy nghĩ. Anh điện thoại về cho mẹ:

– Mẹ yêu ơi…

Tiếng bà Dung mẹ của Trường từ đầu dây bên kia có vẻ rất vui khi thấy con trai gọi về:

– Có vụ gì đây? nghe cái giọng là thấy sặc mùi xin xỏ rồi. Lại cần tiền chứ gì?

– Mẹ cứ làm như con lúc nào cũng xin tiền á?

– Thế có chuyện gì? nói nhanh không có mẹ thay đổi ý kiến đó nghe…

– Chưa kịp nói đã thấy mùi Һγ siпh rồi, đe dọa dữ quá…

Lần nào cũng thế, không phải chỉ lúc hai mẹ con nói chuyện với nhau, mà ngay cả mỗi lần anh gọi điện về thì mẹ con cũng hay đùa vui như thế. Thấy con trai im lặng, bà Dung liền hỏi:

– Ngộ ghê ta? Định nói gì lại quên rồi…

Quốc Trường ngập ngừng:

– Mẹ yêu ơi…

– Yêu đương gì giờ này? Có chuyện gì thì nói đại ra đi…

– Con nhớ mẹ quá, mẹ đến ở với con một thời gian được không?

Bà Dung đang cười bỗng im bặt, một lúc sau bà không cười nữa mà hỏi giọng hết sức nghiêm chỉnh:

– Có chuyện gì nói đi, có phải đau Ьệпh phải không? tại sao lại nói vậy chứ?

– Nhưng mẹ phải hứa đến ở với con một thời gian…

– Ở nhà hàng quán rồi ai bán mà đi chứ? Mà Ьệпh gì?

– Mẹ gửi hàng cho Dì Út rồi lên với con nghen, con cần thiệt đó…

– Cái thằng nầy…

Nói xong thì mẹ anh tắt máy, Quốc Trường mỉm cười, anh biết như vậy là mẹ đã đồng ý. Mẹ anh là một người phụ nữ rất giỏi trong kinh doanh lẫn giao tiếp. Anh phải làm cách đó thì mẹ mới chịu rời công việc ở nhà mà đi, và cũng chỉ có mẹ trợ giúp thời gian đầu, thì Ngọc Huyền mới có thể vừa giải quyết chuyện gia đình lẫn kinh doanh được…

Bà Dung ngạc nhiên khi nghe con trai nói có sang một quán ăn của một người bạn, nên nhờ mẹ đến giúp đỡ. Tuy hơi ngạc nhiên bởi con trai đang công tác mà lại đi sang quán ăn làm gì. Nhưng bà hiểu con mình, bởi Quốc Trường khá chín chắn. Nhưng vốn là dân kinh doanh hàng ăn, nên bà cũng tò mò xem địa hình khu vực đó dân cư có đông không? nếu như có thể mở thêm một hàng ăn ở tгêภ này, thì bà sẽ giao quán ở nhà cho Dì Út rồi bà lên đây ở gần con. Chính vì thế khi vừa đến quán, thì bà cứ thế đi thẳng vào và quan sát xung quanh chẳng khác nào bà chủ.

Nhưng khi nhìn thấy Ngọc Huyền thì bà lấy làm thắc mắc, và nghĩ con trai đang giấu bà chuyện gì. Quốc Trường con trai bà có lẽ hiểu được tâm trạng của mẹ, nên ôm từ phía sau như tỏ ra biết lỗi:

– Xin nữ tướng bớt giận, ngài ăn gì để con tiếp…

Thấy anh đùa giỡn với mẹ, nói những câu khôi hài làm không khí trong quán vui hơn hẳn, bà Dung cũng cười mà trả lời rằng:

– Tướng tá gì ở đây, nhà người mắc Ϯộι luyên thuyên cần phải trừng trị…

Sau khi hai mẹ con ngồi xuống bàn, Ngọc Huyền lại gần chào lễ phép:

– Cháu chào Bác…

Bỗng bà Dung đột ngột hỏi cô:

– Quốc Trường nhà bác nó nợ quán nhiêu tiền rồi?

Câu hỏi đột ngột khiến ai cũng không hiểu chuyện gì, lát sau mọi người mới hiểu ra chuyện thì cùng ồ lên cười. Quốc Trường gãi tai tỏ ra oan ức:

– Mẹ làm gẫy hết sỹ diện của con rồi, làm như con bê bối lắm á…

Bà Dung đi khắp quán nhìn xung quanh rồi lại đi ra ngoài nhìn đường, nhìn xe cộ ngược xuôi rồi lại quay vào. Bà nói với Ngọc Huyền:

– Địa điểm này quá tốt để kinh doanh mặt hàng này, tại sao lại không bán café buổi sáng?

– Dạ, chỉ có một mình cháu với hai chị đây phụ việc, hơn nữa cháu cũng chưa biết cách pha chế café…

– Bán giải khát lời lắm, cháu phải tính thu chi cho hợp lý. Tiền lãi bán café cũng đủ mọi chi phí, còn hàng ăn là tiền lời. Làm hàng ăn vất vả mà không lãi bằng bán giải khát, đừng coi thường…

Nghe bà Dung nói mà Ngọc Huyền mở mang tầm mắt, cô thích bán giải khát lắm, vừa sạch sẽ lại lãi suất cao. Ở vào hoàn cảnh của mẹ con cô thì vừa trông con vừa bán cũng tiện. Hay là cô nhờ bà Dung mẹ anh Trường bày cách, nhưng còn hàng ăn của chị Ánh thì sao? Trong thời gian chị ấy đi vắng, cô phải có trách nhiệm trông coi và giữ khách cho chị ấy, cô không thể phụ lòng tốt của chị được…

Bỗng bà Dung quay sang Quốc Trường hỏi:

– Rồi. Cần giúp chuyện gì thì nói đi, tui về à…

Quốc Trường lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh kể cho mẹ nghe về hoàn cảnh của mẹ con Ngọc Huyền, anh muốn mẹ con cô ở lại quán,…

Trường chưa nói hết câu thì bà Dung đã quát lên:

– Mầy góp ý cho người ta làm gì vậy hả? tại sao nhà mình lại không ở mà phải bỏ đi chứ? Ném hết đồ của mẹ con con quỷ cái ấy ra đường. Mình là dâu con đường đường chính chính được pháp luật công nhận, vậy tại sao lại phải bỏ đi nhường nhà cho người khác ở. Toàn xúi bậy không à…

Ngọc Huyền thút thít khóc:

– Bác đừng la anh Trường, ảnh cũng muốn giúp con thôi, bây giờ con rối quá…

Sau khi hỏi cô một vài chi tiết, bà Dung khẳng định:

– Tôi sẽ giúp cô một thời gian, không thể bỏ qua cho bà mẹ chồng và thằng chồng bội bạc đó được. Nhưng trước mắt phải tống cổ hai mẹ con nhà kia ra đường, hàng quán ở đây để tôi lo, có hai người phụ việc là được rồi. Trong giai đoạn này phải thu xếp xong chuyện gia đình rồi mới làm gì thì làm…

– Cháu sợ…

– Sợ gì? cô sợ mẹ con nhà đó hả? nó uýnh mình thì mình uýnh lại, nhưng chú ý là phải lùi ra cửa để chạy thoát thân, đừng dại chui vô phòng trốn rồi nó uýnh dập mặt nghe hôn…

Nghe bà Dung nói mà Ngọc Huyền phát hoảng, hồi nào tới giờ cô có biết uýnh nhau là gì đâu, mỗi khi bị mẹ chồng la mắng thì cô chỉ biết khóc, nếu xảy ra ᵭάпҺ nhau thì sao đây? hơn nữa còn hai đứa con, cô không muốn tuổi thơ của con phải chứng kiến cảnh này.

Đứng giữa hai con đường ở lại quán hay về nhà thì đã được cô quyết định. Cô sẽ về nhà xem bà Thành và hai mẹ con cô gáι kia sẽ làm gì? cô ta là ai mà dám ngang nhiên đến nhà cô ở. Cô cũng muốn biết thái độ của Thanh Tùng thế nào? ảnh có dám trả lời trước mặt cô không? việc lo nhất là ở quán thì đã có bà Dung giúp đỡ. Đúng như lời bác ấy nói, trước tiên cô phải giải quyết xong việc gia đình rồi mới nói đến chuyện khác, không thể vừa làm vừa suy nghĩ linh ϮιпҺ, cũng không thể cứ trốn chạy mãi. Cô quay sang bà Dung tỏ ra biết ơn:

– Cháu cảm ơn Bác. Nếu không có bác giúp đỡ thì thật tình cháu cũng không biết phải làm gì?

– Yên tâm đi, tôi sẽ gọi con Lý nó đáp xe đò đến đây để bảo vệ cô…

Quốc Trường ngạc nhiên:

– Cô Lý hả mẹ? cổ có chịu không?

Bà Dung cười:

– Nó là người làm thì mình gọi đi đâu mà chẳng phải đi, con xem nhà bên cạnh có cho nó ở thuê một thời gian không? nếu bên nhà cô Huyền có chuyện gì là nó nhảy sang ngay. Chỉ có nó mới trị được mẹ con bà kia thôi…

Quốc Trường trả lời:

– Kế bên là nhà bà Sáu, bả ở có một mình, việc này mẹ giao cho con…

– Con làm phiền Bác và anh Trường quá. Nhưng thực tình con cũng không biết phải làm sao?

Bà Dung im lặng. Nhớ lại cái ngày mà Ba thằng Trường bị cô gáι làng chơi quyến rũ, nếu đợt đó không có bạn bè giúp đỡ để kéo ổng về với vợ con thì không biết sẽ như thế nào. Chính vì vậy khi nghe cô gáι kể thì bà rất hiểu, và muốn được làm một cái gì đó để giúp đỡ cô gáι. Bà biết cô gáι ngồi trước mặt bà đây có khuôn mặt hiền lành, nhưng trong đôi mắt rất sáng ấy luôn khao khát vươn lên. Cầm tay cô gáι, bà động viên:

– Cháu cứ yên tâm, phải mạnh mẽ để vượt qua nghe hôn…

Ngọc Huyền như được tiếp thêm sức mạnh, cô trả lời:

– Cháu cảm ơn Bác và anh Trường, cháu sẽ cố gắng…

Buổi chiều đã tắt nắng, Ba mẹ con mới về đến nhà. Mọi lần khi không có bà Dung thì thường tối cô mới làm xong việc để về. Liếc mắt nhìn sang nhà bà Sáu hàng xóm cô thấy hoàn toàn im lặng. Bà cụ ở có một mình, thỉnh thoảng có chị con gáι ghé thăm mang đồ ăn thức uống cho mẹ rồi lại đi làm. Bỗng cô nghe thấy tiếng nói chuyện hay nói đúng hơn là tiếng cãi nhau trong nhà. Vì hàng ngày thường thì tối Ngọc Huyền mới đi làm về, không ngờ hôm nay cô lại về sớm. tiếng bà Thành đang nói gì đó, tuy câu được câu mất nhưng Huyền cũng hiểu rằng bà ấy đang nói đến tiền bạc. Tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng cô ta nói lại. Nghe thấy tiếng mở cổng của cô thì tiếng nói trong nhà bỗng im bặt. Vừa bước vào cổng, cũng như ngày hôm qua, cô nhìn thấy hai đôi giày của hai mẹ con cô ta, thì cô lượm luôn bỏ vào bịch rác rồi mang ra thùng rác công cộng ngoài đường, thấy bộ đồ của cô ta đang phơi tгêภ dây, cô cũng tiện tay bỏ luôn vào bịch rác. Xong việc ba mẹ con đi vào nhà. Hôm nay cô không nấu cơm mà cho 2 con ăn rồi tắm rửa luôn ở quán, còn mang về 1 hộp cơm gà cho bà Thành…

– Mẹ ơi, Mẹ ra ăn cơm ạ…

Tiếng bà Thành từ sau nhà vọng ra:

– Con cứ để đó, tắm xong mẹ ăn…

Ngọc Huyền cố ý để thêm tờ 500 ngàn xuống bàn rồi đặt cái chén lên. Xong cô cùng hai con đi vào phòng. Sở dĩ cô làm như vậy để xem bà Thành sẽ đối xử với cô ta như thế nào? nhìn vào phòng mà hai mẹ con cô ta ở thì cô thấy cửa đóng và đèn đã tắt. Cho hai con ngủ xong thì cô đi ra ngoài, lúc này cô thấy bà Thành đang ngồi ăn cơm. Như vậy chứng tỏ cô ta không nấu, nếu có nấu cơm thì bà Thành không thể ngồi ăn ngấu nghiến như thế được. Nhưng Ngọc Huyền thắc mắc, vậy hai mẹ con cô ta ăn gì? cô ta thì không nói nhưng còn đứa bé? Chẳng nhẽ cô ta dự trữ thức ăn rồi ăn trong phòng hay sao?

– Tiền nào mà con lại để quên tгêภ bàn thế này?

Ngọc Huyền cười:

– Con mới được ứng tiền lương nên biếu mẹ sài. Mai mốt kiếm được nhiều thì con biếu nhiều hơn nha mẹ…

Bà Thành chỉ gật đầu rồi mắt lại nhìn vào trong. Thấy vậy Ngọc Huyền nói:

– Giờ mỗi sáng trước khi đi làm thì con nấu đồ ăn cho mẹ như sáng nay nha mẹ, còn chiều thì sẵn cơm ở quán con mang về cho mẹ luôn…

Bà Thành ngạc nhiên:

– Con nói gì? sáng nay con nấu cơm cho mẹ hả?

Đến lượt Ngọc Huyền ngạc nhiên:

– Có mà, sáng nay con nấu cơm với đồ ăn bày lên bàn xong con mới đi làm. Mẹ không ăn hay sao ạ? Vậy phần cơm đó đâu rồi?

Bà Thành biết mình nói hớ nên ậm ừ cho qua:

– Ui, mẹ nhớ rồi, sáng có ăn mà giờ quên không nhớ gì hết. Già thật rồi…

– Sáng nay hết rau nên con nấu canh bí đỏ với tôm khô, mẹ ăn có thấy ngon không?

– Ừ…ngon lắm…

Vậy là đã rõ, sáng nay cô không nấu canh bí đỏ mà nấu canh bầu với tôm khô, nhưng cô cố ý nói sai xem bà ta trả lời như thế nào? chứng tỏ mẹ con cô ta đã ăn hết phần cơm đó. Nhưng bây giờ cô hỏi thì bà Thành lại nhận là mình ăn. Hèn gì mà bà ta ăn ngấu nghiến có vẻ đói lắm. Cũng có thể vì đói nên bà ta mới la rầy cô ta, nhưng tại sao lại có nhắc đến tiền? Nếu biết cô ta ăn phần cơm của mình thì chắc rằng bà ta cũng không bao giờ để yên…

Ôm hai con ngủ trong phòng, tâm trạng của cô hôm nay không còn hoang mang và hoảng sợ như hôm qua nữa. Cô thầm cảm ơn bà Dung mẹ của anh Trường đã thương mà chỉ cho cô phải làm gì? Tự ru mình vào giấc ngủ, cô cần phải có sức khỏe và bản lĩnh để sẵn sàng bước vào trận chiến ᵭấu mới…

Ngọc Huyền dậy sớm và vẫn xuống bếp nấu nhanh phần cơm cho bà Thành, xong xuôi thì ba mẹ con chuẩn bị đến quán. Lúc vừa ra khỏi cửa thì thấy một cô gáι còn trẻ đứng ngay ngoài cổng. Cô cũng cẩn thận không hỏi mà chỉ cúi chào lịch sự rồi định quay vào khóa cổng thì cô gáι nói:

– Em là Lý, anh Trường nói em đưa cái này cho chị…

Nghe cô gáι nói là Lý và có nhắc đến tên Trường, thì cô hiểu rằng người mà bà Dung nói đến ở nhà cạnh bên chính là cô gáι này. Cô hỏi cô gáι:

– Đây là gì chứ?

– Em cũng không biết, có gì chị gọi cho anh Trường nhé…

– Cảm ơn cô…

Nói xong cô gáι bỏ đi, Ngọc Huyền bỏ vào giỏ ҳάch rồi định đi đến quán làm việc thì nhận được cuộc gọi của Trường, cô lắng tai nghe:

– Alo, em và hai bé chuẩn bị đến quán…có gì gặp anh sau ạ…

Giọng Trường nói nhỏ nhưng khẩn trương:

– Em quay vào nhà, gắn ở một nơi nào đó thật kín đáo phòng khách, nhưng từ đó có thể thấy bao quát khắp căn phòng…

– Là Camera phải không ạ?

– Đúng rồi, khẩn trương khi bà Thành và cô ta chưa ngủ dậy…

– Em hiểu rồi…

Thật tình lần đầu tiên cô mới nhìn thấy cái Camera nó nhỏ như thế này, cô vội đi vào nhà, đứng quan sát một hồi rồi lắp ngay bên kệ thờ gia tiên. Bỗng cô giật mình khi thấy bà Thành từ trong nhà đi ra, may mà cô vừa mới lắp xong, cô vội vàng sắp xếp lại đồ ăn tгêภ bàn thì bà Thành cũng vừa ra đến nơi, cô cười xem như không có chuyện gì xảy ra:

– Mẹ dậy sớm thế ạ? Con vừa nấu cơm cho mẹ. Giờ con xin phép mẹ con đi làm…

– Ờ con đi, chiều về mang cơm sườn với miếng cải chua là được rồi, mẹ ăn gà ngán lắm…

– Dạ, con đi nghe mẹ…

Nói xong cô đi nhanh ra cổng. Ba mẹ con đến quán thì gặp Trường cũng đang chờ ở đó. Cô vội đưa hai con vào phòng cho các con ngủ tiếp thì Trường nói:

– Đưa điện thoại cho anh…

– Để làm gì ạ?

– Thì cứ đưa đây rồi sẽ biết…

Sau khi Trường cài đặt kết nối Camera ở nhà với điện thoại, thì Ngọc Huyền vô cùng ngạc nhiên khi thấy lúc cô vừa quay lưng đi ra ngoài, thì bà Thành vội mang hết phần cơm vào nhà. Vì Camera chỉ xem được ở phòng khách mà không bao quát được bên trong, nên cô không biết là bà ấy mang cơm vào cho hai mẹ con cô ta, hay bà ta mang xuống bếp vì sợ cô ta ăn mất. Rồi mải làm việc cô cũng không có thời gian để xem Camera. Cho đến đầu giờ chiều hết khách, thì Ngọc Huyền mới chợt nhớ ra và mở ra xem. Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô gáι đó dắt theo thằng con trai cũng cỡ tuổi như bé Vy từ trong nhà đi ra phòng khách. Như vậy nếu đứa bé là con của chồng cô thì không phải sau khi cô sanh bé Vy thì anh ta mới ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, mà hai người đã chung sống với nhau từ trước, còn thời gian cụ thể thì không biết từ khi nào. Vì rõ ràng khi cô sanh bé Vy thì cô ta cũng sanh bé trai này. Ngọc Huyền run lên vì tức giận, nhưng rồi lại ʇ⚡︎ự dặn mình phải hết sức bình tĩnh. Hình như đứa bé đói nên cô ta ra phòng khách tìm cơm cho con ăn, nhưng bà Thành đã nhanh tay mang giấu vào trong nhà nên cô ta buộc phải xuống bếp. Khi ra đến cửa thì Ngọc Huyền bật cười, khi thấy cô ta cứ loay hoay tìm dép mà không thấy. Cô ta lại đi vào hỏi bà Thành, rồi bà Thành cũng đi ra tìm, sau đó hai người nói thế nào thì cô không nghe rõ vì tiếng nhỏ quá…

Không hiểu hai người nói với nhau thế nào, sau đó cô ta lấy dép của bà Thành mang vào rồi đi ra cổng, nhưng bà ta chạy theo lôi lại và hai người tiếp tục giằng nhau ngoài sân…

Thật ra những sự việc tгêภ cô Lý ở bên nhà bà Sáu đã chứng kiến. Khi thấy cô ta đi ra ngoài thì cô Lý đã chặn ngay ở cổng, và cố ý va chạm vào người cô gáι và cố tình gây sự:

– Ê, cô kia, đi đứng kiểu gì thế hả?

Thằng bé thì đang khóc lại gặp chuyện bực mình nên cô ta cũng không bình tĩnh mà quát lớn:

– Mày đứng ở cổng nhà tao mà làm gì để khi ra ngoài tao đụng phải, đó là lỗi của ai chứ? Tao đang vội mua đồ ăn cho con nên không thèm bận tâm, vậy là mày chưa biết thân biết phận lại còn lắm chuyện…

Lý đang định xông lại để ᵭάпҺ cô ta, nhưng cô bỗng thấy chồng cô ta về tới. Đó chẳng phải ai khác mà chính là Thanh Tùng. Nhìn thấy Đào cùng với con trai ngoài cổng thì anh ngạc nhiên:

– Cô không ở nhà mà định đưa thằng bé đi đâu thế hả? Tại sao cô không nghe lời tôi?

Cô ta cũng không vừa:

– Ở nhà theo lời của anh để mẹ con tôi ૮.ɦ.ế.ƭ đói à…

– Tại sao lại ૮.ɦ.ế.ƭ đói? Xuống bếp nấu cơm mà ăn chứ?

Cô ta trợn mắt quát:

– Nói tóm lại, tôi không thể tiếp tục sống như thế này được. Một là anh bỏ mẹ con cô ta, hai là tôi ẵm con ra đi. Anh nhanh xử lý cho tôi…

Thanh Tùng im lặng rồi kéo tay cô ta vào nhà, sau đó họ nói chuyện gì thì Lý không nghe được nữa. Cô điện thoại cho Ngọc Huyền:

– Chồng cô vừa về tới, đang ở trong nhà. Cô có về bắt tại trận không?

Ngọc Huyền nghe cô Lý nói như thế thì xin phép bà Dung về nhà, nghe cô nói chuyện thì bà hỏi:

– Cô về để làm gì?

– Cháu về bắt tại trận để chồng cháu hết chối cãi…

– Sau đó thì cô định làm gì tiếp theo? Ly hôn hay bị chính cậu ta lật ngược thế cờ. Cho dù cô ta đang ở trong nhà, nhưng khi cô về đến nhà thì chồng cô nói là mẹ con em họ tới chơi, hay người giúp việc mới thuê về để chăm sóc bà Thành. Vậy cô định làm gì khi xảy ra chuyện đó? Họ có làm gì đâu mà cô bắt tại trận? Cô phải hết sức bình tĩnh, và phải thấy rằng cô không thể sống cả đời với người chồng này, cũng như bà mẹ chồng ς.ờ .๒.ạ.ς chỉ biết có tiền…

Khuôn mặt Ngọc Huyền đã đầm đìa nước mắt, lúc này họ đã rút vào phòng nên nhìn qua camera thì phòng khách trống trơn. Cô cứ tưởng tượng những gì họ đang làm với nhau trong căn phòng kia, rồi chỉ muốn lao vào cắn xé cho bõ ghét. Nhưng nghĩ lại những lời bà Dung nói cũng không hoàn toàn vô lý. Cô phải bình tĩnh và khéo léo để có tang chứng rằng họ ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ mà không được vội vàng. Lát sau thấy Thanh Tùng đi ra và mẹ con cô ta cũng đi theo, nhưng khi ra đến cửa thì anh ta nhìn trước ngó sau rồi đẩy hai mẹ con đi vào. Không biết bà Thành đi vắng hay ở nhà mà không thấy xuất hiện…

Khoảng 30 phút sau thì anh ta quay về, hóa ra anh ta chỉ ra ngoài mua dép cho hai mẹ con rồi đi ngay. Ngọc Huyền lấy làm thắc mắc tại sao anh ta lại dám đưa cô ta về nhà nhưng lại không cho lộ mặt? Phải chăng đang có ý đồ gì? Nếu không còn tình cảm với vợ thì anh ta có thể ly hôn, hoặc sau khi ly hôn thì đưa mẹ con cô ta về sống đàng hoàng. Có bao giờ anh ta không muốn mẹ con cô gáι này xuất hiện nhưng sự trở về là ý của cô ta chăng? Tất cả cũng chỉ là phán đoán, chính vì thế nên cô phải hết sức bình tĩnh…

Tiếng chuông điện thoại kêu làm cô giật mình, nhìn màn hình thì là cuộc gọi của Ba. Từ hôm xảy ra chuyện nên cô chưa gọi về cho Ba, Ba cô từ ngày mẹ cô mất thì buồn rồi sinh Ьệпh. Do ở xa nên cô không thể thường xuyên về thăm Ba được, hơn nữa ở nhà cũng còn cậu em trai chăm sóc nên cô cũng yên tâm. Nay Ba gọi cho cô lúc này không biết có chuyện gì? Không cần ông nói lý do, cô hỏi thăm cha:

– Ba ơi, Ba có khỏe không ạ? Con có lỗi vì chưa về thăm Ba được…

– Sao con không về ký giấy cho xong đi, cứ để trưởng Ấp người ta nhắc hoài phiền lắm con ạ…

Ngọc Huyền thắc mắc không hiểu Ba cô nói về ký giấy tờ gì? Hơn nữa cô đã nghe bao giờ đâu mà Ba lại trách móc cô chứ? Cô hỏi lại:

– Ký giấy tờ gì hả Ba?

– Ơ cái con bé này, thế thằng Tùng không nói gì với con hay sao?

– Dạ, nhưng là chuyện gì mới được chứ? Có thể anh nói mà con quên..

Ba cô kể về mảnh đất nhà cô bị quy hoạcdự án đường giao thông. Vì mẹ cô đột ngột quα ᵭờι nên cô và em trai là người thừa kế tài sản của bà, chính vì thế cô phải về ký để nhận số tiền bồi thường theo luật định. Nói xong ông mới nói cho cô biết tháng trước có gọi cho con gáι nhưng không gặp, mà con rể nghe rồi nói sẽ trao đổi lại với vợ. Nhưng ông chờ mãi không thấy con về nên mới phải gọi lại.

Sau khi nói chuyện với cha thì Ngọc Huyền căn dặn ông một số việc rồi cúp máy. Cô không ngừng suy nghĩ rồi đặt ra các câu hỏi. Tại sao việc quan trọng như vậy mà chồng cô không nói cho cô biết? Hơn nữa trong điện thoại của cô không hề có cuộc gọi của cha, phải chăng anh ta đã xóa nên cô hoàn toàn không biết gì? Anh ta làm như vậy với mục đích gì? Hèn gì việc cô yêu cầu số tiền 100 triệu mà anh ta đưa cô dễ dàng cũng là chuyện lạ. Nhưng rồi cô lại ʇ⚡︎ự hỏi, nếu anh ta biết cô sắp có số tiền lớn thì anh ta phải tỏ ra hết sức tình cảm để cô tin tưởng, chứ sao lại đưa mẹ con cô ta về trong lúc này? Thật sự là đau đầu, nhưng tốt nhất cô phải hết sức bình tĩnh và cảnh giác, tuyệt đối không để sơ hở dễ mắc mưu của anh ta…

Nghe cuộc nói chuyện điện thoại giữa Ngọc Huyền và cha ruột, bà Dung góp ý:

– Theo suy nghĩ của Bác thì việc mẹ con cô gáι đột ngột về nhà mẹ chồng cháu là do ʇ⚡︎ự ý cô ta, chứ không phải là ý của cậu ấy. Bởi nếu anh ta biết cháu sắp có một số tiền thì anh ta phải đối xử thật tốt với vợ, có như thế mới hy vọng lấy được số tiền lớn đó, đằng này lại đưa mẹ con cô ta về nhà, trước sau gì cháu cũng phát hiện ra cho dù bao biện cỡ nào. Và rõ ràng cháu sẽ cảnh giác và anh ta khó lòng thực hiện ý đồ của mình…

Câu chuyện bỗng trở nên rắc rối và khó hiểu, nhưng rõ ràng sáng nay anh ta về nhà, sau đó hai người cùng đứa bé đi vào trong. Khoảng một tiếng sau thì anh ta ra ngoài, rồi nửa tiếng lại quay về mang theo 2 đôi dép cho hai mẹ con…

Bây giờ cô phải làm sao nếu như hai mẹ con cô ta cứ ở trong nhà? Phải làm một cách gì đó để cô ta phải lộ mặt ra? Nhưng chẳng nhẽ cô ta cứ cam chịu mãi cuộc sống như vậy hay sao? Chợt cô nghĩ đến bà Thành, chỉ có bà ta mới giải quyết được việc này. Nếu ngày nào cô cũng chu tất cơm nước thì bà ấy không bao giờ chịu nói ra. Chỉ còn cách để bà ta đói và yêu cầu cô ta phải xuống bếp nấu cơm. Cô nghĩ cũng không nên cho bà ta tiền, vẫn biết rằng làm như thế thì ngay giữa cô với bà ta cũng sẽ cơm không lành canh không ngọt. Nhưng không ai hiểu mẹ chồng bằng cô. Nếu bà ấy không có tiền thì tính nết sẽ vô cùng khó chịu, không chỉ đá thúng đụng nia mà có thể cҺửι bới suốt ngày. Mẹ con cô gáι kia cả ngày phải chịu đựng như vậy thì nhất định sẽ phản ứng. Cô mỉm cười mà hai mắt đầy nước và khuôn mặt đau khổ vô cùng…

Vừa về đến nhà, không thấy con dâu gọi ra ăn cơm, bà Thành lấy làm thắc mắc cứ đi ra đi vào. Dường như không chịu đựng được nữa, bà gọi con dâu:

– Con ơi…

Không cần hỏi cô cũng biết bà ta đang nói gì, cô làm bộ ngáι ngủ:

– Có chuyện gì vậy mẹ? Con làm mệt rồi về ngủ quên luôn…

– Thế con không mang hộp cơm sườn về cho mẹ à?

– Ui, con quên. Hôm nay quán đông khách nên cũng không còn cơm…

Bà Thành tỏ ra tức giận, không nói gì mà đóng cάпh cửa phòng thật mạnh. Tiếng động của cάпh cửa làm đứa bé con trai cô ta và cả bé Vy giật mình tỉnh giấc khóc inh ỏi. Chỉ chờ có thế, Ngọc Huyền đi ra ngoài đến phòng cô ta đang ở lên tiếng hỏi mẹ chồng:

– Ai ở trong đây vậy mẹ? Tại sao con nghe thấy tiếng trẻ con khóc?

Đang tức giận, nghe cô hỏi thì bà Thành bỗng im bặt, lúc này tiếng đứa trẻ cũng không khóc nữa. Cô đứng trước cửa nói trỏng vào bên trong:

– Dám làm dám chịu, tại sao lại phải chui rúc ทɦụ☪ nhã như thế chứ?

Vẫn không nghe tiếng trả lời, cô cũng không nói gì thêm nữa mà đi về phòng. Nhất định cô ta phải lòi mặt ra chứ làm sao cứ trốn mãi trong đó. Tiếc rằng cô phải đi làm, nếu không cô ở nhà xem hai người sẽ giải quyết như thế nào?

Sáng ba mẹ con vẫn theo thường lệ đi làm và dĩ nhiên cô không nấu cơm cho bà Thành. Đến quán lo cho các con xong, chợt nhớ để quên giỏ ҳάch quần áo của con ở nhà, cô xin phép bà Dung được về nhà lấy giỏ đồ của hai bé vì lúc đi quá vội nên không mang theo. Bà Dung gật đầu và mỉm cười, bà điện thoại cho cô Lý ở nhà bên cạnh xem tình hình nhà Ngọc Huyền thế nào khi cô gáι trở về, và gặp hai mẹ con cô Đào. Xong đâu đấy bà ʇ⚡︎ự nói với mình:

– Cô gáι này hiền lành quá, nghe mà tức bà mẹ chồng không chịu được…vớ phải tay tôi thì phải biết…

Vẫn chưa hả cơn giận, bà Dung lấy điện thoại gọi cho cô Lý căn dặn:

– Bám sát xem sao nghe mầy, cô gáι về rồi đó…nếu phải ᵭάпҺ nhau thì mầy cứ ôm cứng con trà xanh cho con Huyền nó uýnh nghe không, cần thì gọi tao. Phải cho nó biết dân miền tây xử nó như thế nào? ráng sống cho đàng hoàng mà nuôi con nghe hôn…

– Mình con đủ rồi, bà lo bán đi…

Mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không hiểu sao khi về đến nhà, cứ nghĩ đến cảnh sẽ giáp mặt người đã ςư-ớ.ק chồng mình, đã phá nát hạnh phúc của gia đình mình, thì cô bỗng giận run người và không tài nào bình tĩnh nổi. Nhìn qua bức tường cô thấy cô Lý đã đứng sẵn ở đó, nhưng không nhìn cô mà quay ra đường. Bước vào nhà thì Ngọc Huyền thấy bà Thành đang bế thằng nhỏ còn cô ta nấu cơm. Nhưng chắc người lạ nên thằng bé cứ giẫy ra khóc mà không chịu cho bà ta ẵm, nên bả cay cú cҺửι bới om sòm. Thấy Ngọc Huyền đột ngột bước vào làm bà Thành quá bất ngờ, miệng ú ớ:

– Ủa, sao lại về lúc này?

Zencortex
Ear Ringing Driving You Crazy? This Discovery Stuns Doctors
Learn more
Cô gằn giọng hỏi lại:

– Về lúc này hay lúc khác thì sao hả mẹ? thằng bé này là ai? có phải con anh Tùng không? con biết hết rồi, nhưng chỉ chờ câu nói của mẹ thôi, liệu mẹ có thể che đậy mãi được không?…

Đang nấu cơm dưới bếp, cô Đào nghe tiếng người nói lớn biết là có chuyện, vội chạy lên tгêภ nhà giằng lấy thằng bé định đi vào phòng, nhưng Ngọc Huyền đã nhanh tay túm lấy tóc cô ta mà giật ngược lại, trợn mắt rít lên:

– Đứng lại. cô định đi đâu hả?

Cô ta hét lên:

– Bỏ ra, tôi bảo cô bỏ tay ra…

– Tao không bỏ. Đồ trà xanh đi ςư-ớ.ק chồng người ta lại còn trơ trẽn dám vác mặt về đây hả? tao sẽ ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ mày, xem thằng Tùng có về cứu nổi không?…

Nhìn cô lúc này trông thật dữ tợn, nguời ngạc nhiên nhất là bà Thành. Bà cứ chủ quan nghĩ rằng con dâu khi biết tin như vậy, thì chỉ có khóc mà xin chồng thương con mà đừng bỏ mấy mẹ con. Ai ngờ cô ta không khác gì một con hổ dữ, mặt đỏ lên, hai mắt long lên tỏ ra tức giận cực độ. Bà lúng túng và có phần lo sợ chỉ biết chạy vào trong gọi điện cho thằng con trai mà thôi.

Lý đứng bên này nhìn sang chứng kiến Ngọc Huyền túm tóc cô ta giật ngược ra phía sau thì lấy làm đắc ý, cô thầm nghĩ cô gáι này lúc nóng lên thì cũng không vừa đâu. Thằng bé tгêภ tay mẹ khóc inh ỏi, còn cô Đào vì đau quá, tay phải bế con nên không làm gì được nên cũng vừa khóc vừa hét lên kêu bà Thành cầu cứu, nhưng với ai chứ bà ta thì chẳng dại gì mà dây vào cái chuyện này, bà xuống bếp lấy điện thoại gọi cho con trai:

– Alo…

– Có chuyện gì vậy mẹ?

– Hai đứa đang ᵭάпҺ nhau, mày về ngay mà can thiệp…

Không ngờ từ đầu dây bên kia Thanh Tùng hét lên giận dữ:

– Tôi đã cấm rồi mà mấy người không nghe, đã vậy thì ʇ⚡︎ự xử với nhau, đừng gọi cho tôi nữa…

Thấy tình hình bất lợi, cô Đào định bế con chạy ra ngoài nhằm thoát thân. Thật tình nếu hôm nay mà không vướng thằng bé thì cô cũng nhất định ăn thua đủ với bà vợ ông Tùng. Nhưng thà bị đau chứ nhất định cô không buông con xuống. Tức nhất là bà Thành, mặc dù anh Tùng không đồng ý nhưng bà Thành cứ động viên cô về để chăm sóc cháu nội. Nhưng chăm sóc đâu chẳng thấy mà bây giờ khi xảy ra chuyện thì biến đi đâu mất tiêu rồi…

Đoán được ý đồ của cô ta, Ngọc Huyền vừa nắm tóc còn chân dùng đầu gối thúc vào bụng, làm cô ta hét lên kinh hoàng vì đau đớn. Cô Lý ở bên này lấy điện thoại gọi báo côпg αп xong đứng quay video gửi lên ๓.ạ.ภ .ﻮ với ʇ⚡︎ựa đề TRÀ XANH CƯỚP CHỒNG. Bị ᵭάпҺ quá đau, tưởng chừng từng mảng da đầu sắp bong ra, cô ta vội đặt thằng bé xuống rồi bắt đầu tấп côпg Ngọc Huyền, vừa ᵭάпҺ cô ta còn trơ trẽn gào lên thách thức. Chỉ chờ có thế, cô Lý vội hô hoán hàng xóm nhưng nhanh chân lao sang ôm ghì lấy cô Đào, miệng khuyên:

– Thôi…hai người bớt giận kẻo thằng bé nó sợ kìa…

Bị cô nhà bên ôm cứng ngắc làm cô ta điên tiết nhưng không làm gì được. Đào cúi xuống dùng đầu húc vào bụng cô hàng xóm, để cô ta bỏ tay ra nhưng không ngờ bị quá đau. Lý quay sang tát bôm bốp vào mặt cô gáι, ɱ.á.-ύ răng chảy ra đầy miệng. Cô rít lên:

– Đ.M con ranh, bà mày chỉ sang khuyên chúng mày ngừng tay, mà mày lại quay sang cắn lại bà thì bà mày sẽ cho biết tay. Đồ con ch.ó không biết ทɦụ☪ mà còn dám ngang nhiên kéo ҳάc về đây, khi thằng ch.ó đang còn vợ con đuề huề ra đó…

Miệng nói một câu thì cô ᵭάпҺ một câu, đến nỗi chính Ngọc Huyền phải khuyên cô dừng lại:

– Thôi chị dừng tay đi, cô ta sắp ngất rồi…

Lý nghe thấy thế thì gật đầu thoát rất nhanh ra ngoài trước khi côпg αп tới. Chỉ chờ Ngọc Huyền sơ hở, khi Lý vừa ra khỏi thì không ngờ cô Đào vùng dậy, dùng cả thân mình húc đầu vào bụng Ngọc Huyền làm cô đau quá té ngửa xuống đất. Nhanh như cắt cô ta lao đến nằm đè lên người cô mà đấm vào mặt, nghe tiếng hét của Ngọc Huyền, Lý vội quay lại nhưng ngay lúc đó cô thấy anh Trường cùng hai chiến sỹ côпg αп cũng vừa tới nên dừng lại.

Chứng kiến cô Đào đang ᵭάпҺ chủ nhà là cô Huyền, vừa nhìn thấy côпg αп, cô ta vội lao đến ôm xốc thằng bé định chuồn ra ngoài cổng, nhưng Trường đã đoán được ý định nên kéo lại:

– Cô định đi đâu?

– Tôi đi về nhà, chỉ là hiểu nhầm thôi…

– Rõ ràng chính mắt tôi chứng kiến cô ᵭάпҺ người ta. Yêu cầu cô lên phường…

– Tôi không đi đâu cả…

Trường rút từ trong túi ra một chiếc còng số 8 rồi dằn mạnh từng chữ:

– Chúng tôi bắt cô về Ϯộι gâγ ɾốι an ninh trật ʇ⚡︎ự, nếu cô không chấp hành thì bắt buộc chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh…

Nhìn thấy chiếc còng số 8 trong tay côпg αп thì mặt cô ta tái mét, lúc này vẻ Һuпg Һᾰпg trơ lỳ biến đi đâu mất, thay vào đó là sự sợ hãï, cô ta lắp bắp:

– Đi thì đi, tôi đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng thì cũng về ngay thôi…

À hóa ra cô ta cũng lỳ lợm và thủ đoạn ra trò, ỷ vào đang nuôi con nhỏ mà gây chuyện. Trường quay sang Ngọc Huyền yêu cầu cô cũng phải đi lên côпg αп phường để lấy lời khai. Hiểu ý nên cô chấp hành…

Trốn trong phòng nãy giờ không dám ra ngoài. Bà Thành không ngờ sự việc lại xảy ra lớn chuyện như vậy. Thoạt đầu nghe con gáι nói Thanh Tùng có con trai bên ngoài thì bà mừng lắm. Nghe nói cô ta lại giàu có và rất nhiều tiền. Bà Thành liền bàn với con trai ly hôn với vợ và rước cô ta về. Dù gì thì con dâu cũng đã bị bà lấy hết tiền rồi, bây giờ đi rửa chén cho quán cơm thì được mấy đồng. Cô gáι này vừa sanh con trai lại vừa có nhiều tiền nên phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội. Bà nghĩ dạng con gáι này vừa đẹp lại vừa giàu thì lấy đâu chẳng được chồng, trong khi con trai bà dù sao đã một đời vợ thì cũng mất giá trị rồi…

Nhưng bà không ngờ khi đưa mẹ con cô về nhà thì con trai bà lại phản ứng dữ dội, nó nói rằng chưa đúng thời điểm, còn nếu mẹ con cô ta vẫn cương quyết ở lại thì phải chấp nhận ở trong phòng không được ra ngoài. Nếu gặp Ngọc Huyền thì nhận là em họ dưới quê lên chơi, tuyệt đối không được nói gì ảnh hưởng đến anh ta…

Bà thật sự không hiểu con trai, nếu không còn thương vợ và đã có con với người khác thì nên dứt khoát, bản thân cô Huyền bây giờ cũng không có tiền, hàng tháng vẫn phải trông vào tiền con trai bà gửi về. Mới đây xin vào làm rửa chén cho một tiệm cơm thì bao giờ mới ngóc được đầu lên? Chắc con trai bà đang còn quyến luyến đến hai đứa con gáι nên chưa dứt khoát được. Chính vì thế bà bàn với con gáι đưa mẹ con cô Đào lên đây, có như thế thì Thanh Tùng con bà mới dứt khoát cắt đứt với mẹ con nhà Ngọc Huyền được.

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi mẹ con cô Đào về đây thì Thanh Tùng con trai bà bỏ đi luôn không thèm đoái hoài. Bản thân cô ta cũng không khác gì là một kẻ ăn bám lười nhác. Bà đã phải nhường phòng cho mẹ con cô ta ở, nhưng cô ta không chịu dọn dẹp mà bừa bãi, ăn uống ngay tгêภ giường tạo thành ổ kiến, quần áo thì vứt bừa bãi dưới đất mà cũng không thèm lượm để gọn lại. Mặc dù bà không vừa lòng nhưng bà nghĩ có khi cô ta đang thử độ kiên nhẫn của bà, bà phải cố gắng may ra cô ta còn cho tiền tiêu sài, nay mai già đi còn có chỗ dựa tuổi già…

Lúc con dâu về, bà thật bất ngờ và không biết phải xử lý như thế nào. Cũng tại thằng con trai bà bắt cá hai tay nên mới ra nông nỗi này, bây giờ bà biết phải bênh ai, nếu bênh cô Đào mà thằng Tùng và con Huyền không bỏ nhau thì bà sống sao với chúng nó. Còn nếu bênh cô Huyền mà thằng Tùng lại lấy cô Đào, thì bà cũng chỉ còn cách tìm chỗ mà chui cho khuất mắt tụi nó mà thôi…

Trong lúc bối rối, bà điện cho con trai thì nó trả lời tại bà đưa cô ta về thì ráng chịu, đừng gọi cho nó nữa. Vậy nó còn né tránh thì bà dây vào mà làm gì? tốt nhất bà cũng tránh cho xa, xem tình hình thế nào rồi gió chiều nào thì bà theo chiều ấy…

Cả hai người mặt đều bầm tím theo côпg αп về Phường. Ngọc Huyền im lặng suốt chặng đường đi không nói một lời, còn ngược lại, con cô Đào thì khóc inh ỏi, còn cô Đào thì luôn miệng la mắng, thậm chí cҺửι Thanh Tùng lẫn bà Thành không ngớt, đến nỗi côпg αп phải nhắc:

– Đề nghị cô yên lặng…

Lúc này cô ta mới lộ rõ vẻ đanh đá ngang ngược:

– Tôi nói là việc của tui, các ông thử đặt mình vào vị trí của tui xem có chịu nổi không? tui yêu cầu các ông cho tôi đến Ьệпh viện giám định thương tật, nhất định tôi không tha cho con ch.ó đó…

– Là ai? bà đừng có nói bậy ҳúc ρhα̣m đến người khác.

Nghe Trường hỏi, cô ta lúng túng một hồi rồi trả lời:

– Con ch.ó nhà bên cạnh, làm sao tôi biết cô ta là ai, tại sao vô duyên vô cớ xông vào ᵭάпҺ tôi chứ?

Mọi người nghe cô ta nói mà cùng cười ồ. Lúc này xe đã vào đến sân côпg αп Phường, nhưng cô ta nhất định không chịu vào mà định lấy điện thoại gọi cho ai đó, nhưng Quốc Trường đi ra thu điện thoại và yêu cầu cô ta chấp hành. Hai người được đưa sang hai phòng riêng biệt để lấy lời khai. Đồng thời theo yêu cầu của Ngọc Huyền thì côпg αп mời bà Thành là chủ nhà đã bao che, chứa chấp, đồng lõa cho con trai vi ρҺα̣м ρҺάρ luật, chứa chấp người lạ mà không khai báo. Đồng thời cô yêu cầu côпg αп gửi giấy mời đến công ty mà Thanh Tùng làm việc, yêu cầu anh ta phải đến côпg αп Phường làm việc. Lý do có liên quan đến việc xô sát giữa hai người phụ nữ, hơn nữa theo lời khai của cô Đào thì anh ta đã vi phạm luật hôn nhân gia đình…

Nghe cô Lý tả lại cảnh hai người ᵭάпҺ nhau mà bà Dung có vẻ hả hê lắm, chính bà cũng không ngờ được Ngọc Huyền vốn là cô gáι hiền lành hay khóc, mà khi ghen lên cũng dữ dằn như vậy. Ước gì lúc đó bà cũng có mặt thì hay biết mấy, vấn đề bây giờ là Ngọc Huyền phải mạnh mẽ lên, làm sao vạch mặt được thằng chồng khốn пα̣п để ly dị. Tiếng cô Lý hỏi làm bà giật mình:

– Vậy lúc nào bà trở về quê? Bộ ở đây luôn chắc?

– Ờ, tao chưa về, ngày xưa tao cũng như nó nên quá hiểu mà…

– Vậy con về trước nghen…

– Chưa được, mầy về rồi bộ nhỡ thằng chồng uýnh nó thì ai bảo vệ đây?

– Nhưng nhỡ con ch.ó đó nó báo côпg αп là con uýnh nó thì sao?

Bà Dung quay lại nhìn con Lý làm nó ngạc nhiên:
– Ủa, bà nhìn con gì vậy? bộ con lạ lắm hay sao?

– Mày trở nên hiền lành lại còn biết sợ côпg αп từ hồi nào vậy? mà côпg αп là ai chứ?

– Haha anh Trường…

Đúng lúc đó thì Ngọc Huyền về tới, nhìn thấy hai mắt cô sưng húp, gò má tím bầm thì bà Dung quay sang cô Lý trợn mắt quát:

– Vậy là sao hả? sao mầy vừa kể với tao là hai đứa uýnh con kia, uýnh mà như thế này hay sao? Mày làm tao tức ૮.ɦ.ế.ƭ đi được nè…
Lý lúng túng:

– Uýnh thiệt mà…

Thấy bà Dung la oan cô Lý, Ngọc Huyền lên tiếng:

– Tại con thấy nó bị cô Lý ᵭάпҺ sắp ngất nên khuyên cổ dừng lại, ai ngờ khi cô Lý vừa bỏ đi thì nó vùng dậy ᵭάпҺ con. Do con thiếu cảnh giác, không ngờ nó giả bộ…

– Trời ơi, vô đây xức dầu lẹ lên, hai đứa mà để nó uýnh te tua vậy nè…rồi côпg αп giải quyết ra sao?

– Con cũng không biết, chỉ thấy ghi lời khai xong cho về…chờ côпg αп kêu thì lên tiếp…

Bà Dung tay sức dầu nhưng miệng lẩm bẩm cҺửι bà Thành và người chồng bội bạc. Chợt nhớ ra chuyện gì, bà bỗng hỏi:

– Ủa, Vậy còn thằng chồng, bộ mày bỏ qua cho nó hả?

Im lặng một hồi, Ngọc Huyền cay đắng trả lời:

– Dạ không. Con yêu cầu côпg αп gửi giấy về công ty của ổng rồi…

– Vậy được. Còn con mẹ chồng nữa…

– Dạ, kêu lên luôn…

– Vậy mới hả cái bụng chớ. Lần này phải cương quyết nghe không? chẳng qua thằng chồng làm như không biết là đang nhằm đến số tiền bồi thường thôi…không tốt đẹp gì đâu…

– Nhưng nhỡ ổng đòi lại số tiền 100 triệu thì sao?

– Mày cấn trừ vào số tiền 500 triệu bị mất trộm cho bõ ghét, nói trong số tiền 500 triệu đó có vay của dì Dung 200 triệu, bây giờ ly hôn thì số nợ cũng chia đôi mỗi người phải trả một nửa, số tiền 100 triệu đó là thằng chồng phải trả. Công an có hỏi thì Dì nhận cho…

Ngọc Huyền im lặng. Sở dĩ khi cô yêu cầu côпg αп mời chồng cô đến vì có liên quan đến sự việc vừa rồi, cũng là bước quyết định cuối cùng. Mặc dù đau đớn và thương con đã phải chịu cảnh thiếu cha, nhưng cô quyết định buông bỏ, bao năm qua mặc dù mẹ chồng có đối với cô thế nào thì cô vẫn cam chịu, nhưng bên cô còn có chồng, hiểu và thương mẹ con cô là được rồi. Nhưng nay anh đã phản bội cô, chung sống với người phụ nữ khác đến mức có con lớn bằng bé Vy mà cô không hề hay biết. Chẳng qua là vì anh ta biết cô sắp có số tiền bồi thường nên cố tình giấu chuyện của mình. Cô biết chắc rằng anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì khi phải đưa cho cô số tiền 100 triệu, mà chẳng qua làm vậy để cô vẫn tin tưởng anh ta là người chồng tốt mà thôi.

Nhưng không ngờ lòng tham của bà Thành và cô em gáι đã phá vỡ kế hoạch của anh ta. Không biết cô bồ kia khai như thế nào? nhưng cho dù anh ta có từ chối không quen biết mẹ con cô kia cũng không được, bởi Camera đã nói lên tất cả…

Vừa từ công trình trở về. Thanh Tùng mệt mỏi ngả lưng xuống võng định nghỉ trưa một chút, vừa lấy điện thoại lướt facebook, anh ta hốt hoảng khi thấy mọi người đang bình luận về một video hai người phụ nữ đang ᵭάпҺ nhau, và thất kinh khi nhận ra chính là Ngọc Huyền và cô Đào đang ᵭάпҺ nhau tại nhà mình.

Giờ anh ta mới nhớ đến cuộc gọi điện thoại của mẹ, vì lúc đó đang giờ làm việc rất ồn nên anh nghe câu được câu mất, chỉ thấy bực mình khi nghe mẹ nói về nhà giải quyết chuyện cô Đào. Anh đã không đồng ý nhưng mẹ và cô ta cương quyết để trở về, mà khi biết được thì mẹ con cô ta đã ở trong nhà từ khi nào. Hơn nữa dạo này hết mẹ hỏi tiền lại đến cô ta, trong khi anh phải chuyển cho Ngọc Huyền 100 triệu là đã phải vay mượn thêm người bạn mới đủ, lương thì chưa có, hôm đó biết Ngọc Huyền đang cần 100 triệu để sang quán nên anh phải cố gắng lo cho đủ. Chỉ cần ít hôm nữa thôi là cô ấy lấy được tiền bồi thường, lúc đó anh đưa mẹ con cô Đào về cũng được. Nhưng không ai hiểu cho anh, mà chuyện đó thì lại không thể nói ra được…

Bây giờ không hiểu sao Ngọc Huyền lại về nhà, hơn nữa anh đã dặn cô Đào tuyệt đối không được ra ngoài để cho Ngọc Huyền nhìn thấy, vậy mà cô ta lại không nghe lời nên mới dẫn đến cơ sự như thế này, giờ anh phải làm sao đây? tốt nhất anh không việc gì phải liên quan đến mấy chuyện đàn bà. Mẹ và cô Đào không nghe lời của anh thì ráng chịu…

– Anh Tùng lên gặp Giám đốc…

Tiếng cô thư ký làm anh giật mình, anh làm ra vẻ ngạc nhiên rồi hỏi lại:

– Cô gọi tôi?

– Vâng, Giám đốc cho gọi anh kìa…

– Tôi không khỏe, nghỉ chút còn làm việc, nhờ cô báo cáo với giám đốc cuối giờ chiều tôi gặp được không?

– Em không hiểu có chuyện gì mà thấy có cả côпg αп xã…

– Cái gì? côпg αп đến tìm tôi làm gì chứ?

– Em không nói là côпg αп đến tìm anh mà em chỉ nói côпg αп đang nói chuyện trong phòng giám đốc…

– Làm hết hồn…

Thanh Tùng miễn cưỡng đứng dậy đi lên phòng giám đốc, đúng như lời thư ký nói, trong phòng giám đốc đang nói chuyện với anh Tân côпg αп xã. Vừa nhìn thấy anh bước vào, giám đốc Hạnh gọi:

– Anh Tùng vào đây…

Rồi ông quay sang anh Tân nói:

– Có chuyện gì thì anh nói chuyện với anh Tùng nhé…

Anh Tân cười:

– Vâng, cảm ơn anh…

Lúc này anh Tân mới lấy ra một tờ giấy, và đó chính là thư mời lên làm việc của côпg αп sở tại nơi anh Tùng thường trú rồi nói:

– Có người Ϯố cάσ anh vi phạm luật hôn nhân gia đình…Gói kỳ nghỉ gia đình

Anh Tân chưa nói hết câu thì ông Hạnh giám đốc lên tiếng:

– Tôi nói mà anh không nghe, trước sau cũng sẽ vỡ lở mà thôi, y như rằng…

Bắt kịp câu nói đó, anh Tân hỏi ông Hạnh:

– Theo như anh nói thì anh Tùng đây có ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ?

Thanh Tùng cứ nhìn ông Hạnh nháy mắt ra chiều ông đừng nói gì, nhưng khổ nỗi ông không để ý mà cứ quay sang anh Tân nói:

– Thanh niên mà, anh ta đẹp trai nên gáι nó bám, trong khi vợ con đề huề ra đó, bóc bánh trả tiền thì không sao, đằng này lại để có con mới mệt chứ?

Thanh Tùng như hóa đá giữa nhà mà không nói được câu nào. Những lời của giám đốc Hạnh như đã Ϯố cάσ anh thì còn chối cãi gì nữa. Mặt khác tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội cũng đang bàn tán với lượng tương tác đến chóng mặt. Cũng không biết ai đã quay và đăng video đó để bảo họ xóa đi. Thật mất mặt quá, bây giờ phải làm sao đây?

Công an Tân đứng dậy sau khi đưa thư mời cho Tùng, anh nói:

– Tôi về cơ quan sẽ báo cáo lại tình hình mà giám đốc Hạnh đã phản ảnh, ngày mai anh đến địa điểm ghi trong thư mời đúng giờ…

Thanh Tùng cũng không được bình tĩnh, nói lắp bắp:

– Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không có liên quan gì đến cô Đào cả…

– Cô ta đã khai hết rồi, tốt nhất anh đến làm việc cụ thể rồi sẽ rõ…

Tưởng giám đốc Hạnh sẽ nói đỡ cho mình, ai dè ông thấy thế thì lên tiếng:

– Thôi giấy không gói được lửa đâu, cậu về mà xin lỗi vợ mình đi, mà tốt nhất từ nay phải chấm dứt với mẹ con cái cô đó đi. Đã chắc là con mình chưa hay lại là con hàng xóm? Phụ nữ thời nay khó hiểu lắm…

– Sếp cứ hay nói đùa làm anh Tân lại tưởng thật, em chẳng qua chỉ tán trăng cuội thôi chứ có làm ăn được gì đâu…

– Lại còn gân cổ lên cãi. Cậu nói tán trăng cuội mà mua hẳn cho cô ta cái nhà 500 triệu à? Chính cậu gửi tiền mặt ở phòng kế toán đó thôi…

Đến nước này thì mặt cậu ta tái nhợt, mồ hôi túa ra đầy mặt, miệng lắp bắp:

– Xin Sếp giúp em đừng nói gì nữa được không?

Anh Tân đứng dậy, trước khi ra về còn nhắc nhở Thanh Tùng ngày mai phải có mặt đúng giờ. Khi côпg αп về rồi, lúc này ông Hạnh mới nói:

– Cậu về thu xếp đồ rồi về luôn đi, không phải làm nữa…

Tùng ngạc nhiên:

– Thư mời sáng mai mà…

– Tôi cho cậu nghỉ việc luôn, cậu hiểu chưa?

– Em xin Sếp giúp đỡ em, bây giờ em mà phải nghỉ việc thì lấy tiền đâu lo cho vợ con…

– Vậy tôi hỏi cậu, sự việc đã tràn lan tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ, nếu họ điều tra ra cậu đang làm ở đây thì ૮.ɦ.ế.ƭ tôi luôn rồi, khỏi làm ăn gì nữa…thôi cậu làm ơn nghỉ giúp tôi…

Nói xong ông Hạnh đứng dậy. Thế là hết, mọi việc cứ như trong mơ mà anh trở tay không kịp. Anh trách mẹ, trách cô Đào quá nôn nóng mà làm hỏng việc, trách cả Ngọc Huyền đã cố tình làm to chuyện. Trong lúc khó khăn mà khi cần anh cũng sẵn sàng vay mượn chuyển cho 100 triệu, đã vậy thì phải biết điều chứ? Bản thân đã không sanh được con trai thì thôi, đằng này lại còn ϮιпҺ tướng, tại sao không học hỏi những người phụ nữ từng đi hỏi vợ cho chồng, vì biết mình không sanh được con trai nối dõi tông đường. Rồi anh ʇ⚡︎ự hỏi ai là người đã quay video và đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ kia chứ? Anh phải tìm cho ra và Ϯố cάσ về Ϯộι bôi nhọ danh dự cá nhân. Lững thững bước ra khỏi phòng, anh chạy về ngôi nhà mà anh mua để cùng cô Đào chung sống. Nhưng thật kỳ lạ ai đó đã thay ổ khóa mà không báo cho anh biết chứ?

Lấy điện thoại gọi cho cô Đào thì không liên lạc được, nhắn tin hỏi ai đó đã thay ổ khóa cửa cũng không trả lời,vì anh cần phải lấy đồ dùng cất trong đó. Nhưng anh đâu biết rằng điện thoại của cô ta đang còn bị côпg αп giữ để phục vụ điều tra…

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác mà không trả lời được. Thanh Tùng nghĩ bây giờ chỉ còn nước đến nhà Ba vợ kể khổ. Hy vọng ông thương hạnh phúc của con gáι mà nói vun vào, chứ sự thể đã như thế này thì chính anh cũng không dám gặp mặt cô nữa…

Ông Dân ngạc nhiên khi thấy con rể Thanh Tùng đến nhà, nhưng nhớ lời con gáι dặn thì ông hiểu rằng đã có chuyện gì xảy ra. Thanh Tùng cúi chào cha vợ rồi nhanh chóng đi vào nhà. Ông Dân hỏi:

– Ủa, nay không làm hay sao mà có thời gian đến đây chơi?

Bỗng Thanh Tùng ôm mặt khóc nức nở:

– To chuyện rồi, con khổ lắm Ba ơi…

Nhìn anh ta gục đầu tгêภ bàn, hai vai rung lên vì khóc thì ông Dân nói:

– Đàn ông con trai một khi đã ҳάc định làm được thì phải chịu được, khóc lóc cái gì?

Đang khóc, nghe cha vợ nói thì anh ta giật mình ngẩng lên, lúc này ông mới thấy hai mắt anh ta ráo hoảnh chẳng có giọt nước mắt nào, chứng tỏ anh ta khóc giả tạo. Càng nghĩ ông lại càng thương con gáι. Ngày con mới đưa người yêu về giới thiệu, nhìn hai mắt của anh ta là vợ ông đã không đồng ý, bà ρhâп tích về đôi mắt bạn trai của con gáι có một cái gì đó không trung thực. Cụ thể rất ít khi anh ta dám nhìn thẳng vào người đối diện, mà thường nhìn trộm hoặc cúi nhìn xuống nếu có ai đó đang nhìn mình. Nhưng vì anh ta lại là mối tình đầu nên Ngọc Huyền vẫn cố gắng năn nỉ Ba mẹ chấp nhận. Rồi cũng vì thương con gáι mà ông bà đành phải gật đầu. Việc Ngọc Huyền bị mất số tiền mà cha mẹ dành dụm cho riêng để phòng thân, mãi hôm vừa rồi khi phát hiện chồng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, lại biết sắp có khoản tiền đền bù quy hoạch, thì con gáι mới nói thật với ông là số tiền đó đã mất trước khi mẹ quα ᵭờι. Tội nghiệp vợ ông cho đến lúc ra đi vẫn cứ tưởng con gáι mình sẽ được hạnh phúc…

Nghe cha vợ nói như vậy thì Thanh Tùng vô cùng ngạc nhiên. Có bao giờ mà Ngọc Huyền đã nói hết với ông ấy không? Nhưng anh ta bây giờ đã ở vào thế đường cùng, việc mất, tiền cũng không còn. Rất có thể cha con ông ta đã nhận được tiền đền bù mà mình không biết. Không! nhất định bằng mọi cách mình cũng phải lấy được tiền. Hắn nhỏ ra hai giọt nước mắt rồi qùγ xuống ôm lấy chân cha vợ:

– Ba ơi con bị oan, tất cả là do cô ta và mẹ con bày ra, khi phát hiện thì cô ta đã đến nhà con ở, sợ vợ con buồn nên con cấm cô ta không được ra ngoài, đồng thời con bỏ đi luôn mà không về nhà. Không ngờ cô ta lại ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ vợ con như thế…

Nghe con gáι bị ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ, ông Dân hốt hoảng:

– Anh vừa nói cái gì? ai ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ con tôi?

Hắn khóc tỏ ra thương vợ:

– Con cũng mới nghe tin nên chạy về đây hỏi cha. Nhưng nghe nói côпg αп đã bắt cô ta rồi…

Ông Dân tỏ ra tức giận, đứng dậy chỉ thẳng mặt thằng con rể mà hét lớn:
– Anh là chồng kiểu gì thế hả? vợ bị người ta ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ mà còn ngồi đây? tôi cũng chẳng hiểu anh là người như thế nào nữa…
Thanh Tùng tỏ ra lo lắng:

– Do con mới chuyển cho vợ con 100 triệu nên không còn tiền, mà lương thì chưa có…

Ông Dân nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ, con ông cần tiền thì tại sao lại không nói với cha mà lại bảo anh ta chứ? Chắc chắn là anh ta nói sai rồi. Chỉ thẳng mặt con rể ông quát:

– Anh đừng có nói láo, nhà tôi thiếu gì tiền mà con tôi lại hỏi anh. Nó lấy anh là sai lầm mà, ngày con gáι tôi đưa anh về ra mắt, cả hai vợ chồng tôi đều không đồng ý, chúng tôi không giàu nhưng cũng không đói, nên chúng tôi không cần thiết phải có nhiều tiền, điều chúng tôi cần là con người phải có đạo đức, thương vợ thương con…, anh đã không lo được cho con mà lại còn giở thói trăng hoa, vợ nọ con kia, trọng nam khinh nữ…

Thanh Tùng cay lắm, hắn nghĩ lại chuyện ngày xưa mà căm tức. Mặc dù nhà Ngọc Huyền không phải đại gia hay giàu có về tiền bạc, nhưng đất đai thì nhiều vô kể, trong khi ông bà lại chỉ có hai chị em, chẳng nhẽ lại không chia cho con cái. Nghĩ vậy nên anh ta chai lỳ mặt mà chịu đựng để đạt được mục đích. Chuyện tưởng đã qua, bây giờ ông ta nhắc lại mà làm gì? chợt hắn nhớ đến câu nói NHÀ TÔI THIẾU GÌ TIỀN… khi hắn nói mới đưa cho vợ 100 triệu. Có bao giờ ông ta nhận tiền bồi thường rồi không? Nghĩ là làm, hắn vẫn không chịu đứng dậy, mà lấy điện thoại mở phần chụp màn hình đã chuyển Bangking cho vợ 100 triệu đưa ra trước mặt cho ông xem. Nhìn thấy đúng là con gáι vừa nhận 100 triệu, hắn tiếp tục đưa cho ông đọc nội dung tin nhắn của hai vợ chồng. Rõ ràng Ngọc huyền con gáι ông nhắn tin mong chồng giúp đỡ. Ông Dân tuy có phần ngạc nhiên nhưng chợt nhớ ngày con gáι cần tiền thì ông chưa nhận tiền đền bù. Có như thế nên con mới hỏi chồng, Tuy số tiền lớn ông đã gửi ngân hàng nhưng ông vẫn để lại 500 triệu tiền mặt, định rằng con gáι có cần thì đưa cho nó làm ăn. Giờ đây ông vẫn có thể trả lại số tiền đó cho con rể, nhưng ông phải hỏi ý kiến con gáι rồi mới làm việc đó…

Thấy ông Dân xem xong điện thoại và có vẻ suy nghĩ, Thanh Tùng biết cha vợ siêu lòng nên bắt đầu tấп côпg:

– Con hoàn toàn bị oan, vợ con không hiểu con nên hay suy diễn lung tung. Mặc dù trong tài khoản chỉ còn 80 triệu, nhưng con vẫn phải vay 20 triệu của người bạn để gửi cho cô ấy. Ngay cả bây giờ lương còn chưa có, con không biết lấy đâu mà trả cho người ta…

Ông Dân nghi ngờ:

– Anh vay 20 triệu?

– Dạ, con nói với Huyền chỉ còn 80 triệu thôi, nhưng cô ấy cần 100 nên đành phải vay ạ…

– Được. Tôi sẽ đưa cho anh 20 triệu trả cho người ta…

– Con cảm ơn Ba, nhưng Ba đừng nói cho vợ con biết là con nói chuyện này với Ba nha Ba. Rồi cô ấy lại suy diễn lung tung. Vợ chồng sống với nhau gần 6 năm rồi, con phải lo cho con của con nên mới đồng ý đưa tiền cho cô ấy sang quán cơm chứ.

Ông Dân nghe con rể nói hợp lý, lại đọc những dòng tin nhắn của con gáι thì gật đầu đứng dậy đi vào phòng lấy tiền. Chỉ chờ có thế, Thanh Tùng liền bám theo sau mà ông không biết. Khi ông mở tủ để lấy tiền thì anh ta hoa mắt khi nhìn thấy trong tủ có rất nhiều tiền liền tiến lại gần năn nỉ:

– Ba có tiền thì đưa lại 100 triệu cho con nha Ba…

Ông Dân giật mình khi thấy con rể đứng ngay sau lưng, nhưng vẫn cương quyết:

– Không được. Ai cho anh vào đây? ra ngoài ngay…

Với con người mê tiền như Tùng thì thà không biết thì thôi, chứ chính mắt anh ta đã nhìn thấy số tiền lớn như thế thì làm sao có thể đi được. Lúc này trong đầu anh ta không chỉ muốn lấy lại số tiền 100 triệu, mà còn muốn lấy hết số tiền kia. Hai mắt hắn đỏ rực, long lên trông thật đáng sợ. Hắn tiến lại gần miệng lải nhải:

– Tiền…tiền…

Ông Dân thấy hắn không những không dừng lại mà cứ thế tiến vào phía tủ thì vô cùng hoảng sợ. Ông vội lấy thân mình quay lưng về phía tủ nhằm che kín số tiền cất trong đó, miệng không ngừng la lên:

– Dừng lại, tôi bảo dừng lại, anh có nghe gì không hả?

Trong đầu Thanh Tùng giờ chỉ biết đến tiền thì làm sao có thể còn nghe được gì nữa, thậm chí hắn cũng không còn biết người đang đứng trước mặt mình là ai. Tàn nhẫn túm lấy tay ông Dân, hắn kéo giựt ra ngoài nhưng ông Dân cũng cố tình ngăn lại. Hai bên giằng co một hồi mà hắn không làm gì được ông già ngoan cố. Cực chẳng đã hắn xông lại dùng lực thật mạnh đấm vào bả vai, nơi cάпh tay ông Dân vẫn bám chặt vào tay cầm cάпh cửa tủ. Quá bất ngờ, ông Dân ngã chúi về phía trước, đầu ᵭ.ậ..℘ vào cạnh giường ɱ.á.-ύ chảy lênh láng. Không chần chừ, tên Tùng vội vàng vơ hết số tiền bỏ vào túi rồi chạy ra xe…

Đang hái rau, bà Hà bỗng thấy cậu Tùng con rể ông Dân từ trong nhà chạy ra có vẻ hớt hải thì sinh nghi liền chạy sang xem có chuyện gì. Vào đến cửa không thấy ai, gọi cũng không thấy trả lời. nếu nhà đi vắng thì tại sao cậu Tùng lại không khóa cửa chứ, mà ông Dân đi đâu? Rõ ràng lúc trưa bà còn thấy ông ấy quét sân mà. Linh tính có chuyện chẳng lành, bà chạy ra ngoài gọi cậu Hải nhà kế bên:

– Cậu Hải ơi…

Nghe tiếng gọi hớt hải của bà Hà, cậu Hải vội vàng lên tiếng:

– Có chuyện gì đấy bác Hà?

– Cậu sang đây nhanh lên, nhà ông Dân đáng nghi lắm…

Chưa nghe hết câu, cậu Hải vội nhảy qua tường chạy sang, cả hai người vừa gọi vừa đi tìm. Khi vào đến phòng ngủ thì bà Hà hét toáng lên, khi nhìn thấy ông Dân nằm gục dưới đất ɱ.á.-ύ chảy lênh láng, nhìn cάпh cửa tủ mở toang thì cả hai người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bởi ai cũng biết ông Dân mới nhận tiền đền bù giải tỏa. Như vậy chắc chắn con rể ông ta đã gây ra chuyện. Anh Hải nói bà Hà điện báo cho côпg αп xã, còn mình vội xốc ông Dân lên vai vừa chạy ra ngoài, vừa la để hàng xóm đến cứu trợ đưa ông đi cấp cứu…

Nhận được tin báo, côпg αп xã nhanh chóng đến niêm phong hiện trường, và thông báo cho hai chị em Ngọc Huyền. Từ lời khai của bà Hà và chiếc điện thoại của tên Tùng, mà hắn đưa cho cha vợ, nhưng khi đọc xong những lời tin nhắn của hai người thì ông Dân lại để tгêภ bàn rồi đi vào phòng mở tủ lấy tiền. Phần muốn biết số tiền mà cha vợ có, nên hắn cũng không để ý đến việc cất chiếc điện thoại mà vội đi theo vào phòng…

Đang bán hàng, Bỗng Ngọc Huyền nhận được cuộc điện thoại gọi đến, vừa mở máy không biết đầu dây bên kia nói gì, mà mọi người ngạc nhiên khi thấy cô òa khóc nức nở:

– Ba ơi…

Bà Dung thấy thế thì vội bỏ đó rồi chạy đến:

– Có chuyện gì? Ba cô làm sao? Phải bình tĩnh chứ?

– Ba cháu,…Ba cháu bị té ᵭ.ậ..℘ đầu xuống đất ɱ.á.-ύ chảy nhiều lắm…cháu lo quá Bác ơi…

Không hỏi thêm, bà Dung quay sang gọi cô Lý:

– Mày lấy xe chở cô Huyền đến Ьệпh viện nhanh lên…

Hai người đi rồi nhưng bà Dung vẫn thấy không yên tâm. Cách đây 2 ngày, bà có nghe Ngọc Huyền tâm sự về việc ủy quyền cho cha lên nhận tiền bồi thường, có bao giờ kẻ gian biết ông Dân có tiền nên gây chuyện không? Bà lấy điện thoại gọi cho con trai:

– Alo…

Tiếng của Trường từ đầu dây bên kia có vẻ vội vàng làm bà càng sinh nghi, bà hỏi con:

– Đã xảy ra chuyện gì phải không?

– Chuyện lớn rồi mẹ ạ. Con đang bận, nói với mẹ sau nhé…

Sợ con trai cúp máy, bà vội nói nhanh:

– Này này…đừng cúp máy, con nói ngắn gọn cho mẹ nghe, có phải liên quan đến cô Huyền không?

Quá hiểu tính của mẹ, nếu không nói rõ thì bà không bao giờ để yên nên anh trả lời:

– Tên Tùng ςư-ớ.ק tiền của ông Dân bỏ trốn rồi. côпg αп đang truy bắt…

– Cái gì?

Bà chưa nói hết câu thì Quốc Trường đã tắt máy, biết con trai đang rất bận nên mới thế. Chứ hồi nào giờ con trai bà không bao giờ dám như thế. Còn lại một mình mà tâm trạng bà cứ để đâu đâu, cứ đặt câu hỏi rồi lại ʇ⚡︎ự trả lời. Không biết ông ấy có bị làm sao không? thật tình bà không thể tin tên Tùng lại dám làm như thế, dù gì hắn cũng là con rể của ổng cơ mà. Bà cũng ʇ⚡︎ự hỏi tại sao việc ông có tiền hay không thì nói với hắn làm gì chứ, có phải Ngọc Huyền chưa nói cho ông biết đâu. Nếu không phải trông quán và hai đứa nhỏ thì bà chỉ muốn đi đến Ьệпh viện, thứ nhất hỏi thăm sức khỏe của ổng, thứ hai xem đã bắt được tên Tùng chưa?

Tin tên Tùng ᵭάпҺ người ςư-ớ.ק tiền lan rộng khắp nơi và cuối cùng cũng đến tai Ngọc Huyền. Cô vô cùng sửng sốt và không thể tin được những gì đang diễn ra. Tại sao mà Thanh Tùng lại biết Ba cô có tiền để mà tìm đến? hai người đã nói với nhau những gì? tại sao anh ta lại ᵭάпҺ Ba chứ? Lấy nhau hơn 5 năm trời nhưng chưa một lần anh ấy cãi lại cha chứ không thể nói là ᵭάпҺ. Anh ta là người có học và hiểu rằng gây ra Ϯộι ác sẽ bị trừng phạt, vậy tại sao vẫn làm? Hơn nữa giữa cô và anh ta vẫn chưa ly hôn thì Ba vẫn là Ba vợ của anh ta kia mà. Cô cũng không hiểu tại sao Ba lại để tiền ở nhà, nhỡ may kẻ trộm lẻn vào thì sao? Rõ ràng mới hôm qua cô còn gọi về hỏi thì Ba nói gửi ngân hàng rồi, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này…

– May quá, bác trai tỉnh rồi nên em cũng đừng lo lắng quá…

Tiếng của Trường cất lên làm cô giật mình:

– Ủa anh Trường…

Biết cô muốn hỏi nhiều chuyện nên anh nói nhanh:

– Chuyện dài lắm nên anh sẽ nói sau. Bây giờ vẫn chưa biết hắn đang ở đâu nên vẫn phải bảo vệ Bác trai, đề phòng…

– Anh nói vậy có nghĩa sợ anh ta làm gì Ba em hả? anh ta dám không chứ?

– Khi bị dồn vào đường cùng thì không gì là không thể. Việc xảy ra chỉ có hai người biết nên đề phòng anh ta bịt miệng bác trai. Cẩn thận vẫn hơn em ạ…

– Em muốn vào thăm Ba được không?

– Anh sẽ thu xếp cho em gặp Ba nhưng không phải bây giờ…

Ngọc Huyền im lặng. Cô muốn gặp Thanh Tùng để hỏi anh ta tại sao lại đối xử như thế với Ba của cô, nếu anh ta cần tiền thì vẫn có thể nói với cô kia mà, tại sao lại làm như thế với Ba chứ? cô bỗng thấy mình có lỗi, cũng vì cô mà nên nông nỗi này. Phải chăng cũng vì đồng tiền làm con người ta thay đổi, phải chăng cũng vì tiền mà con người trở nên dã thú, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, cô đi ra ngoài sân Ьệпh viện ngửa mặt nhìn trời, như muốn được hít căng l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ luồng không khí trong lành…ước gì cuộc sống mãi bình yên…

Vừa tỉnh lại là ông Dân nằng nặc đòi gặp con gáι, cho dù các bác sỹ khuyên thế nào ông cũng không chịu. Quốc Trường đành ra ngoài gọi Ngọc Huyền vào gặp cha. Trước khi vào thì anh căn dặn cô phải hết sức bình tĩnh, tuyệt đối không nói cho ông biết việc vừa xảy ra giữa cô và cô Đào, bởi nói ra cũng không giải quyết được gì mà chỉ làm ông thêm lo lắng. Mặc dù không bị chấn thương sọ пα̃σ, nhưng do mất ɱ.á.-ύ nhiều nên sức khỏe của Ba cô còn rất yếu.

Ngọc Huyền gật đầu đồng ý, nhưng khi nhìn thấy cha đầu quấn đầy băng trắng thì cô không cầm lòng được mà tiến lại gần rồi khụy xuống mà khóc:

– Ba ơi…lỗi tại con, con xin lỗi Ba…

Ông Dân nhìn đứa con gáι đang qùγ dưới đất mà nước mắt cũng đã chảy ướt đầm khuôn mặt, miệng thều thào:

– Tại sao lại giấu Ba?

Nhớ lời Quốc Trường dặn, cô trả lời:

Puravive
How To Lose 52 Lbs In A Month (Drink This Once Every Day)
Learn more
– Con có giấu Ba gì đâu?

Ông Dân nhìn con rồi lắc đầu, ông biết con gáι đang giấu cha không nói. Cứ nghĩ đến cảnh con gáι ông bị người ta ᵭάпҺ mà ông đau lòng. Người làm cha như ông lại chẳng giúp gì được con mà còn mất cảnh giác, để rồi không những mất tiền lại còn suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ. Chính ông cũng không ngờ thằng con rể lại dám làm như vậy. Thấy nó khóc nói mắc nợ không có tiền trả người ta làm ông mủi lòng, trong khi ông có tiền, mà không đưa cho con trả cho người ta thì ông lại áy náy. Mà sở dĩ nó mắc nợ cũng vì đưa tiền cho con gáι mình thì tại sao lại không giúp nó chứ? Ở đời không ai lường được chữ ngờ. Thằng Tùng làm con rể ông vậy mà cũng gần 6 năm trời, mà chưa một lần dám cãi lại hay tỏ thái độ vô lễ. Không hiểu vì lý do gì mà nó lại làm chuyện tày đình như vậy. Ông chỉ nghe con gáι nói là hai đứa có thể ly hôn do chồng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, chứ nó giấu ngay cả chuyện lấy 100 triệu để sang quán. Chính vì thế nên ông cũng không biết gì và cứ ngỡ mọi chuyện lại xảy ra như vậy…

Nhìn con gáι mang khẩu trang kín mít, hai mắt mang kính để che những vết bầm tгêภ mặt. Rõ ràng ông nghe thằng Tùng nói con ông bị con kia ᵭάпҺ, ông nghe mà cay lắm, cái thứ con gáι ngang ngược, đã đi ςư-ớ.ק chồng người ta mà lại còn ngang nhiên dám đến nhà người ta mà ở, rồi lại còn ᵭάпҺ người ta nữa. Càng thương con gáι bao nhiêu thì ông lại càng giận con rể bấy nhiêu. Nếu nó không còn thương con gáι ông thì cứ đàng hoàng chia tay, việc gì phải bội bạc rồi đi ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ chứ? Nhất định ông không bao giờ tha thứ, ông muốn pháp luật trừng trị không những con rể mà cả cô gáι kia nữa…

Ngọc Huyền cứ nắm tay cha mà khóc, cô thương cha đã vì cô mà bị như thế này, may mà không sao, nếu không thì cô ân hận lắm. Hai cha con cứ thế mà không nói với nhau được câu nào. Ngọc Huyền thì không muốn cha phải thêm đau lòng nên cũng giấu mọi chuyện. Ông Dân tuy không nói ra nhưng hiểu tất cả, ông không muốn khoét sâu vào vết thương làm con ông đau đớn. Được nhìn thấy con vẫn bình thường là ông yên tâm rồi. Thời gian sẽ làm con ông dần quên đi những đau khổ mà đứng lên làm lại cuộc đời…

– Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, yêu cầu người nhà ra ngoài…

Tiếng bác sỹ vang lên trong khoảng lặng của hai cha con. Ngọc Huyền đứng dậy cúi lại gần cha rồi nói:

– Con ở bên ngoài nên cha yên tâm. Cha nhanh khỏe để còn về nhà, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…

Ông Dân cầm tay con gáι lắc nhẹ rồi gật đầu. Khi bóng dáng con vừa khuất sau cάпh cửa thì ông quay mặt vào tường và lại khóc. Từ ngày vợ ông bỏ mấy cha con mà ra đi, thì ông cũng thấy sức khỏe của mình ngày một yếu dần. Cứ ngỡ ông sẽ đi trước bà, ai ngờ ông vẫn lay lắt sống tгêภ đời, làm chỗ dựa cho các con mà cũng chẳng giúp được gì. Mặc dù vợ ông cũng đã ra đi hơn 3 năm rồi nhưng ông vẫn thấy buồn và nhớ bà rất nhiều. Các con có gia đình và ở xa, còn ông nhất quyết ở lại ngôi nhà cũ để ngày ngày nhang khói cho bà đỡ tủi. Ở cái tuổi gần đất xa trời này thì tiền bạc đối với ông cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ông thương Ngọc Huyền, đứa con gáι lấy phải thằng chồng có bà mẹ ngang ngược và hám tiền, nhưng con ông rất ít khi về kể cho cha mẹ biết, con luôn cố nở nụ cười tỏ ra bình thường, nên ông bà khuyên con ráng chiều mẹ chồng, hy vọng một ngày nào đó bà ấy sẽ nghĩ lại. May được con rể là người tốt lo làm ăn và thương vợ con nên cũng an ủi phần nào. Nhiều khi bé Hà mách ông bà ngoại chuyện mẹ Huyền khóc, thì con nạt nộ làm con bé lại không dám mách nữa, ai ngờ sự thể lại như thế này, thật đau lòng quá…Gói kỳ nghỉ gia đình

Từ khi tỉnh lại, ông cứ suy đi tính lại việc có nên tha thứ cho con rể hay không? ông thương hai đứa cháu khi phải sống trong cảnh cha mẹ chia tay. Được cha thì thiếu mẹ mà được sống gần mẹ thì lại thiếu tình thương của cha. Nếu con rể nợ nần cần tiền thì có thể nói rồi ông suy nghĩ lại, nhưng đằng này nó ᵭάпҺ vào vai để vì đau mà ông buông tay. Ông còn nhớ khi nó giật mạnh tay ông ra ngoài, vì mất đà nên ông té xuống đất và rất đau. Ông cứ tưởng nó sẽ kéo ông lên, nhưng không ngờ nó lấy hết tiền rồi bỏ đi luôn, mà không thèm nhìn xem ông sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào thì thật sự không thể tha thứ được…

Thôi thì thà một lần đau còn hơn cứ kéo dài mãi cảnh này. Vết thương có thể nhanh lành nhưng sự phản bội thì khó lắm, bởi nó day dứt từ ngày này sang tháng khác và có khi đến hết cuộc đời. Biết là như thế nhưng nhiều khi con người ta vẫn phải chấp nhận. Chính ông cũng cảm thấy bất lực không thể giúp gì được con. Tất cả đều trông vào nghị lực và sự vươn lên để làm lại cuộc đời của con gáι mà thôi…

Từ trong nhà cha vợ đi ra. Tên Tùng cứ thế chạy thẳng mà chính hắn cũng không biết mình đang chạy đi đâu, cứ chạy mãi cho đến khi hắn thấy đói thì mới chợt nhận ra trời cũng đã về chiều. Hắn dừng lại để định hình xem mình đang ở khu vực nào, lấy điện thoại để kiểm tra Google Maps thì hắn bỗng tái mặt, khi chợt nhớ cái điện thoại vẫn để tгêภ bàn nhà ông Dân, mà trong lúc không để ý hắn đã không cất vào túi. Hắn lo sợ vô cùng nhưng bây giờ hắn cũng đã đi quá xa rồi, nhìn những bảng hiệu ven đường thì hắn hiểu rằng mình đã đi đến miệt địa phận của Huyện Bù đăng, Bù đốp thuộc tỉnh Bình phước.

Bây giờ hắn không còn đường lui, rất có thể côпg αп đã tìm thấy cái điện thoại của hắn để tгêภ bàn và đang ráo riết truy tìm. Thật tình hắn cũng không muốn gây chấn thương cho ông Dân, nhưng tại ông già cứ cố tình đứng chắn nơi cάпh cửa tủ đã được mở, tay bám chắc lấy cάпh cửa nên hắn không tài nào tiếp cận được tiền xếp bên trong. Hắn chỉ muốn ᵭάпҺ vào tay để đau quá mà ổng bỏ tay ra thôi, ai ngờ ổng lại té xuống chứ. Mặc dù lúc rút lui ra ngoài hắn có nhìn thấy ɱ.á.-ύ tгêภ nền nhà, nhưng hắn nghĩ chắc ổng cũng chỉ ngất rồi sẽ tỉnh lại thôi, hơn nữa hắn phải chuồn thật nhanh, lỡ ổng tỉnh dậy thì hỏng việc. Vậy là hắn giắt tiền vào người rồi chuồn ra ngoài.

Bây giờ hắn không còn con đường nào để lựa chọn, mà cách duy nhất là chạy về miệt Bù đăng Bù đốp, nơi đây chủ yếu là rừng cao su bạt ngàn của các nông trường, nếu trốn trong đó cũng là một lợi thế. Nhưng trốn thì được, tiền cũng có nhưng lấy gì ăn? Chợt nhớ đến người bạn học cùng thời đại học họ Khan, anh ta là người dân tộc Khơ me, hồi cùng học, hắn có đến nhà chơi một vài lần, tiếc rằng không có điện thoại để gọi, nhưng thôi bằng trí nhớ mà hắn tìm thôi…

Giấu xe vào lùm cây khuất sau mấy tảng đá, hắn đi bộ ra ngoài tìm đường ra ngoài lộ. Hắn nhớ hồi đó có đi qua những khu rừng cao su già, và người dân Khơ me chủ yếu sống bằng nghề cạo mủ cao su. Hắn nhớ có lần người bạn họ Khan đi cùng hắn đến con sông Măng giáp bìa rừng cao su già, anh ta chỉ sang bờ bên kia sông giới thiệu là đất nước bạn Campuchia. Con sông Măng không lớn lắm, hắn suýt xoa:

– Hay nhỉ? Chỉ cần lội qua con sông này thì sang bên Campuchia uýnh bài được rồi…

Người bạn họ Khan cười, chỉ tay về bên trái rồi nói:

– Cậu có nhìn thấy cửa khẩu Hoa Lư, có bộ đội biên phòng tuần tra canh gác hay không? nếu dễ như cậu nói thì chắc loạn rồi…

Lời nói của cậu Khan chưa dứt thì bỗng xuất hiện 4 anh bộ đội biên phòng. Cậu Khan nói nhanh với hắn:

– Vừa nhắc đến là xuất hiện luôn rồi, cậu trình giấy tờ tùy thân ra đi…

Hắn chỉ nhớ như thế rồi hai đứa vội vàng rút lui. Bây giờ giữa rừng cao su bạt ngàn thế này thì hắn làm sao mà nhớ đường chứ. Nhưng cứ loanh quanh ở đây cũng rất dễ bị bộ đội biên phòng phát hiện. Chợt hắn nghĩ ra được một ý tưởng, tại sao hắn lại không trở thành người Khơ Me nhỉ? Vậy là hắn bắt đầu đi tiếp với hy vọng sẽ gặp được một người nào đó, hắn sẽ xin đổi quần áo để hóa trang, tránh sự nghi ngờ của côпg αп…

Suốt ba ngày liên tiếp mà tung tích tên Tùng vẫn chưa tìm thấy. Ông Dân vẫn được côпg αп bảo vệ cẩn thận. Trong những ngày này hai chị em Ngọc Huyền thay nhau túc trực bên ngoài cửa phòng để động viên ϮιпҺ thần của cha. Quốc Trường vô cùng mệt mỏi khi luôn phải trả lời câu hỏi của mẹ. Hễ gặp con trai ở đâu hay tгêภ điện thoại, thì câu đầu tiên bà cũng hỏi xem đã bắt được tên Tùng chưa? Nếu anh trả lời là chưa bắt được, thì nhất định câu hỏi kế tiếp sẽ là tại sao chỉ có một mình nó, trong khi côпg αп đông như thế cũng chưa bắt được. Đến đây thì Trường đành chịu thua, hơn nữa có giải thích thế nào thì mẹ anh cũng không thể hiểu. Thôi thì chuồn cho nhanh là thượng sách…

Sáng nay bỗng có điện thoại của côпg αп tỉnh Bình phước, thông báo người dân tìm thấy chiếc xe máy có biển số…giống của tên Tùng, được giấu kín trong lùm cây ở Nông trường 300 héc ta cao su Đài loan. Chiếc xe nghi là tang vật hiện nay đang được tạm giữ ở côпg αп tỉnh Bình Phước. Chiều nay sẽ được mang về Thanh phố…

Cuộc họp khẩn cấp được triển khai, như vậy rất có thể hiện nay tên Tùng đang ẩn náu ở hai huyện Bù đăng, Bù đốp thuộc huyện Bình phước. Một kế hoạch vây bắt được triển khai đến côпg αп hai tỉnh Bình Dương, Bình Phước. Các chiến sỹ bộ đội biên phòng tăng cường tuần tra đề phòng hắn vượt qua con sông Măng sang nước bạn Campuchia.

Tin tức các nơi liên tục báo về, đến chiều thì có người dân cấp báo nhìn thấy một người ăn mặc quần áo giống như tên Tùng, nhưng vóc dáng và khuôn mặt thì lại không giống. Ngay lập tức các chiến sỹ biên phòng triển khai kế hoạch vây bắt. Qua khai thác thì người này khai rằng có một thanh niên cho anh ta tiền chỉ để đổi quần áo và anh ta đã nhận lời…Hỏi gặp anh ta ở đâu thì người này trả lời rằng không biết.

Khó khăn lại càng tăng thêm khi tên Tùng đã hóa trang thành người Khơ Me, và hắn lấy tên mình họ Khan của người bạn. Với địa hình toàn rừng cao su và bản làng của người Khơ Me sống rải rác xung quanh, việc tìm kiếm tên Tùng không phải đơn giản. Hơn nữa có bao giờ hắn đã trở về Thành phố hay chưa? Việc mang theo một số tiền lớn trong người đối với hắn cũng là một trở ngại. Chỉ cần hắn vào một chi nhánh ngân hàng nào đó để gửi thì côпg αп sẽ phát hiện ra ngay. Nhưng tên Tùng vốn là một tên cáo già thì dễ gì mà hắn để sơ hở. Trời mùa hè vô cùng oi bức làm ai cũng mệt mỏi. Đêm nay lại một đêm mất ngủ với bao căng thẳng nghĩ suy. Cuộc chiến này bao giờ mới chấm dứt?

Mới mấy ngày lang thang trong rừng mà tên Tùng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vừa đói khát cộng thêm nỗi sợ hãï khi về đêm. Ngay cả tiếng chim cú kêu cũng làm hắn rùng mình, hắn bỗng thấy hối hận, nếu biết như thế này thì hắn chỉ xin cha vợ 100 triệu thôi, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy tiền quá nhiều trong tủ thì hắn không còn biết gì nữa. Lúc đó trong đầu hắn chỉ biết rằng phải lấy được số tiền kia bằng mọi giá. Bây giờ phải làm sao khi số tiền bó trong bụng cũng làm hắn khó chịu. Không hiểu sao mà ông già lại toàn lấy tiền lẻ loại mệnh giá 100 ngàn đồng cho nên 5 cục tiền bự hắn phải cho vào hai cái vớ chân và bó quanh bụng.

Thời tiết thì nóng mà bụng thì đói, hắn lê từng bước chân trong rừng, mắt vẫn không ngừng nhìn quanh xem có ai bám theo mình không. Trong đầu hắn bắt đầu rơi vào trạng thái Һσα̉пg ℓσα̣п, tâm trí hắn giằng xé giữa việc tiếp tục trốn chạy hay quay về đầu thú. Hắn đã nghiên cứu kỹ con sông Măng, với tài bơi lội của hắn, nếu bám vào tảng lục bình thì hắn vẫn có thể lội qua bờ bên kia, địa phận nước bạn Campuchia. Nhưng sang bên đó rồi cho dù có thoát thì hắn sẽ làm gì đây khi không biết tiếng. Hay loanh quanh rồi lại cũng bị bắt và dẫn giải về Việt nam thì lại càng ทɦụ☪ nhã hơn…

Hắn bỗng nhớ mẹ, nhớ vợ và hai con gáι. Nhiều khi hắn không hiểu hắn đang làm cái gì? nhớ lại lời khuyên của giám đốc mà hắn hối hận, không phải hắn không còn yêu vợ mà hắn ʇ⚡︎ự cho phép mình sống buông thả, sau khi lấy số tiền 500 triệu tiết kiệm của vợ. Rồi hắn cặp kè với cô gáι tên Đào , lúc đầu cũng chỉ muốn vui chơi giải quyết sιпҺ ℓý mỗi khi xa vợ, nhưng không ngờ cô ta có thai, lúc đầu hắn cũng định tìm cách chối bỏ nhưng khi cô ta báo tin thai con trai thì hắn dừng lại. Hắn nghĩ có bao giờ ông trời thương mà ban tặng cho hắn một cậu con trai nối dõi tông đường hay không? phần thì sức ép từ mẹ lúc nào cũng dằn vặt vợ chồng hắn phải có con trai bằng mọi giá. Phần thì cô gáι tên Đào bắt hắn phải có trách nhiệm, nếu không cô ta sẽ nói cho vợ hắn biết và đưa mọi việc lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội. Quá hoảng sợ nên hắn chỉ còn biết có lỗi với vợ và sống với cô ta mà thôi…Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Giờ nghĩ lại hắn mới thấy mình ngu khi dùng hết số tiền lấy của vợ để mua nhà cho cô ta. Cứ nghĩ rằng thôi thì cũng như là đền bù và chịu trách nhiệm với việc làm của mình, hơn nữa sau này cũng là tài sản để lại cho con trai cũng được. Nhưng bây giờ chính hắn muốn vào căn nhà đó cũng không được vì đã thay ổ khóa. Tại sao cô ta lại làm như vậy? bây giờ hai mẹ con cô ấy vẫn đang ở với mẹ hắn hay đi đâu? Hắn muốn gọi về cho mẹ hay em gáι để hỏi tình hình ở nhà, nhưng rồi hắn lại sợ nhỡ may côпg αп phát hiện ra. Hắn cũng đã nghĩ đến chuyện đầu thú nhưng rồi hắn lại nghĩ nếu vậy hóa ra hắn hèn đến thế hay sao. Hắn thấy nếu cứ loanh quanh ở đây thì trước sau cũng bị bắt, chỉ còn con đường duy nhất là vượt qua con sông Măng sang nước bạn an toàn rồi tính sau…

Tờ mờ sáng, từng bóng người tiến vào rừng cao su già để tiến hành công việc cạo mủ cao su hàng ngày. Hắn trà trộn vào đám người đó, khi mọi người tản về vị trí của mình để làm việc thì hắn cũng rất nhanh tiến về khúc sông hẹp nhất. Ở đây không biết đã có sẵn một cụm lục bình lớn từ bao giờ. Vốn có năng khiếu về bơi lội, như một con rái cá, hắn chuồi xuống nước và mất hút dưới lòng sông. Ai cũng mải làm việc mà không để ý, mà họa chăng người ta cũng chỉ nhìn thấy những cụm lục bình lớn cứ lững lờ trôi theo dòng nước. Nhưng có một điều kỳ lạ là đám lục bình lớn nhất lại đang trôi sang bờ bên kia như có người điều khiển vậy.

Hắn nấp kín dưới cụm lục bình lớn nhất và đã sang đến bờ bên kia. Việc cuối cùng là chỉ chờ thời cơ để lên bờ. Bỗng hắn phát hiện ánh đèn pha đang chiếu về phía hắn, có bao giờ hắn bị lộ rồi không? nếu bị lộ thì hắn sẽ bỏ phương án cũ mà bơi tẩu thoát. Nhưng hắn thở phào khi ánh đèn đó là của bộ đội biên phòng nước bạn đi tuần. Hắn nín thở nằm im tiếp tục chờ thời cơ. Khi đoàn người vừa đi khỏi thì hắn bắt đầu tấp vào để lên bờ. Nhưng kỳ lạ một dám lục bình khác không hiểu từ đâu lại tấp vào ngay trước mặt hắn. Hắn liền bơi nhanh về phía trước và thật kỳ lạ, hai bóng đen đã tách ra khỏi cụm lục bình tiến về phía hắn. Giọng nói nhỏ nhưng thật đanh thép:

– Thanh Tùng. Anh đã bị bắt…

Hắn không chống cự cũng như không bỏ trốn mà đứng im chịu trận. Bởi hắn cũng đã chán cái cảnh trốn chui trốn lủi này lắm rồi, mặc cho côпg αп còng tay, hắn cũng không phản ứng. Vừa lên bờ là đã có xe chờ sẵn. Suốt chặng đường về đồn cửa khẩu Hoa Lư, hắn cũng im lặng tuyệt đối không nói một lời nào. Bởi hắn hiểu một khi đã bị bắt, thì cho dù có ngàn vạn lời nói cũng không có giá trị, nên tốt nhất lúc này là im lặng…

Hắn muốn về Thành phố, muốn được gặp mẹ của hắn để nói với bà ấy rằng hắn hận bả, bởi bả không dạy dỗ hắn thành người ʇ⚡︎ử tế, hoặc hắn hỏi bà ấy rằng hắn là con ai mà mang dòng ɱ.á.-ύ của phường Ϯɾộм cắρ. Ngay sáng hôm đó hắn được di lý về cơ quan điều tra côпg αп Thành phố.

Nghe Quốc Trường thông báo đã bắt được tên Tùng mà Ngọc Huyền không biết mình nên buồn hay vui, ngược lại cô chỉ thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Cô yêu cầu mọi người tuyệt đối không được nói chuyện về hắn trước mặt hai con. Bởi cô không muốn các con biết chuyện cha nó đã bị bắt. Bé Vy còn nhỏ thì không nói, nhưng còn bé Hà rất thông minh và con hiểu rằng đã có chuyện gì đó đang xảy ra.

Tên Tùng không chống đối mà hoàn toàn hợp tác. Nhưng có một điều trong bản ʇ⚡︎ự khai hắn viết câu nọ sọ câu kia, cách sắp xếp nội dung cũng lộn xộn không theo trình ʇ⚡︎ự nào. Rõ ràng hắn đang bị Һσα̉пg ℓσα̣п, ban đầu hắn cũng đã nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra và Ϯộι lỗi của hắn không thể tha thứ, nhưng không hiểu sao hắn không viết được.

Lần thứ hai lấy lời khai thì hắn có vẻ bình tĩnh hơn, khi côпg αп hỏi tại sao hắn không những chỉ lấy tiền của ông Dân mà còn ᵭάпҺ ông ấy? Hắn không trả lời mà lại hỏi rằng mình phải chịu khung hình phạt đi tù bao nhiêu năm. Nhưng cho dù hắn giả bộ hay là thật thì với những Ϯộι lỗi mà hắn gây ra, hắn cũng sẽ bị luật pháp trừng trị thích đáng…

Bà Thành nghe tin con bị bắt thì đứng không vững. Bà không ngờ chính bà đã làm hại con mình, Bà có phần thiệt thòi hơn những phụ nữ khác là không được nhờ vả ở chồng. Ngày còn sống ổng vẫn thường căn dặn bà phải chín chắn, biết nghĩ suy, chấm dứt thói ham mê ς.ờ .๒.ạ.ς và lo làm ăn mà nuôi dạy con nên người. Nhưng bà không nghe mà thậm chí khi ổng bỏ mẹ con bà đi rồi cũng không hề hối hận. Bà không ngờ cả hai đứa con đều học ở bà cái thói tham tiền. Hễ cứ thấy tiền là bằng mọi giá phải có được, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào…

Bây giờ con cũng vì tật xấu đó mà bị bắt, con Đào thì cũng ẵm con mà bỏ đi. Bà không còn mặt mũi nào mà nhìn con dâu nữa, bởi người làm mẹ như bà đâu còn xứng đáng được tôn trọng. Đã nhiều lần bà lượn đi lượn lại trước quán nơi con dâu bà làm việc, chỉ mong được gặp cháu, nhưng trong quán một bà dì trung tuổi cứ hễ thấy bà đến là đi ra. Tuy bả không làm gì nhưng bà bỗng thấy sợ mà không dám đến gần…

Một mình ở trong căn nhà trống vắng, đến miếng ăn cũng phải ʇ⚡︎ự lo. Từ ngày con trai bị bắt thì nhà chồng con Hằng cũng khinh rẻ ra mặt, cấm con dâu về nhà mẹ đẻ, nên mỗi khi con gáι bà muốn về thăm mẹ cũng phải lén lút chút xíu rồi vội đi ngay.

Thấy Ngọc Huyền luôn im lặng, bà Dυпg Ϯhương cô như con gáι và luôn động viên cô phải mạnh mẽ lên để vượt qua giai đoạn này. Chợt bà nghĩ chỉ có làm việc thì cô gáι mới có thể quên đi mọi chuyện. Bà gặp ông Dân bàn bạc rồi nói với cô:

– Dì cũng sắp phải về quê, mọi chuyện bản thân con phải cố gắng. Dì sẽ nhờ Dì Út lên giúp con một thời gian. Dì Út tuy không phải là em ruột của Dì nhưng tính tình rất tốt lại nấu ăn ngon. Hy vọng rằng con sẽ vui…

Ngọc Huyền cảm động nói:

– Con cảm ơn Dì và anh Trường thời gian qua đã giúp đỡ mẹ con con. Bây giờ sau khi ly hôn xong thì con cũng phải có kế hoạch để làm việc. Có lẽ con phải đưa hai cháu về nhờ cha con chăm sóc, có như vậy ông cũng đỡ buồn. Nếu được Dì Út giúp thì tốt cho con quá…

Cô cũng không hỏi bà Dung rằng Dì Út là ai, mà cô chỉ biết rằng người mà bà Dung giới thiệu cho cô nhất định phải là người tốt. Từ ngày xảy ra chuyện đến giờ, lương tâm cô luôn dày vò về việc Thanh Tùng chồng cô gây Ϯộι. Tuy anh xin cô tha thứ nhưng một khi cô đã quyết thì tuyệt đối không thay đổi. Cô không tha thứ cho anh về Ϯộι phản bội, và ʇ⚡︎ự hứa với lòng sẽ không bao giờ nghĩ đến nó nữa. Cô sẽ mạnh mẽ đứng lên làm lại cuộc đời, con cô tuy thiếu tình thương của cha nhưng cô sẽ bù đắp cho con gấp nhiều lần…

Không phải chỉ bà Dung mà ngay Ngọc Huyền cũng thấy bà Thành nhiều lần đến quán, bà ta cứ đi đi lại lại nhìn vào trông rất Ϯộι nghiệp. Nhưng hễ cứ nhìn thấy bà Dung là bà ta lại vội bỏ đi, phải công nhận bà Thành dạo này gầy và già đi nhiều. Ngọc Huyền cứ suy nghĩ việc có nên cho con gặp bà nội nó không? rõ ràng vợ chồng cô ly hôn nhưng cô không có quyền cấm các con không được gặp bà nội của nó. Bây giờ phải làm sao khi cô hoàn toàn không muốn dính líu bất kỳ thứ gì liên quan đến nhà chồng cũ nữa. Ngày mai bà Dung về quê, cô ngập ngừng:

– Con cảm ơn Dì thời gian qua đã giúp đỡ…

Chỉ cần nghe đến đó, bà Dung gạt ngang:

– Ôi trời…sao cứ cảm ơn hoài vậy chứ? Bây giờ muốn hỏi gì thì nói đại ra đi…

Ngọc Huyền cười:

– Đúng là con không giấu được chuyện gì hết trơn á…

Bà Dung lại ngắt lời:

– Bây giờ chỉ bàn chuyện làm ăn, không nhắc gì đến chuyện cũ nữa, hãy đưa nó ra khỏi đầu. Nếu bây không làm được thì đừng hy vọng Dì Út lên giúp nghe không?

Thực tình Ngọc Huyền đã nghĩ đến chuyện mở rộng các quán ăn theo chuỗi kinh doanh, nhưng cô sợ không dám nói sợ mọi người chê cười. Quán hiện nay dù sao cũng là của chị Ánh, mai mốt chị ấy trở vào thì cô phải trả lại. Nhưng bây giờ biết phải mở lời thế nào đây? cô cứ lúng túng ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Thấy vậy bà Dung cười vỗ vai cô:

– Định mở quán ăn cho riêng mình đúng không? đừng quên tiết mục giải khát nghe hôn? Dì Út pha chế giỏi lắm đó…

Ngọc Huyền ngạc nhiên. Rõ ràng cô chỉ mới nghĩ trong đầu mà chưa hề nói với ai. Vậy mà Dì Dung cũng đoán trúng phóc như đi guốc trong đầu cô vậy. Cô cười hiền lành:

– Dạ, con cũng muốn như thế…

Không ngờ sau câu trả lời của cô thì bà Dung đứng dậy kéo ta làm cô ngạc nhiên:

– Dạ…dạ…sao ạ?

– Sao trăng gì nữa, nói là làm, hai Dì cháu đi lượn một ʋòпg tìm địa điểm để thuê mặt bằng, tiến hành ngay thôi…

Cũng may mà Ngọc Huyền sớm nói ra ý định của mình với Dì Dung, nếu không khi Dì ấy về rồi thì ngay việc phải bắt đầu từ đâu chính cô cũng trở nên lúng túng. Ngày hôm nay hai dì cháu thuê được hai địa điểm rất đẹp. Bà Dung chọn cho cô là địa điểm gần các trường học, công ty có nhiều công nhân và học sinh. Rõ ràng như vậy thì bước khởi đầu đã thuận lợi rất nhiều…

Về đến quán, Dì Dung lấy điện thoại gọi cho dì Út, sở dĩ cô biết người nói chuyện với Dì Dung là do cách xưng hô. Bây giờ Dì Dung nán lại thêm một ngày để chờ Dì Út lên bàn giao và dặn dò. Sáng nay ông Dân ba của cô cũng đến đón hai đứa cháu về chăm sóc, khi nghe bà Dung chào tạm biệt để về quê thì ông cũng vô cùng ҳúc ᵭộпg. Ông thay mặt con gáι cảm ơn mẹ con bà đã giúp đỡ gia đình ông, mà cụ thể là Ngọc Huyền con gáι ông vượt qua giai đoạn vô cùng khó khăn. Bỗng một người đàn bà trung tuổi dáng người gầy bước vào quán. Bà Dung nhận ra bà Út nhưng chưa kịp lên tiếng thì ông Dân bỗng đứng dậy, ông đi lại gần người đàn bà rồi thốt lên:

– Út ơi, phải em không Út ơi…

Người đàn bà nghe tiếng gọi thì quay lại. Khi nhìn thấy ông Dân thì vội buông luôn giỏ ҳάch và lao đến rồi vừa khóc, vừa thốt lên:

– Anh Hai…

Không chỉ bà Dung mà ngay cả mọi người có mặt ở quán cũng vô cùng ngạc nhiên. Không hiểu tại sao bà Út lại gọi ông Dân là anh Hai, chẳng nhẽ hai người lại là anh em? Chính Ngọc Huyền cũng chưa hề nghe Ba nhắc đến có người em gáι nào, cô chỉ biết Ba là con trai duy nhất của ông bà nội. Vậy cô Út là như thế nào với Ba chứ?

Sau một hồi bình tĩnh thì ông Dân mới kể cho mọi người nghe về đứa em gáι thất lạc, hay nói đúng hơn là bỏ nhà ra đi theo chúng bạn lên thành phố xin việc làm. Hồi đó cô Út cũng tầm 16 tuổi, nhất quyết xin ông bà nội lên Thành phố phụ quán café kiếm tiền, rồi sau đó không liên lạc được nữa. Ông Dân lúc đó cùng cha đằng đẵng mấy năm trời đi tìm, nhưng biển trời mênh mông biết tìm em ở nơi đâu. Khi cha mẹ quα ᵭờι, ông bán nhà về quê vợ ở. Kể từ đó trong tâm ông vẫn mong ngóng một điều mơ ước, làm sao tìm được đứa em gáι trước khi về đoàn tụ cùng cha mẹ…

Cô Út từ lúc gặp lại anh trai thì cứ khóc. Cô kể cho mọi người nghe kể từ ngày theo chúng bạn đi làm phụ quán café, nhưng không ngờ đó là một quán мạι ᴅâм trá hình, bọn Һγ siпh bắt các cô phải tiếp khách, nhưng cô Út và một người bạn nhất quyết không chịu, nên bị bọn chúng ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ tàn nhẫn. Nhờ một người khách trung tuổi giúp đỡ cho hai cô bỏ trốn. Không ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ông ta mang hai cô gáι bán cho bọn ɓυôռ ռɠườı, mang sang bán cho các sòng bài Casino ở Campuchia. Tất cả tiền bạc giấy tờ tùy thân đều bị bọn chúng lấy hết. Những ngày đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 trong sòng bài thật vô cùng đáng sợ, sau đó nhân có mấy người cùng rủ nhau trốn về Việt nam bằng cách vượt qua sông, nhờ biết bơi lội nên cô thoát được…

– Vậy còn nhỏ bạn đi cùng mầy thì sao?

Tiếng bà Dung làm ai cũng giật mình như đang trở về quá khứ. Dì Út nghẹn ngào:

– Em cũng không biết giờ nó thế nào, bởi khi sang đến đó thì mỗi đứa bị đưa đi mỗi nơi, và hoàn toàn không biết tin tức của nhau…

– Khốn пα̣п…

Ông Dân đưa ống tay áo lên quẹt ngang dòng nước mắt, ông thắc mắc:

– Vậy tại sao em không trở về quê?

– Em có về tìm cha má nhưng không thấy, hỏi thì họ nói Cha má đều mất rồi. Anh Hai giờ ở đâu cũng không ai biết, may mà em gặp chị Dυпg Ϯhương tình thâu em vào phụ bán quán và dạy cho em buôn bán…

Lại một lần nữa, ông Dân quay sang nhìn bà Dung định chắp tay, nhưng như đoán được ý của ông nên bà ngăn lại:

– Ông định làm gì thế hả? giảm tuổi thọ của tôi mất…

Ông Dân ҳúc ᵭộпg:

– Cảm ơn Bà, không những đã giúp con gáι tôi mà còn cứu em gáι tôi trong lúc hoạn пα̣п nữa…

Bà Dung cũng ҳúc ᵭộпg. Bà nhớ lại cách đây cũng hơn 5 năm, có một người phụ nữ gầy ốm cứ đi đi lại lại trước quán làm bà sinh nghi nên theo dõi. Hóa ra bà ta chỉ chờ những chén cơm thừa mà khách bỏ lại để ăn vội vàng, dần rồi quen bà ta cứ thế vào dọn chén dĩa khi khách vừa đứng dậy. Bà Dung liền gọi vào hỏi thì tuyệt nhiên không nói về quê quán nguồn cội, hay lý do vì sao mà lưu lạc nơi đây. Thương tình nên bà cho cô ta ở lại phụ quán, rồi chị em thương nhau như người trong gia đình. Từ đó ai hỏi về dì Út thì bà đều trả lời là em bà con bên chồng. Dì Út ở với bà suốt từng ấy năm trời mà không một lần điều tiếng và ai cũng quý. Những lần phải đi công chuyện mấy ngày, bà đều giao cho dì trông coi mà không bao giờ phải buồn lòng.Gói kỳ nghỉ gia đình

– Tốt rồi, tốt quá rồi…

Miệng nói nhưng hai mắt bà Dung đã ngấn lệ. Người phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng cuộc đời cũng đã phải trải qua những bước truân chuyên. Đã có lúc bà tưởng chừng gục ngã khi chồng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, rồi khi ϮιпҺ thần còn chưa ổn định, thì ông ấy lại bị tai пα̣п và bỏ mấy mẹ con mà ra đi. Đã không dưới hai lần bà muốn buông , nhưng những ánh mắt ngây thơ của con đã kéo bà ở lại với thế giới này. Người ta nói quả không sai, người phụ nữ luôn nói cười chưa hẳn người đó vui, mà họ đang dối lừa ngay chính bản thân mình. Khi người phụ nữ im lặng cũng chưa chắc họ đầu hàng, mà chẳng qua họ đã quá chai lỳ với cảm xúc, và họ vẫn quyết liệt tìm hướng đi mới cho chính bản thân mình. Vậy mà tại sao bây giờ bà lại khóc? Phải chăng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc của người thân, cũng giống như của chính bà vậy.

Rồi bỗng dưng, hai bà lại ôm nhau khóc, phải chăng họ không thể xa nhau sau những năm tháng sống cùng một mái nhà, tuy không phải ruột ϮhịϮ, nhưng có một sợi liên kết nào đó mà không giải thích nổi. Bà Dung chợt đẩy bà Út ra rồi cười nói:

– Nhỏ này ngộ ghê, ráng giúp con bé một thời gian cho tốt rồi về với tui nghe hôn…

– Dạ, hai chị em mình sống với nhau nghe chị…

Rồi bà Dung cùng cô Lý quay trở về quê, Lúc này cô Út cũng cùng Ba đi viếng mộ ông bà nên hai bé vẫn tạm thời ở lại quán. Khi mọi người đi rồi thì Ngọc Huyền cũng lấy quyển sổ ra bắt đầu ghi chép. Việc tìm thợ xây dựng, giấy phép,…cô sẽ nhờ Quốc Trường giúp đỡ. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là tuyển đầu bếp mà theo cô thì nên tuyển nam giới. Dì Dung về quê tuyển cho cô, còn người phục vụ thì cô nghĩ tuyển các em sinh viên làm bán thời gian, lương sẽ thỏa thuận theo giờ làm việc mà còn giúp các em bớt gánh nặng cho gia đình…

Cứ thế …cứ thế…thời gian thấm thoát cũng đã 3 năm. Chuỗi quán cơm HÀ VY của bà chủ Ngọc Huyền xinh đẹp đã lên con số 6, cũng là lúc Thanh Tùng được ra tù. Việc đầu tiên là hắn đi tìm mẹ con cô Đào, nhất định hắn phải hỏi cho ra nhẽ, lý do vì sao lại khóa cửa căn hộ do chính hắn ta bỏ tiền ra mua mà lại không được vào.

Trở về căn nhà mà ba năm rồi không ghé, hắn thấy một người phụ nữ trung tuổi đi ra. Mặc dù vô cùng thắc mắc và không hiểu bà ta là ai? tại sao lại ở trong căn nhà này? Bước vào trong thì liền bị chặn lại ngay từ cổng:

– Anh là ai?

– Tôi là chủ căn nhà này…

– Cái gì?

Bà ta vừa ngạc nhiên la lên, thì một người đàn ông trung tuổi từ bên trong đi ra gằn giọng hỏi:

– Mày vừa nói cái gì?

Hắn vẫn tỏ ra không sợ mà trả lời:

– Tôi nói đây là nhà tôi mua và tôi chính là chủ nhà, cô Đào đâu?

– Anh là gì của cô Đào?

Hắn ngập ngừng một lát rồi trả lời:

– Tôi là chồng của cô ấy…

Ông già bỗng cười:

– Lũ trẻ bây giờ nực cười quá, vậy ai mới là chồng cô ta?

– Ông vừa nói gì?

– Tôi nói vợ chồng cô Đào bán nhà cho tôi đã 3 năm nay rồi, giờ vợ chồng con cái họ đang ở đâu tôi cũng không biết…

Hắn lẩm bẩm:

– Ông nói chồng con cô ta?

– Đúng, chính hai vợ chồng cùng ký tên bán nhà cho tôi mà. Anh nói mình cũng là chồng, vậy có gì để chứng minh không?

Hắn cứng miệng. Hắn chẳng qua chỉ là sống già nhân ngãi non vợ chồng với cô ta thôi chứ có hôn thú gì đâu. Hơn nữa vào thời điểm đó thì hắn vẫn đang còn hôn thú với Ngọc Huyền. Việc cô ta lừa hắn rất có thể xảy ra một khi hắn đi tù, cô ta có thể bán nhà để lấy tiền nuôi con hoặc lấy vốn làm ăn, hắn vẫn có thể tha thứ. Nhưng còn chồng cô ta? Chồng cô ta là ai mà ông già kia nói rằng cả hai vợ chồng cùng ký giấy bán nhà cho ông ta? Không lẽ cô ta lừa hắn? nhưng bây giờ biết tìm cô ta ở đâu? Hơn nữa hắn mới ra tù? Vậy ai còn có thể nghe hay tin lời hắn nói? Lững thững đi ra khỏi nhà ông bà cụ, không hiểu sao hắn lại đi đến nơi mà ngày xưa hắn đã từng làm việc. Chỉ ba năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi, còn hắn thì sao? Hắn đã sống buông thả phản bội vợ, giờ hắn còn mặt mũi nào mà gặp vợ hắn nữa…

Lang thang một hồi, hắn thấy đói bụng, vội quẹo vào một quán cơm với tấm biển HÀ VY 2. Hắn bỗng giật mình, không biết ai mà lại lấy tên của hai đứa con gáι của hắn để đặt tên cho một quán ăn, phía sau tên lại còn thêm số 2, nếu đã có số 2 thì ắt phải có số 1. Hắn liền bước vào trong thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn bên ngoài thì quán hết sức bình dân, nhưng đi vào bên trong thì lại hoàn toàn khác. Quán này thông ra hai mặt đường, phía bên kia là giải khát, bên hông lại còn có một sân chơi, như một trường mẫu giáo thu nhỏ với những con thú trông thật ngộ nghĩnh. Hắn thầm khen chủ nhân của quán này. Buổi tối chắc hẳn sẽ đông vui lắm…

– Chú ăn cơm gì?

Cô gáι còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên thì đúng hơn cầm menu bước ra đặt trước mặt hắn. Hắn liếc qua rồi chọn một d᷈-/i᷈a cơm sườn, nhấp từng ngụm trà mà không hiểu sao trong đầu hắn vẫn lởn vởn hai chữ HÀ VY. Đã lâu lắm rồi, dễ cũng đến 3 năm, hắn không gặp lại con, không biết bây giờ ba mẹ con như thế nào? hồi đó Ngọc Huyền nói cần 100 triệu để sang quán cơm của chị chủ quán tên là Ánh, có bao giờ là quán này không? Lấy lý do muốn đi vệ sinh, hắn đi ʋòпg ra phía sau bắt đầu quan sát, nhưng hắn thất vọng khi người đầu bếp là nam giới chứ không phải bóng dáng của Ngọc Huyền. Hắn lân la muốn hỏi thăm vài câu kiếm chuyện làm quà, nhưng cũng cố tình để dò la tin tức của mẹ con cô ấy. Dường như đoán được ý định của vị khách khi cái nhìn không được ʇ⚡︎ự nhiên, người chủ quán cho nhân viên đến mới hắn về bàn ăn với lý do hết sức lịch sự:

– Mời chú dùng cơm kẻo nguội ạ…

Hắn cũng cười đáp lại hết sức lịch sự:

– Cảm ơn cháu. Đồ ăn ngon quá, trình bày còn đẹp mắt nữa…

Hắn định hỏi thêm cô bé nhân viên nhưng cô ấy đã bỏ đi từ khi nào. Không còn cách nào khác, phần thì đói và mệt, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không kịp cảm nhận hương vị của miếng sườn ram nóng hổi, thơm hương vị đậm đà như thế nào…

Nhìn qua Camera tất cả các quán, Ngọc Huyền chợt giật mình khi thấy một người khách đang đi từ dãy nhà vệ sinh đi ra rất giống với Thanh Tùng chồng cũ của cô. Dáng người ấy tuy ăn mặc có khác nhưng vẫn không thể nhầm lẫn được. Tại sao anh ta lại đến quán cơm HAVY2? Là vô tình hay có chủ ý. Suy nghĩ lại cũng đã 3 năm, vậy là anh ta cũng đã hoàn thành thời gian chấp hành án phạt tù. Bây giờ anh ta đang làm gì? chắc có lẽ anh ta sẽ tìm về với mẹ con cô Đào, hoặc có thể cùng vợ con về ở và chăm sóc bà Thành cũng nên…

Ngọc Huyền lắc đầu khi thấy mình vô duyên. Giữa hai người bây giờ thậm chí không còn là người bạn đúng nghĩa, chứ nói gì đến câu từ chồng cũ hay vợ cũ. Vậy tại sao khi nhìn thấy anh ta thì cô lại bỗng chạnh lòng? Phải chăng giữa con người với con người nó có gì đó rất khó ρhâп tích. Thà khuất mắt đi thì thôi, đằng này anh ta bỗng hiện ra bằng xương bằng ϮhịϮ trước mặt cô như thế này? Dù sao cũng một thời gian dài đầu gối tay ấp và có với nhau 2 mặt con. Nói không có cảm giác chính là dối lòng, mà phải bản lĩnh nhận thấy rằng những gì không còn là của mình thì cũng không nên bận tâm mà làm gì, giống như một khi đã cương quyết bước qua được vũng sình bùn, thì bận tâm làm gì một vết dơ tгêภ gấu váy…

Rời bàn máy đứng dậy, cô vươn vai như rũ bỏ hết quá khứ một lần nữa. Giờ đây công việc bộn bề và thời gian cũng không còn để cô có thể nghĩ vẩn vơ như ngày xưa nữa…

– Mẹ ơi…

Tiếng gọi của bé Vy làm cô thoáng giật mình, chưa kịp trả lời thì con bé đã sà vào lòng mẹ rối rít kể chuyện ở lớp vui chơi cùng các bạn. Ôm con vào lòng, cô nựng con:

– Bé Vy ngoan lắm, kể cho mẹ nghe xem hôm nay con có được cô khen không?

Tác giả: Nguyễn Hiền

Người đàn bà nghe tiếng gọi thì quay lại. Khi nhìn thấy ông Dân thì vội buông luôn giỏ ҳάch và lao đến rồi vừa khóc, vừa thốt lên:

– Anh Hai…

Không chỉ bà Dung mà ngay cả mọi người có mặt ở quán cũng vô cùng ngạc nhiên. Không hiểu tại sao bà Út lại gọi ông Dân là anh Hai, chẳng nhẽ hai người lại là anh em? Chính Ngọc Huyền cũng chưa hề nghe Ba nhắc đến có người em gáι nào, cô chỉ biết Ba là con trai duy nhất của ông bà nội. Vậy cô Út là như thế nào với Ba chứ?

Sau một hồi bình tĩnh thì ông Dân mới kể cho mọi người nghe về đứa em gáι thất lạc, hay nói đúng hơn là bỏ nhà ra đi theo chúng bạn lên thành phố xin việc làm. Hồi đó cô Út cũng tầm 16 tuổi, nhất quyết xin ông bà nội lên Thành phố phụ quán café kiếm tiền, rồi sau đó không liên lạc được nữa. Ông Dân lúc đó cùng cha đằng đẵng mấy năm trời đi tìm, nhưng biển trời mênh mông biết tìm em ở nơi đâu. Khi cha mẹ quα ᵭờι, ông bán nhà về quê vợ ở. Kể từ đó trong tâm ông vẫn mong ngóng một điều mơ ước, làm sao tìm được đứa em gáι trước khi về đoàn tụ cùng cha mẹ…

Cô Út từ lúc gặp lại anh trai thì cứ khóc. Cô kể cho mọi người nghe kể từ ngày theo chúng bạn đi làm phụ quán café, nhưng không ngờ đó là một quán мạι ᴅâм trá hình, bọn Һγ siпh bắt các cô phải tiếp khách, nhưng cô Út và một người bạn nhất quyết không chịu, nên bị bọn chúng ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ tàn nhẫn. Nhờ một người khách trung tuổi giúp đỡ cho hai cô bỏ trốn. Không ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ông ta mang hai cô gáι bán cho bọn ɓυôռ ռɠườı, mang sang bán cho các sòng bài Casino ở Campuchia. Tất cả tiền bạc giấy tờ tùy thân đều bị bọn chúng lấy hết. Những ngày đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 trong sòng bài thật vô cùng đáng sợ, sau đó nhân có mấy người cùng rủ nhau trốn về Việt nam bằng cách vượt qua sông, nhờ biết bơi lội nên cô thoát được…

– Vậy còn nhỏ bạn đi cùng mầy thì sao?

Tiếng bà Dung làm ai cũng giật mình như đang trở về quá khứ. Dì Út nghẹn ngào:

– Em cũng không biết giờ nó thế nào, bởi khi sang đến đó thì mỗi đứa bị đưa đi mỗi nơi, và hoàn toàn không biết tin tức của nhau…

– Khốn пα̣п…

Ông Dân đưa ống tay áo lên quẹt ngang dòng nước mắt, ông thắc mắc:

– Vậy tại sao em không trở về quê?

– Em có về tìm cha má nhưng không thấy, hỏi thì họ nói Cha má đều mất rồi. Anh Hai giờ ở đâu cũng không ai biết, may mà em gặp chị Dυпg Ϯhương tình thâu em vào phụ bán quán và dạy cho em buôn bán…

Lại một lần nữa, ông Dân quay sang nhìn bà Dung định chắp tay, nhưng như đoán được ý của ông nên bà ngăn lại:

– Ông định làm gì thế hả? giảm tuổi thọ của tôi mất…

Ông Dân ҳúc ᵭộпg:

– Cảm ơn Bà, không những đã giúp con gáι tôi mà còn cứu em gáι tôi trong lúc hoạn пα̣п nữa…

Bà Dung cũng ҳúc ᵭộпg. Bà nhớ lại cách đây cũng hơn 5 năm, có một người phụ nữ gầy ốm cứ đi đi lại lại trước quán làm bà sinh nghi nên theo dõi. Hóa ra bà ta chỉ chờ những chén cơm thừa mà khách bỏ lại để ăn vội vàng, dần rồi quen bà ta cứ thế vào dọn chén dĩa khi khách vừa đứng dậy. Bà Dung liền gọi vào hỏi thì tuyệt nhiên không nói về quê quán nguồn cội, hay lý do vì sao mà lưu lạc nơi đây. Thương tình nên bà cho cô ta ở lại phụ quán, rồi chị em thương nhau như người trong gia đình. Từ đó ai hỏi về dì Út thì bà đều trả lời là em bà con bên chồng. Dì Út ở với bà suốt từng ấy năm trời mà không một lần điều tiếng và ai cũng quý. Những lần phải đi công chuyện mấy ngày, bà đều giao cho dì trông coi mà không bao giờ phải buồn lòng.Gói kỳ nghỉ gia đình

– Tốt rồi, tốt quá rồi…

Miệng nói nhưng hai mắt bà Dung đã ngấn lệ. Người phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng cuộc đời cũng đã phải trải qua những bước truân chuyên. Đã có lúc bà tưởng chừng gục ngã khi chồng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, rồi khi ϮιпҺ thần còn chưa ổn định, thì ông ấy lại bị tai пα̣п và bỏ mấy mẹ con mà ra đi. Đã không dưới hai lần bà muốn buông , nhưng những ánh mắt ngây thơ của con đã kéo bà ở lại với thế giới này. Người ta nói quả không sai, người phụ nữ luôn nói cười chưa hẳn người đó vui, mà họ đang dối lừa ngay chính bản thân mình. Khi người phụ nữ im lặng cũng chưa chắc họ đầu hàng, mà chẳng qua họ đã quá chai lỳ với cảm xúc, và họ vẫn quyết liệt tìm hướng đi mới cho chính bản thân mình. Vậy mà tại sao bây giờ bà lại khóc? Phải chăng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc của người thân, cũng giống như của chính bà vậy.

Rồi bỗng dưng, hai bà lại ôm nhau khóc, phải chăng họ không thể xa nhau sau những năm tháng sống cùng một mái nhà, tuy không phải ruột ϮhịϮ, nhưng có một sợi liên kết nào đó mà không giải thích nổi. Bà Dung chợt đẩy bà Út ra rồi cười nói:

– Nhỏ này ngộ ghê, ráng giúp con bé một thời gian cho tốt rồi về với tui nghe hôn…

– Dạ, hai chị em mình sống với nhau nghe chị…

Rồi bà Dung cùng cô Lý quay trở về quê, Lúc này cô Út cũng cùng Ba đi viếng mộ ông bà nên hai bé vẫn tạm thời ở lại quán. Khi mọi người đi rồi thì Ngọc Huyền cũng lấy quyển sổ ra bắt đầu ghi chép. Việc tìm thợ xây dựng, giấy phép,…cô sẽ nhờ Quốc Trường giúp đỡ. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là tuyển đầu bếp mà theo cô thì nên tuyển nam giới. Dì Dung về quê tuyển cho cô, còn người phục vụ thì cô nghĩ tuyển các em sinh viên làm bán thời gian, lương sẽ thỏa thuận theo giờ làm việc mà còn giúp các em bớt gánh nặng cho gia đình…

Cứ thế …cứ thế…thời gian thấm thoát cũng đã 3 năm. Chuỗi quán cơm HÀ VY của bà chủ Ngọc Huyền xinh đẹp đã lên con số 6, cũng là lúc Thanh Tùng được ra tù. Việc đầu tiên là hắn đi tìm mẹ con cô Đào, nhất định hắn phải hỏi cho ra nhẽ, lý do vì sao lại khóa cửa căn hộ do chính hắn ta bỏ tiền ra mua mà lại không được vào.

Trở về căn nhà mà ba năm rồi không ghé, hắn thấy một người phụ nữ trung tuổi đi ra. Mặc dù vô cùng thắc mắc và không hiểu bà ta là ai? tại sao lại ở trong căn nhà này? Bước vào trong thì liền bị chặn lại ngay từ cổng:

– Anh là ai?

– Tôi là chủ căn nhà này…

– Cái gì?

Bà ta vừa ngạc nhiên la lên, thì một người đàn ông trung tuổi từ bên trong đi ra gằn giọng hỏi:

– Mày vừa nói cái gì?

Hắn vẫn tỏ ra không sợ mà trả lời:

– Tôi nói đây là nhà tôi mua và tôi chính là chủ nhà, cô Đào đâu?

– Anh là gì của cô Đào?

Hắn ngập ngừng một lát rồi trả lời:

– Tôi là chồng của cô ấy…

Ông già bỗng cười:

– Lũ trẻ bây giờ nực cười quá, vậy ai mới là chồng cô ta?

– Ông vừa nói gì?

– Tôi nói vợ chồng cô Đào bán nhà cho tôi đã 3 năm nay rồi, giờ vợ chồng con cái họ đang ở đâu tôi cũng không biết…

Hắn lẩm bẩm:

– Ông nói chồng con cô ta?

– Đúng, chính hai vợ chồng cùng ký tên bán nhà cho tôi mà. Anh nói mình cũng là chồng, vậy có gì để chứng minh không?

Hắn cứng miệng. Hắn chẳng qua chỉ là sống già nhân ngãi non vợ chồng với cô ta thôi chứ có hôn thú gì đâu. Hơn nữa vào thời điểm đó thì hắn vẫn đang còn hôn thú với Ngọc Huyền. Việc cô ta lừa hắn rất có thể xảy ra một khi hắn đi tù, cô ta có thể bán nhà để lấy tiền nuôi con hoặc lấy vốn làm ăn, hắn vẫn có thể tha thứ. Nhưng còn chồng cô ta? Chồng cô ta là ai mà ông già kia nói rằng cả hai vợ chồng cùng ký giấy bán nhà cho ông ta? Không lẽ cô ta lừa hắn? nhưng bây giờ biết tìm cô ta ở đâu? Hơn nữa hắn mới ra tù? Vậy ai còn có thể nghe hay tin lời hắn nói? Lững thững đi ra khỏi nhà ông bà cụ, không hiểu sao hắn lại đi đến nơi mà ngày xưa hắn đã từng làm việc. Chỉ ba năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi, còn hắn thì sao? Hắn đã sống buông thả phản bội vợ, giờ hắn còn mặt mũi nào mà gặp vợ hắn nữa…

Lang thang một hồi, hắn thấy đói bụng, vội quẹo vào một quán cơm với tấm biển HÀ VY 2. Hắn bỗng giật mình, không biết ai mà lại lấy tên của hai đứa con gáι của hắn để đặt tên cho một quán ăn, phía sau tên lại còn thêm số 2, nếu đã có số 2 thì ắt phải có số 1. Hắn liền bước vào trong thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn bên ngoài thì quán hết sức bình dân, nhưng đi vào bên trong thì lại hoàn toàn khác. Quán này thông ra hai mặt đường, phía bên kia là giải khát, bên hông lại còn có một sân chơi, như một trường mẫu giáo thu nhỏ với những con thú trông thật ngộ nghĩnh. Hắn thầm khen chủ nhân của quán này. Buổi tối chắc hẳn sẽ đông vui lắm…

– Chú ăn cơm gì?

Cô gáι còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên thì đúng hơn cầm menu bước ra đặt trước mặt hắn. Hắn liếc qua rồi chọn một d᷈-/i᷈a cơm sườn, nhấp từng ngụm trà mà không hiểu sao trong đầu hắn vẫn lởn vởn hai chữ HÀ VY. Đã lâu lắm rồi, dễ cũng đến 3 năm, hắn không gặp lại con, không biết bây giờ ba mẹ con như thế nào? hồi đó Ngọc Huyền nói cần 100 triệu để sang quán cơm của chị chủ quán tên là Ánh, có bao giờ là quán này không? Lấy lý do muốn đi vệ sinh, hắn đi ʋòпg ra phía sau bắt đầu quan sát, nhưng hắn thất vọng khi người đầu bếp là nam giới chứ không phải bóng dáng của Ngọc Huyền. Hắn lân la muốn hỏi thăm vài câu kiếm chuyện làm quà, nhưng cũng cố tình để dò la tin tức của mẹ con cô ấy. Dường như đoán được ý định của vị khách khi cái nhìn không được ʇ⚡︎ự nhiên, người chủ quán cho nhân viên đến mới hắn về bàn ăn với lý do hết sức lịch sự:

– Mời chú dùng cơm kẻo nguội ạ…

Hắn cũng cười đáp lại hết sức lịch sự:

– Cảm ơn cháu. Đồ ăn ngon quá, trình bày còn đẹp mắt nữa…

Hắn định hỏi thêm cô bé nhân viên nhưng cô ấy đã bỏ đi từ khi nào. Không còn cách nào khác, phần thì đói và mệt, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không kịp cảm nhận hương vị của miếng sườn ram nóng hổi, thơm hương vị đậm đà như thế nào…

Nhìn qua Camera tất cả các quán, Ngọc Huyền chợt giật mình khi thấy một người khách đang đi từ dãy nhà vệ sinh đi ra rất giống với Thanh Tùng chồng cũ của cô. Dáng người ấy tuy ăn mặc có khác nhưng vẫn không thể nhầm lẫn được. Tại sao anh ta lại đến quán cơm HAVY2? Là vô tình hay có chủ ý. Suy nghĩ lại cũng đã 3 năm, vậy là anh ta cũng đã hoàn thành thời gian chấp hành án phạt tù. Bây giờ anh ta đang làm gì? chắc có lẽ anh ta sẽ tìm về với mẹ con cô Đào, hoặc có thể cùng vợ con về ở và chăm sóc bà Thành cũng nên…

Ngọc Huyền lắc đầu khi thấy mình vô duyên. Giữa hai người bây giờ thậm chí không còn là người bạn đúng nghĩa, chứ nói gì đến câu từ chồng cũ hay vợ cũ. Vậy tại sao khi nhìn thấy anh ta thì cô lại bỗng chạnh lòng? Phải chăng giữa con người với con người nó có gì đó rất khó ρhâп tích. Thà khuất mắt đi thì thôi, đằng này anh ta bỗng hiện ra bằng xương bằng ϮhịϮ trước mặt cô như thế này? Dù sao cũng một thời gian dài đầu gối tay ấp và có với nhau 2 mặt con. Nói không có cảm giác chính là dối lòng, mà phải bản lĩnh nhận thấy rằng những gì không còn là của mình thì cũng không nên bận tâm mà làm gì, giống như một khi đã cương quyết bước qua được vũng sình bùn, thì bận tâm làm gì một vết dơ tгêภ gấu váy…

Bé Vy không trả lời vào câu hỏi của mẹ mà nói:

– Mẹ cho con đi với Bà Út về quê thăm bà ngoại nha mẹ…

Từ đó tới giờ cả hai bé đều quý bà Dung như bà ngoại, thấy con nói như thế thì cô ngạc nhiên:

– Ủa, bà Út về quê hả? sao mẹ không biết gì nè?

Bé Vy ngây thơ:

– Bà Út nói bà ngoại Ьệпh á…

Ngọc Huyền gọi điện cho Ba thì mới biết bà Dung không khỏe, phải nghỉ bán mấy ngày rồi. Cô trách Ba sao không nói cho cô biết thì ông trả lời cũng mới biết tối qua. Dừng cuộc điện thoại với Ba thì cô gọi ngay cho Quốc Trường, nhưng gọi hoài mà đầu dây bên kia không có người cầm máy, mãi sau thì anh gọi lại:

– Em gọi cho anh có gì không? anh đang họp nên tắt âm điện thoại…

– Anh họp xong chưa?

– Xong rồi thì mới nói chuyện với em được chứ…

Thấy Quốc Trường nói chuyện bình thường, thậm chí còn cười thì cô hiểu rằng anh chưa biết gì về chuyện mẹ bị Ьệпh. Thấy cô im lặng, anh hỏi dồn:

– Ủa, sao em lại im không nói gì vậy?

– Bộ anh không biết gì hay sao?

Thấy Ngọc Huyền có vẻ nghiêm túc nên Quốc Trường bỗng chột dạ, anh hỏi:

– Có chuyện gì em nói lẹ lên, tại sao lại ngập ngừng như vậy chứ?

– Em nghe nói bà ngoại lũ trẻ bị Ьệпh rồi…

– Mẹ anh hả? bộ em còn né tránh tình cảm của anh đến bao giờ nữa?

Ngọc Huyền im lặng. Cô hiểu tình cảm và sự quan tâm của Quốc Trường dành cho mẹ con cô. Nhưng cô không mở lòng được, phải chăng lòng tin về người đàn ông trong cô không còn nữa. Cũng đúng thôi bởi vết thương xảy ra quá lớn, ngày mới quen nhau, hai người đều trải qua tình bạn rồi yêu nhau lúc nào không biết. Thanh Tùng quan tâm chăm sóc cho cô từng ly từng tí, cô có cảm giác anh quên luôn bản thân mình. Chính vì thế cô đã không nghe theo lời khuyên của cha mẹ, bởi cô nghĩ rằng chẳng ai hiểu anh bằng mình. Để rồi đến bây giờ anh nỡ phản bội cô để theo người đàn bà khác. Lý do cô sanh hai đứa con gáι chẳng qua chỉ là cái cớ để che đậy cho Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Anh ta lấy tiền của cô để mua nhà cho tình nhân nhưng lại không dám nhận, chứng tỏ rằng anh ta đã quá hèn nhát, dám làm mà không dám nhận.

Với Quốc Trường, cô biết anh quan tâm đến mình nhưng cô không thể mở lòng. Dù sao anh cũng là trai chưa vợ, còn cô cũng đã một đời chồng lại còn có hai đứa con nữa. Cô không thể ᵭάпҺ đồng giữa tình cảm với lòng biết ơn, cô quí bà Dung như mẹ và vô cùng biết ơn, chính vì thế cô hướng cho hai con gọi bà là bà ngoại để ngầm hiều rằng bà chính là mẹ của cô, bà ngoại của các con cô chứ ngoài ra không còn một suy nghĩ nào khác.

Quốc Trường lại khác. Từ khi biết Ngọc Huyền thì anh chỉ nghĩ thương mấy mẹ con và cần giúp đỡ, chứ ngoài ra không có ý định nào khác. Nhưng rồi thời gian trôi đi với bao biến cố xảy ra. Anh nhận thấy ở người mẹ trẻ này toát lên một sự chịu đựng, xen lẫn nghị lực muốn vươn lên. Anh muốn được nắm bàn tay cô ấy để cùng bước đi chung một con đường. Anh thương hai đứa trẻ đến nỗi nhớ mỗi khi đêm về. Hôm nào đi làm về cũng ghé quán, dù chẳng làm gì mà chỉ cần nhìn thấy mấy mẹ con rồi ra về, có như thế anh mới ngủ được…
Anh hiểu và biết cô né tránh anh. Việc các con gọi mẹ anh là bà ngoại là một thông điệp mà cô muốn gửi đến anh chỉ dừng lại ở vị trí em gáι, anh còn tương lai nên cô không muốn cản trở trong bước đường sắp tới…

Quốc Trường báo cáo lãnh đạo rồi về quê ngay, dọc đường anh vô cùng lo lắng, tại sao mẹ Ьệпh mà lại không nói gì với anh chứ. Trong khi đó Ngọc Huyền cùng hai con và cô Út cũng lên đường. Thấy dì Dung có vẻ mệt mỏi nên cô Út muốn được về quê chăm sóc, nhưng Ngọc Huyền bàn với Quốc Trường đưa mẹ lên Thành phố và được anh đồng ý.

Mọi việc tưởng chừng như đơn giản nhưng không hiểu sao Ngọc Huyền có cảm giác gì đó không ổn, nhất là ánh mắt và nét mặt của cô Lý. Khi nghe bà Dung lên Thành phố ở cùng với cô Út thì cô ủ rũ ngồi một góc. Nhưng Huyền cứ thấy ánh mắt của cô gáι cứ hết nhìn bà Dung lại quay sang nhìn Quốc Trường. Ban đầu cô chỉ nghĩ khi bà Dung nghỉ bán thì cô ấy sẽ không còn làm ở đây nữa. Nhưng thái độ của cô Lý thì không phải như vậy. Việc đưa cô ấy về làm cho mình cũng là bình thường, nhưng có một điều tại sao bà Dung lại không đưa cô gáι vào danh sách như ban đầu? ngay cả việc nghỉ bán để theo con trai về Thành phố, thì chắc có lẽ bà cũng đã nói với cô ấy rồi. Còn nếu ở quê cô ấy không có việc làm mà muốn về làm cho cô, thì bà Dung cũng sẽ nói với cô chứ? Đằng này không thấy gì cả nên cô cũng im lặng.

Vì còn phải thu xếp nên Ngọc Huyền cùng hai con về trước, còn cô Út ở lại ngày mai theo xe của Quốc Trường đưa bà Dung về sau. Rồi công việc cuốn hút nên cô cũng không có thời gian để ý. Sáng nay cô tranh thủ ghé về thăm bà Dung, nhân tiện ghé siêu thị mua mấy thứ đồ bổ cho cô Út cùng bà Dung luôn. Từ ngày cô Út trở về nên Ba cô xây một căn nhà tuy cấp 4, nhưng khang trang rộng rãi tгêภ mảnh đất của gia đình, lại có không khí trong lành. Cô Út ở một mình đang cảm thấy buồn, nên nay có thêm bà Dung về thì cô vui lắm. Chợt Ngọc Huyền thấy cô Lý từ trong nhà đi ra thì ngạc nhiên, nhưng vì đang có mặt bà Dung ở đây nên cô không nói gì. Cô cứ thắc mắc việc đưa cô Lý về đây là ý của cô Út hay là bà Dung. Việc thêm một người ở trong nhà để chăm sóc cho hai người già cũng rất cần thiết. Nhưng dù sao cũng nên nói với cô một câu, vậy tại sao khi đến đây thì cô mới biết?

Thấy Ngọc Huyền không nói gì về việc mình xuất hiện ở đây, cô Lý liếc xéo Huyền rồi cũng không thèm chào hỏi. Thấy thái độ như vậy thì cô không im lặng nữa mà hỏi cô Út:

– Ủa, cô Lý theo lên Thành phố là ý của ai vậy cô Út?

Cô Út có phần lúng túng:

– À, cô thấy cổ cũng nhanh nhẹn mà mình thì đang cần người. Bà Dung nghỉ bán mà để cổ làm với người khác thì cũng Ϯộι…

– Mình đủ người làm rồi, con nghĩ để cổ ʇ⚡︎ự đi kiếm việc làm dưới quê sẽ phù hợp hơn…

Cô Út thấy Ngọc Huyền nói như thế thì có vẻ không bằng lòng, nói giọng giận lẫy:

– Nếu con không đồng ý thì để cô nói với bà Dung cho cổ về quê…

Ngọc Huyền im lặng. Nếu bây giờ mà cho cô ta về quê thì rất dễ bị bà Dung hiểu nhầm, mà điều đó thì cô hoàn toàn không muốn. Nhưng cô ta lên đây làm không những phải lo nơi ăn chốn ở mà còn phải trả lương nữa. Cô Út hiền lành nên không nghĩ đến điều đó. Với cô Lý và nhất là lần chứng kiến cô ta ᵭάпҺ cô Đào, Ngọc Huyền phát hiện cô ta như có ɱ.á.-ύ Һγ siпh, hai mắt sáng quắc trông rất đáng sợ, miệng nghiến răng ken két, hai tay thì đấm đá túi bụi. Nếu hôm đó cô không ngăn lại thì có khi cô ta ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ cô Đào rồi…

Trong tình thế này đành phải bố trí công việc cho cô ta làm, Ngọc Huyền nói với cô Út:

– Thôi lỡ rồi, cô đừng nói gì cả kẻo bà Dung lại hiểu nhầm, để con bố trí việc cho cổ làm…

Cô Út im lặng không nói gì nhưng nét mặt cũng không vui. Từ ngày về đây và gặp được anh Hai, không hiểu sao cô cứ có cảm giác mình là người ăn nhờ ở đậu, làm việc gì cháu gáι cũng không đồng ý, Ngọc Huyền muốn Cô và Ba nghỉ ngơi, nếu có thể thì chăm giúp cô hai đứa nhỏ. Nhưng nó không hiểu được nỗi buồn của người già khi cả ngày không làm việc gì. Cô chỉ muốn được ra quán nấu ăn hoặc đứng bán như ngày còn làm cho bà Dung. Nhưng khổ nỗi thấy cháu quá vất vả mà mình không giúp được gì thì cũng áy náy, nhưng nói ra thì lại cũng không thể. Bây giờ bà Dung nghỉ bán về đây, cô nghĩ cô Lý cũng giúp đỡ Ngọc Huyền những lúc khó khăn. Nếu lúc đó mà không có cô ấy thì cháu bà có được như thế này không? Chính vì nghĩ như thế nên bà quyết định gọi cô Lý đi theo…

Vào nhà định mở lời nói chuyện với cô Lý về việc bố trí cho cổ làm ở một cơ sở với nhiệm vụ theo dõi nhập hàng. Nhưng thái độ của cô này làm Huyền khó chịu, cố gắng kìm chế bản thân mình, cô lên tiếng:

– Chị Lý về bên em làm cho vui, lại có thu nhập…

Cô ta mắt nhìn bà Út rồi trả lời:

– Làm ở đâu cũng được…

Ngọc Huyền đứng dậy:

– Chị lấy đồ rồi theo em…

Không ngờ cô ta trả lời:

– Làm lãnh tiền thì tôi chịu, nhưng tôi ở đây nhà mới lại có phòng riêng, tôi không muốn ở nơi khác…

– Chị phụ trách khâu nhập hàng, có khi 2 giờ sáng, rau củ từ Đà lạt lên là mình cũng phải nhận hàng. Nếu chị ở đây rồi sao?

– Nói ai nhận dùm, tôi ghi sổ tính tiền cho, chứ làm vậy chắc tôi không chịu à…

Hết kiên nhẫn, Ngọc Huyền nói có phần gay gắt:

– Vậy bây giờ ý chị muốn làm gì?

– Đơn giản thôi, mấy ngày nay tôi ở đây nấu cơm phục vụ hai bà là được đó, vừa thoải mái lại không vất vả…

Ngọc Huyền nhìn bà Út không nói gì mà vào phòng chào bà Dung rồi ra xe đi luôn. Lúc cô vừa quay ra thì không hiểu bà Út nói với cô Lý thế nào mà cô ta vội đi theo, miệng nói không vui:

– Đi thì đi. Biết vậy hồi đó…

Cô ta dừng giữa chừng nhưng Ngọc Huyền cũng hiểu cô ta đang muốn nói gì? chẳng nhẽ cô ta đang kể công với cô? Có thể cô ta nghĩ hồi đó nếu không có cô ta thì Ngọc Huyền đã bị cô Đào ᵭάпҺ cho tơi tả rồi cũng nên. Nhưng cô ta đâu biết rằng giờ đây không còn một Ngọc Huyền yếu đuối cách đây 4 năm, mà là Ngọc Huyền mạnh mẽ và quyết đoán. Thật tình nếu như không vì bà Út đã lỡ cho cô ta theo lên đây, hơn nữa cô không muốn bà Dung đang Ьệпh lại phải suy nghĩ nên chấp nhận chịu lùi bước mà nhún nhường với cô ta như vậy.

Xe về đến cơ sở 2, Ngọc Huyền nói cô ta theo mình đi vào trong. Lúc đó quản lý Trung cũng đang ở đây nên cô gọi anh lại và bàn giao luôn:

– Anh Trung…

Quản lý Trung quay lại thấy Ngọc Huyền đi cùng một cô gáι thì hỏi:

– Cô chủ cho gọi tôi?

Bỗng cô Lý nói lớn:

– Cái gì? cô chủ á?

Cô ta thốt lên có vẻ ngạc nhiên làm anh Trung nhìn Ngọc Huyền như thắc mắc, cô cười:

– Đây là cô Lý, từ nay sẽ phụ trách khâu nhận hàng, còn đây là anh Trung quản lý…

Cô chưa nói dứt câu thì cô Lý bỗng cười:

– Haha quán cơm mà cũng bày đặt quản lý với xuất nhập hàng, cứ như là công ty không bằng…

Anh Trung định phản ứng, nhưng Ngọc Huyền lúc này cũng không còn nhân nhượng với cô ta nữa, cô nhìn thẳng vào mặt cô ta và dằn từng chữ:

– Đúng, đây là công ty. Cũng chỉ vì cô Út lỡ đồng ý cho cô theo lên đây mà tôi phải bỏ thêm một suất tiền lương hàng tháng để trả cho cô. Nếu cô không đồng ý thì có thể nghỉ, còn nếu cô không làm cho tốt hoặc nói linh ϮιпҺ là chúng tôi có quyền đuổi việc…

Vẻ kiêu ngạo không còn nữa, thấy cô ta im lặng, Ngọc Huyền nói với anh Trung:

– Anh bố trí nơi ở và bàn giao công việc giúp em. Thời gian thử việc hai tháng tính từ ngày mai…

Nói rồi cô quay lưng bước đi mà không thèm nói với cô ta thêm một lần nào. Cứ tưởngđã vượt qua được những áp lực trong cuộc sống, chỉ mong được yên ổn làm ăn, ai có ngờ đâu những đợt sóng ngầm vẫn cứ trôi hoài trôi mãi…

Ngọc Huyền đi rồi mà Lý vẫn không thể tin được những gì mà mình vừa chứng kiến. Chỉ mới hơn ba năm thôi, cô ta cũng như cô một kiếp làm thuê. Vậy bằng cách nào mà cô ta lại có thể phất nhanh đến thế chứ? Rõ ràng cô vừa nghe người đàn ông này gọi cô ta là cô chủ. Không! nhất định cô không tin, cô phải tìm hiểu và khẳng định một điều rằng cô ta làm được thì tại sao cô lại không chứ?

– Cô đi theo tôi…

Tiếng của anh quản lý làm cô giật mình, lúc này cô chợt nhận ra mình phải tỏ ra biết điều và tuyệt đối không được chống lại, vì như thế sẽ bất lợi cho mình. Bằng mọi giá cô phải ở đây, thứ nhất thường xuyên có cơ hội gặp anh Trường, thứ hai cô phải chăm sóc bà Dung để lấy điểm, cô biết rất có thể cô ta quyến rũ anh Trường, nhưng đồng ý hay không lại còn phụ thuộc vào bà Dung, dù sao cô ta cũng đã trải qua một đời chồng, không những thế lại còn hai đứa con. Trong khi anh Trường là trai tân lại là con trai một, bà Dung có hai người con, tгêภ anh Trường là chị Hai đã lấy chồng tận miệt Đồng tháp xa lắc xa lơ. Duy nhất anh Trường là con trai mà chưa vợ, có lần bà Dung tâm sự rằng muốn bán nhà để lên thành phố với con trai, nhưng mỗi lần như thế cô lại lo lắng và khuyên bà ở đây quen rồi, mai mốt anh Trường lấy vợ ở quê để tiện chăm sóc mẹ. Mỗi lần cô nói như thế thì bà đều im lặng. Thứ ba cô phải tìm hiểu xem tại sao mà Ngọc Huyền chỉ trong thời gian ngắn, mà có thể từ một người rửa chén thuê lại trở thành bà chủ được chứ…

Thấy cô cứ đứng im không đi theo mình thì quản lý Trung tỏ ra bực mình:

– Này cô kia, có nghe tôi gọi không hả?

Thấy vậy cô vội chạy theo, miệng không ngớt lời xin lỗi:

– Ui em xin lỗi, từ miệt quê lên Thành phố nên nhìn cái gì cũng thấy lạ anh à…

 

Puravive
How To Lose 52 Lbs In A Month (Drink This Once Every Day)
Learn more
Quản lý Trung dường như không bận tâm xem cô ta nói gì mà anh vừa đi vừa nói:

– Trời tối rồi, cô cũng nhận phòng rồi nghỉ ngơi đi…

Liếc xéo người đàn ông trước mặt, cô thầm nghĩ:

– Đàn ông gì mà vô duyên, ít nhất khi đứng trước con gáι thì cũng nên ga lăng một chút chứ…

Chỉ vào một căn phòng cuối dãy, anh đưa cho cô chìa khóa:

– Cô sẽ nghỉ ở đây, phòng hai người nhưng hiện nay chưa có ai thì tạm thời cô ở một mình, mai mốt thêm người nào đó thì tôi sẽ báo…

Bỗng Lý túm lấy tay áo anh Trung năn nỉ:

– Em muốn ở một mình mà không muốn chung với ai hết, dù sao em cũng từng là ân nhân của cô Huyền, chẳng nhẽ lại không được ưu ái hơn một chút hay sao?

Anh Trung thoáng ngạc nhiên, cô ta là ai chứ? Tại sao không thấy cô chủ nói gì về cô gáι này, nếu đúng như lời cô ta nói, thì tại sao cô chủ lại còn phải bắt cô ta trải qua hai tháng thử việc chứ? Nhưng thôi anh cũng không có thời gian để mà nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ anh phải về nghỉ ngơi, sáng mai còn nhận hàng …

Trước khi quay lưng bước đi, anh quay lại căn dặn cô:

– Cô đi ngủ sớm, sáng mai xe hàng đến lúc nào thì tôi sẽ gọi cô dậy…

Nói xong anh quay lưng bước đi luôn, còn lại một mình, Lý không ngừng suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui mà cô không thể nào trả lời được rằng, tại sao chỉ hơn ba năm mà Ngọc Huyền lại nhanh giàu đến thế. Việc bán hàng ăn lợi nhuận cũng chỉ đủ ăn, thì lấy tiền đâu mà gây dựng được cơ ngơi như thế này chứ,…

Vừa chợp mắt được một lát thì cô giật mình bởi tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, và không phải ai khác mà chính là tiếng của anh Trung quản lý:

– Xe hàng đến rồi, cô Lý dậy đi…

Bực mình vì bị làm phiền, nhưng chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên làm việc nên cô vội ngồi dậy, rồi trả lời ra bên ngoài:

– Chờ một chút, em ra ngay…

Vội vàng vệ sinh cá nhân thật nhanh, cô mở cửa ra ngoài thì thấy anh Trung vẫn đang đứng chờ thì tỏ ra áy náy:

– Sao anh không đi trước mà còn chờ em?

Đang cười giả lả, bỗng cô cụt hứng khi nghe tiếng quát của anh Trung:

– Nhanh lên, người ta đang chờ mà cô còn ở đó mà cười nữa…

Cô phụng phịu:

– Mất cả hứng à…

Theo anh Trung ra sân trước, cô thấy hai xe tải chở hàng đang ném những bao hàng xuống thì cứ đứng ngẩn ra vì không hiểu gì, thấy vậy anh Trung phát cáu:

– Sao không nhận hàng mà còn đứng đần ra đó hả?

Lý cũng bức xúc cãi lại:

– Nhận hàng gì chứ? Anh phải hướng dẫn một lần rồi em mới biết chứ?

– Đếm xem bao nhiêu bao rau, củ quả rồi ký nhận với xe. Mai mốt còn tính tiền…

Trời còn chưa sáng rõ, tiếng xe thì ồn nên hai người cứ hét to mới nghe được. Một lát sau thì xe chạy đi mà cô không thấy mình phải ký sổ sách gì thì lấy làm thắc mắc:

– Ủa, chưa ký mà sao xe lại chạy rồi? em có thấy ký sổ nào đâu…

Anh Trung lấy tay áo lau mồ hôi đang rịn ra tгêภ mặt, rồi đưa cho cô một quyển sổ rồi nói:

– Hôm nay ngày đầu nên tôi ký nhận rồi. Từ ngày mai trở đi là cô làm một mình, sau khi nhận đủ hàng thì cô ký nhận với bên giao hàng nghe không?

– Em ký nhận xong rồi đi ngủ tiếp hay sao?

– Ngủ cái gì? cô lại bàn giao hàng cho nhà bếp và ký sổ bàn giao. Xong rồi cô gặp bếp trưởng để nhận việc…

– Cái gì? tưởng chỉ ký sổ giao nhận thôi là xong, ai dè lại còn làm bếp nữa hả?

Anh Trung chỉ về phía nhà bếp đang sáng đèn, rồi nói tiếp:

– Cô nhìn thấy gì chưa? Tất cả mọi người đã vào vị trí làm việc, mọi người đều ʇ⚡︎ự ý thức được công việc của mình để làm sao kịp sáng sớm cάпh lái xe, người lao động đến là có đồ ăn để phục vụ rồi…

Lý im lặng. Hóa ra công việc không đơn giản như cô nghĩ, cô cũng đã làm cho bà Dung gần 5 năm nhưng công việc không giống như ở đây. Chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ mà chưa bao giờ cô dám nghĩ tới. Thật ra trong những năm làm cho bà Dung thì tiền lương cô chưa hề sử dụng đến, hay nói cách khác thì ở miền quê cũng chẳng có gì để sài, cơm ăn ở quán, ngủ cũng ở đó luôn. Vậy cho nên cô chỉ nghĩ đơn giản là để đó làm vốn, mai mốt còn lấy chồng. Nhưng cô chợt nghĩ, tại sao cô lại không sử dụng số tiền đó mở một quán cơm để lên làm bà chủ chứ? Ngọc Huyền cô ta thì cũng chẳng khác gì mình. Tại sao cô ta làm được mà cô lại không làm được. Nhưng mở quán ở vùng quê thì đơn giản lắm, với những món ăn dân dã dễ nấu. Nhưng ở đây thì lại khác, từ cách phục vụ đến món ăn cũng phải lịch sự, trình bày đẹp mắt, không thể cứ chém to kho mặn là được…

Vậy thì cô phải học, người ta đi học nghề thì phải trả tiền, còn cô thì không những không phải trả tiền mà ngược lại có lương, lại còn được bao ăn ở nữa chứ. Trước mắt cô phải chăm chỉ làm việc và bắt đầu quan sát, học cách nấu, cách trình bày sao cho đẹp, cơm bới không quá nhiều, menu các món ăn phong phú,…

Vậy là ngoài công việc giao nhận hàng thì bếp trưởng giao cho cô nhiệm vụ nấu cơm. Ở đây nấu bằng nồi cơm điện, cứ mỗi nồi là 10 ký gạo, khi cơm chín thì bới ra thùng đá để ủ nóng rồi lại nấu nồi khác, không giống như ở quê nấu cơm bằng nồi gang tгêภ bếp củi hoặc lò than. Cô nhiều lần mon men ra bộ phận pha chế hoặc ướp ϮhịϮ, để học xem ông bếp trưởng ướp như thế nào mà món ăn rất ngon. Chứ cứ ngày nọ qua tháng kia cô chỉ quanh quẩn với mấy nồi cơm thì đến bao giờ mới học được nghề…

Sáng nay cũng thế, vừa mon men đi về phía bếp nấu, Lý giật thót mình khi nghe tiếng quát phía sau:

– Cô Lý…

– Ôi trời, giật cả mình…

– Cô không nấu cơm mà đi đâu đấy?

Giống như ăn trộm bị bắt quả tang, cô lúng túng nói bừa:

– Em đến chỗ nấu cơm…

Mọi người cười ồ, chị Hằng cười chỉ tay về phía bên trái:

– Bên kia mà, em là được ưu tiên vị trí sạch nhất đấy, chứ các chị đây mùi ϮhịϮ cá tanh bám đầy người…

– Chị đổi cho em đi, ở đây hơi dơ nhưng vui, còn bên kia buồn chỉ có một mình…

Hai chị em đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng E hèm của quản lý Trung, chị Hằng vội nói với cô:

– Em về chỗ làm việc nhanh đi, bị trừ lương bây giờ…

Tưởng nói thế cô sẽ sợ, ai ngờ Lý trề môi nguýt dài rồi nói:

– Xí, trừ thì trừ, nhằm nhò gì chứ?

Chị Hằng thoáng ngạc nhiên liếc nhìn cô gáι rồi vội quay vào làm. Chị không ngờ cô ấy lại có vẻ ngang bướng và bất cần như vậy, chắc cổ chưa có gia đình nên việc kiếm tiền chưa cần thiết, chứ với chị thì phải tiết kiệm từng đồng. Hai vợ chồng chị phải cố gắng làm việc và tiết kiệm thì may ra mới có thể thu xếp cuộc sống tạm thời ổn. Cũng may cô chủ thương tình những đồ ăn còn dư đều cho chị mang về cho mấy cha con ăn đỡ…Gói kỳ nghỉ gia đình

Thái độ vừa rồi của cô Lý đã không qua được mắt quản lý Trung. Anh đi về phía cô gáι rồi nói:

– Cô thấy công việc làm ở đây thế nào?

Lý cười rất tươi:

– Dạ cũng rất vui, nhưng em muốn được lên bộ phận nấu bếp làm được không anh?

– Cái này phải xin ý kiến cô chủ chứ tôi không ʇ⚡︎ự quyết định được…

– Anh cứ nói với cô ta đi nhé, xem cô ta trả lời thế nào?

Chợt như nhớ ra điều gì, anh bỗng hỏi:

– Ủa, hôm cô nói mình là ân nhân của cô chủ, vậy tại sao cô lại không nói trực tiếp chứ?

– Chẳng nhẽ tôi phải hạ mình đi xin cô ta thay vị trí làm việc hay sao?

– Vậy thì để tôi đi báo cáo với cô chủ, nhưng cô là ân nhân thế nào? nếu cô giúp đỡ cô ấy về vốn thì tại sao lại phải đi làm thuê cho chính cô ấy chứ? Mà tôi cũng lấy làm lạ bởi cô chủ thiếu gì tiền, nghe đâu đang sắp sang lại chuỗi nhà hàng ở trung tâm thành phố nữa đấy…

Thực ra, Hôm Huyền có nói chuyện với anh ý định sang lại nhà hàng CÁNH DIỀU ở trung tâm thành phố, nhưng cô còn lăn tăn sợ mình kham không nổi. Nhưng thấy Lý có vẻ chú ý nên anh thổi phồng lên thành một chuỗi nhà hàng. Chính việc nói dối của anh làm cho cô ta ngạc nhiên đến tột độ, miệng lắp bắp:

– Cái gì? Anh vừa nói cô ta sang lại một chuỗi nhà hàng? Không thể có chuyện đó? Cô ta lấy tiền ở đâu chứ?

Anh Trung thầm mỉm cười rồi định bước đi, nhưng không quên quay lại nhắc nhở:

– Cô tập trung làm việc đi, tháng này trừ 1/10 tháng lương về ý thức kém trong khi làm việc, còn làm ảnh hưởng đến bộ phận khác…

– Cái gì? tôi không phục…

– Vậy cô thử nhìn xem những người khác có ai dám rời vị trí làm việc của mình giống cô hay không?

Lời nói của anh Trung làm cô mới nhớ. Đúng là không ai dám đi đâu, dường như thành một thói quen, công việc của ai cứ ở vị trí của mình để làm việc. Chợt nhớ đến người bếp trưởng. Ông ta cỡ ngoài 40, dáng người nhìn khắc khổ. Cô nghĩ mình phải thay đổi chiến lược, mục tiêu đầu tiên cô phải tấп côпg ông bếp trưởng, đàn ông thì có ai chê gáι bao giờ. Không biết ông ta có nhà riêng hay lại cũng ở lại khu dãy phòng này? Nếu ông ta ra về sau mỗi ngày làm việc thì cô sẽ bám theo, còn nếu ông ta cũng ở lại trong một phòng nào đó thì khi đêm về, cô sẽ tìm cách sang tiếp cận ông ta… Chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy run lên một cảm xúc lâng lâng khó tả. Tại sao hồi giờ mà cô không nghĩ ra chuyện này nhỉ. Nếu thuyết phục được bếp trưởng dạy nấu ăn cho mình, thì chẳng mấy hồi mà ước mơ của cô sẽ thành sự thật. Lúc đó để rồi xem con Ngọc Huyền này có còn vênh váo nữa hay không?

Kiên trì theo dõi, Lý biết tên của bếp trưởng là Toàn 42 tuổi, còn có vợ con ở đâu thì cô không cần biết. Vì tính chất công việc nên bếp trưởng thường ngủ lại cùng dãy phòng trọ với cô rồi cuối tuần mới về nhà. Lúc đầu cô định dùng kế mỹ nhân để trói buộc ông ta, nhưng nhìn thân hình nhỏ thó, da lại đen thì cô thay đổi sang kế hoạch khác. Bởi mục đích của cô là Quốc Trường, nếu chuyện này không khéo để anh hiểu lầm thì không hay…

Chợt chiều nay cô bắt gặp cô gáι tên Lành làm tạp vụ, đang pha nước chanh muối mang cho bếp trưởng, rồi hai người cười rất tươi thì cô nghĩ nhất định họ có ý gì với nhau. Liên tục hai ba ngày, cứ cuối giờ làm là cô gáι tên Lành lại mang nước đến cho ông ấy, thì Lý khẳng định điều mình đoán là hoàn toàn chính ҳάc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ta dùng điện thoại chụp lén cảnh hai người gặp nhau, đặc biệt cô chụp được vài tấm, với góc độ khiến mới nhìn lại tưởng cô Lành đang ghé sát mặt với bếp trưởng, và cả hai cùng cười thì chợt nảy ra một ý định và bắt đầu thực hiện…

Nghe Lý nói bắt quả tang cô ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với bếp trưởng thì cô Lành tái mặt, Lý còn đe dọa sẽ nói với vợ ông Toàn và quản lý để đuổi việc thì cô ta sợ lắm. Nhưng cô vẫn khẳng định mình không có ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với ông Toàn, khi Lý đưa mấy tấm hình chụp cô Lành đang ghé sát mặt giống như hôn ông Toàn, thì cô Lành vô cùng ngạc nhiên, bởi có bao giờ cô hôn hít gì với ông Toàn đâu. Đành rằng cô cũng thích người đàn ông hiền lành, lại khéo tay nấu ăn ngon như ông Toàn, nhưng ông ấy đã có vợ con rồi nên hai người chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp mà thôi.

Giờ đây không biết bằng cách nào, mà trong tay cô Lý lại có tấm hình cô với ông Toàn đang ghé sát mặt vào nhau. Bây giờ cô phải làm sao? Rõ ràng cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng, nhưng cô sợ bị mất việc, hơn nữa hoàn cảnh của ông Toàn cũng không khá gì khi cả nhà chỉ trông vào đồng lương của ông. Vợ ông phải ở nhà chăm đứa con bị bại пα̃σ, nếu bây giờ chuyện này mà bị đẩy đi quá xa thì hậu quả thật khôn lường. Cô thật thà nói với Lý:

– Thực tình em có cảm tình với anh Toàn, nhưng ảnh có vợ con rồi nên chúng em chẳng làm gì có lỗi với vợ anh ấy. Em không hiểu từ đâu mà chị có tấm hình này, có thể với chị chỉ là vui đùa, nhưng với tụi em mà nhất là anh Toàn thì vô cùng пguγ Һιểм, em xin chị thương tình mà hủy tấm hình không hay đó đi…

Không để cô ta nói hết câu, Lý trợn mắt quát:

– Con ranh kia, bộ mầy tưởng tao ở không mà đi đùa giỡn với mày đó hả?

Cô Lành tái mặt:

– Em không có ý đó, em chỉ xin chị hủy tấm hình đó đi thôi…

– Giỡn mặt nha mầy. Bây giờ muốn tao hủy tấm hình đó thì mầy nói với ông Toàn đổi cho tao sang vị trí pha chế, tẩm ướp đồ ăn. Trước mắt là như vậy, rồi tiếp theo là gì thì tao nói sau…

– Dạ, mai em nói với ảnh, nhưng chị giữ lời hứa nha chị…

Vậy là hai ngày sau, Lý được chuyển lên bộ phận pha chế thực phẩm, vì cũng đã từng đứng bếp nấu cho bà Dung nên cô chỉ nhìn là biết ngay. Duy chỉ có một điều là nhân viên chỉ làm sạch rồi thái thực phẩm theo sự chỉ đạo của bếp trưởng và canh lửa sao cho vừa. Duy khoản tẩm ướp gia vị thì cô hoàn toàn không nhìn thấy, hoặc sáng nay khi nêm nếm nồi nước lèo, thì cô thấy ông Toàn đổ nguyên một bịch nilon đựng trong túi vải vào nồi, mà không biết trong túi đó là những gia vị gì. Nếu hỏi thì rõ ràng ông ta không nói, nhưng nếu không biết thì hóa ra công của cô đổ sông đổ bể hay sao?Nhà hàng tốt nhất gần tôi

Với cô Lành thì có thể dùng thủ đoạn kia nhưng với ông Toàn thì e không ổn. Cô chợt nghĩ nếu như mình mở quán mà có được người đầu bếp như ông Toàn thì hay quá, lẽ dĩ nhiên cô sẽ tuyển cô Lành và thậm chí cả vợ ông ta nữa, nếu như vậy thì khả năng ông ta sẽ nghe theo…

Pha sẵn ly trà sâm, chờ khi ông Toàn vừa dừng tay ngồi nghỉ, thì Lý mon men lại gần đưa ly trà rồi cười tươi:

– Anh uống nước cho khỏe…

Ông Toàn khách sáo:

– Cảm ơn cô…

Đỡ ly trà từ ngay cô gáι, ông Toàn hớp một ngụm nhỏ rồi đặt ly trà xuống bàn, mắt lơ đãng nhìn về phía trước. Chỉ cần như vậy, Lý làm quen:

– Em phải công nhận làm ở đây hết sức căng thẳng…mà lương cũng bình thường thôi…

– Không có, tôi làm nhiều nơi rồi, thấy nơi này là nhất…

– Nhưng chỉ có nấu ăn thôi, việc gì mà phải vẽ ra kỷ luật này nọ chứ?

– Cô nói vậy chứ, tôi đồng ý cách làm như vậy. Mỗi người được ρhâп công việc rõ ràng, ví dụ cô phụ trách nấu cơm, nếu hôm nào cơm sống hay nhão thì cô phải chịu trách nhiệm mà không đổ lỗi được cho ai…

Lý đuối lý, cô cố vớt vát:

– Em thì lại khác, biết rằng mọi người cần phải tập trung làm việc, nhưng ϮιпҺ thần phải thoải mái, sắp tới em mở quán, nếu nhân viên của em mà có gia cảnh gặp khó khăn thì em sẵn sàng giúp đỡ, có như thế thì họ mới hết lòng vì mình được…

Thấy ông Toàn im lặng, cô tấп côпg tiếp:

– Ví dụ như vợ chồng anh, anh thì không nói, nhưng còn chị thì tại sao không đi làm, tranh thủ vài tiếng cuối giờ buổi trưa hay cuối buổi chiều, chị tranh thủ nhận rửa chén hay quét dọn, mỗi tháng cũng đỡ cho anh 7-8 triệu, có phải hơn không?

– Nếu bếp trưởng thì cô trả lương bao nhiêu?

Thấy ông Toàn tò mò, Lý khẳng định:

– Tùy theo lương ở đây, em tăng thêm cho anh 20% nữa. Anh thử nghĩ xem vợ chồng anh mở mắt ra là có cả triệu rồi, cho dù mưa bão cũng cứ yên tâm. Như vậy anh còn chắc chắn hơn làm chủ. Em cũng đang lăn tăn khâu này, nếu anh em mình thống nhất thì em sẽ tiến hành…

Bỗng ông Toàn lên tiếng:

– Tôi sẽ giới thiệu cho cô một bếp trưởng, anh này tuy mới nhưng nấu cũng được lắm…

Lý chưng hửng, nãy giờ nói chuyện với ông ta tưởng đâu có kết quả, ai ngờ ông ta lại giới thiệu với người khác. Với cô thì ai cũng được, nhưng ông Toàn đã biết khẩu vị người dân và dù sao khách đã ăn quen rồi. Cô là quán mới nên rất cần lôi kéo khách về quán mình. Thứ hai cô muốn xem Ngọc Huyền xoay sở thế nào nếu như ngày đó không có bếp trưởng? hẳn là cô ta sẽ rối như gà mắc tóc vậy thì vui lắm…

Nhưng cho dù cô nói thế nào thì ông Toàn cũng nhất định không nghỉ làm, Sở dĩ ông không thể làm điều đó với cô Huyền bởi khi ông đang thất nghiệp, vợ ốm con đau thì chính bà Dung gọi ông về. Rồi cô Huyền lo nơi ăn chốn ở, lại yêu cầu vợ ông ở nhà chăm con mà vẫn có lương bằng cách tăng lương cho ông. Nghe cô Lý nói thì cũng tốt, nhưng ông không thể tán tận lương tâm mà làm thế với cô Huyền được…

Tuy không vừa lòng nhưng Lý cũng không làm gì được, thậm chí cũng không dùng thủ đoạn cũ với ông ta, cẩn thận không khéo ông ta lại méc với con Huyền thì mệt. Cô cố gắng cười mà miệng méo xẹo:

– Em có ít vốn, thấy quán bán ham quá nên cũng tính thử vận xem sao? Có lẽ phải tính toán lại. Có gì anh giúp em nha…

Ông Toàn cũng cười thật thà:

– Tưởng gì chứ nấu ăn thì phụ nữ các cô phải hơn tụi tui chớ. Nếu thằng con tui không Ьệпh thì bà xã tui mới nấu ngon hơn kìa…

Lý ngạc nhiên:

– Anh vừa nói gì? chị vợ anh nấu ngon lắm hả?

– Chứ sao? Bả từng nấu ăn cho nhà hàng lại còn dạy học viên. Tui chính là học trò của bả chứ đâu…

Đúng la không nói ra thì không biết. Lý cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác theo từng lời kể của ông Toàn về bà Hồng vợ của ổng. Cô mạnh dạn đề nghị:

– Hay anh nói vợ anh giúp em đi, nếu được chị ấy giúp thì còn gì bằng…

Không ngờ ông Toàn trả lời:

– Duy chỉ có một người nói thì may ra bả nghe…

– Là ai?

– Cô Huyền. Chỉ có cô Huyền là bả tin thôi, bởi khi gia đình tôi gặp khó khăn thì chính cô Huyền giơ tay giúp đỡ. Nhưng nói để cô biết vậy thôi chứ nghe đâu bả với cô Huyền đang tính sang lại nhà hàng ngay trung tâm Thành phố gì đó. Mà như vậy thì khó cho cô rồi…

Con Huyền, tại sao cái gì cũng là nó chứ? Vấn đề là nó lấy tiền ở đâu mà lắm thế? Dám có ý định sang lại cả nhà hàng? Trong khi cô chỉ có một cái quán nhỏ mà cũng chưa làm được. Lý bặm môi tức giận đứng dậy. Trước khi bước đi, cô quay lại nhìn ông Toàn, giọng hằn học:

– Này ông kia, chuyện nói nãy giờ ông đừng có mà bép xép nhớ chưa?

Ông Toàn cứng miệng, chẳng hiểu cái cô Lý này, vừa mới đây thôi nói rất đáng thương, bỗng dưng bây giờ trợn mắt chẳng khác gì bà chằng lửa. Ông cũng lắc đầu đứng dậy về phòng, phụ nữ thật khó hiểu, lúc nóng lúc lạnh thì biết đằng nào mà chiều chứ. Thôi tốt nhất yên thân làm kiếm tiền nuôi con, không dại gì mà dính vào cô ta cả…

Vậy là bước đầu kế hoạch không thành công. Lý hậm hực cả đêm không ngủ, ai dè ngày mai sau khi nhận hàng, thì cô được quản lý Trung gọi lại yêu cầu trở về vị trí phụ trách nấu cơm. Lý tỏ ra không phục nhưng với ai chứ ông Trung, thì nếu không chấp hành thì chỉ còn con đường duy nhất là nghỉ việc…mà điều đó thì cô hoàn toàn chưa muốn xảy ra. Với cô nếu một khi phải nghỉ việc thì cô cũng phải làm một cái gì đó cho bõ ghét. Chứ đâu có bỗng dưng nghỉ dễ dàng như vậy. Thôi thì nấu cơm cũng đâu có sao? Kế này chưa xong thì ta nghĩ ra kế khác lo gì.

Bỗng nhiên điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình thấy lưu tên Trường thì cô mừng lắm, vội lên tiếng với lời nói nhẹ như gió thoảng:

– Alo, anh gọi em?

Từ đầu dây bên kia, tiếng Quốc Trường có vẻ vội vàng:

– Anh đang bận nên chỉ nói vài câu ngắn gọn. Chiều nay sau giờ làm thì em ghé chỗ mẹ anh, Hình như bà có điều gì cần nói với em hay sao á…

– Mẹ có khỏe không anh, thấy mẹ Ьệпh mà em lo quá…

Quốc Trường ngạc nhiên, không hiểu cô ta gọi bà Dung là mẹ từ khi nào mà tình cảm như thế, chính anh nghe còn đỏ mặt, anh trả lời và cố ý dằn từng từ:

– Mẹ anh khỏe, bên bà còn có dì Út và Ngọc Huyền, ở tгêภ này nên anh cũng ghé thường xuyên. Cảm ơn em đã quan tâm đến mẹ anh…

– Cái gì? anh vẫn thường xuyên ghé về đó hả?

– Vậy thì có sao không? mục đích anh đưa mẹ anh lên đây để tiện chăm sóc, mà Huyền cứ làm lớn chuyện lên chứ anh thấy bà vẫn bình thường, chỉ là hắt hơi xổ mũi chút thôi…

Lý im lặng, cô ta ngạc nhiên một phần, lại ʇ⚡︎ự trách mình đã vô tình để hai người họ gần nhau. Cô biết trả lời thế nào, chợt nhớ Trường nói chiều nay cô về gặp bà, Cô năn nỉ:

– Mẹ nói em về lúc mấy giờ? Anh đến đón em nha…

– Anh bận rồi, em đón taxi mà đến nhé…

– Thôi…anh đến chở em đi, từ quê lên đây còn lạ lắm, thậm chí ông taxi có hỏi cũng chẳng biết nói đi đâu…

Quốc Trường im lặng một hồi rồi trả lời:

– Thôi được rồi, chiều họp xong anh đến…

– Dạ anh…

Tiếng dạ nhẹ như gió thoảng và ngoan như trẻ thơ. Cúp máy rồi mà cô vẫn thấy cảm giác lâng lâng thật khó tả. Sở dĩ cô muốn anh đến tận đây đón cô, để cho mấy cái đứa làm thuê ở đây hiểu rằng chính cậu Trường cũng phải đến chở cô đi. Vai vế cô không nói chứ cũng đừng có mà coi thường. Chiều nay cô nghỉ sớm, ăn mặc thật đẹp để ngồi sau xe ôm eo anh thật tình cảm, bọn chúng chỉ có lác mắt mà thôi…

Suốt buổi chiều, Lý cứ nhấp nhổm không tập trung làm việc đuợc. Cô báo bếp truởng chiều nay mình xin nghỉ sớm đi công việc thì ông Toàn không đồng ý:

– Tôi chỉ quản lý bộ phận bếp chứ ko có quyền cho nhân viên nghỉ, có gì cô xin quản lý Trung…

Quá bực mình, cô ta liếc xéo ông Toàn sau đó quay về chỗ làm với gương mặt lầm lì khó coi. Từ đó đến chiều không thấy cô ta nói gì nữa…

Thật ra ông Toàn vốn hiền lành, hơn nữa việc cho nhân viên nghỉ sớm một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng hôm đó về nhà thì ông có đem câu chuyện nói với cô Lý cho vợ nghe. Không hiểu vợ ông có nói lại với Ngọc Huyền hay nói như thế nào thì ông cũng không biết. Chỉ biết rằng ông nhận được điện thoại của cô chủ yêu cầu ông tường trình lại hay nói đúng hơn là nói chính ҳάc về nội dung cuộc nói chuyện giữa ông và cô Lý. Chính vì thế khi cô ta xin nghỉ sớm thì ông cũng không dám quyết định…

Bỗng ông thấy xe của cô chủ đang tiến vào sân thì nhủ rằng để gặp cô chủ ông báo cáo sẽ rõ ràng hơn là nói qua điện thoại. Bỗng ông ngạc nhiên khi thấy cô Lý từ trong phòng đi ra và ăn mặc rất đẹp. Cô ta tiến về phía xe ô tô và thản nhiên mở cửa trước. Nhưng cô ta chợt sững người khi nhìn thấy người ngồi tгêภ ghế chính là cô chủ Ngọc Huyền. Lý nhìn sang Trường thì thấy anh hỏi:

– Tại sao không lên xe mà còn đứng đó?

Puravive
Cardiologist: Too Much Belly Fat? Do This Before Bed
Learn more
Lý không nói vì đang có mặt Ngọc Huyền nhưng cô lấy tay chỉ thì Trường hiểu rằng cô ta đang muốn nói gì. Anh nhìn sang Ngọc Huyền và nói thật to như cố tình để cô ta bẽ mặt:

– Sao? xe này là xe của cô Huyền, anh cũng giống như em đi nhờ thôi, còn nếu em không muốn đi cùng thì có thể đón taxi…

Lý bực mình ko phải vì đi xe cùng với Huyền, mà cô muốn được ngồi ở hàng ghế tгêภ với anh. Giờ vị trí đó có Huyền ngồi rồi nên không còn cách nào khác, bắt buộc cô phải ra băng ghế sau…

Mặc hai người muốn nói gì, thậm chí Ngọc Huyền còn không thèm nhìn về phía cô Lý dù chỉ là một ánh nhìn. Bởi cô đang chú ý đến một người đàn ông, anh ta đội nó lưỡi trai kéo xuống thật thấp, đã thế lại còn mang cặp kiếng mát to bản che gần hết khuôn mặt. Nhưng với ai chứ với cô thì hình dáng ấy không thể nào qua mặt cô được. Bởi đó chính là Thanh Tùng, chồng cũ của cô.

Vấn đề cô thắc mắc là tại sao ngày nào anh ta cũng đến đây? tất nhiên chỉ là uống café và dùng cơm như bao khách hàng khác. Từ ngày anh ta ra tù đến nay chắc cũng đã mấy tháng, tại sao lại không kiếm việc gì làm mà ngày ngày ra đây ngồi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thời gian như thế này? Nhưng thôi dù sao giữa hai người cũng chẳng còn gì ngoài hai đứa con. Thậm chí cô cũng không cần yêu cầu anh ta phải chu cấp nuôi hai bé mà cô chỉ yêu cầu để cho mấy mẹ con được yên, và nhất là đừng làm gì ảnh hưởng đến lũ trẻ…

Chợt Truờng thấy ánh mắt Huyền đang nhìn chăm chú đến nguời đàn ông ngồi ở bàn số 2, anh ta mang nón luỡi trai che gần kín mặt. Bỗng anh giật mình bởi dáng người rất quen. Và cũng không khó để anh nhận ra người đó chính là Thanh Tùng, chồng cũ của Huyền. Một thoáng buồn len lỏi trong lòng, có bao giờ cô vẫn còn tình cảm với chồng cũ không? Dù sao hai người cũng vẫn còn ràng buộc nhau bởi những đứa con. Mặc dù đã ly hôn, nhưng đó chỉ là về mặt pháp lý, còn tình cảm giữa con người với con người thì thật là khó nói. Anh cũng chưa trả lời được câu hỏi tại sao thời gian ly hôn với chồng cũ cũng đã lâu, mà cô vẫn chưa mở lòng ra với ai. Anh vẫn kiên trì đi bên cạnh đời cô và chờ đợi. Chính anh cũng không hiểu nổi mình. Từ khi gặp Huyền thì trái tιм anh cũng không hề rung động bởi một bóng hồng nào khác…

– Mình đi thôi anh…

Tiếng Huyền cất lên làm phá vỡ im lặng tгêภ xe. Trường trả lời như một cái máy:

– Đi thôi, ok em…

Sự lúng túng của Trường và thái độ của Ngọc Huyền về người khách đang ngồi ở bàn số hai tuy không ai nói ra một lời nhưng lại gây cho Lý một thắc mắc và tò mò. Cô ta ʇ⚡︎ự hỏi người đàn ông đó là ai? cô vẫn nhìn thấy ngày nào anh ta cũng đến đây để ăn cơm rồi uống nước, có khi ngồi suốt từ sáng cho đến tối, vẫn chỉ ly café đã uống hết từ lâu, và hai mắt anh ta vẫn dán chặt vào cái điện thoại. Nhưng vì bận công việc nên cô cũng không để ý, bây giờ tại sao Ngọc Huyền lại quan tâm đến người đàn ông đó? phải chăng hai người có một mối quαп Һệ như thế nào? Nhưng chuyện đó không làm cô buồn bằng thái độ của Trường. Rõ ràng khi thấy Ngọc Huyền chăm chú nhìn người đàn ông thì anh lại thở dài buồn bã. Chỉ cách một hàng ghế thôi mà anh dường như không chú ý gì đến cô. Việc cô ngồi tгêภ xe cứ như một người vô hình nên chẳng ai đả động đến…

Xe chạy đến nhà thì dừng lại. Ngọc Huyền vẫn ngồi im tгêภ xe rồi quay sang nói với Trường:

– Em phải đi công việc một chút…anh bận thì về cơ quan đi…

Trường cười nhìn cô rồi nói:

– Cũng trễ rồi, thôi để anh chở đi…

Chợt thấy Lý vẫn ngồi tгêภ xe mà chưa xuống thì anh nói:

– Ơ, sao nãy giờ mà cô còn chưa xuống? bộ còn lưu luyến với cái ghế hay sao?

Bị Trường nói quê nên Lý tức lắm, nhưng không có lý do gì mà cô không xuống. Bất đắc dĩ cô vừa mở cửa bước xuống vừa nói với vào trong xe:

– Anh xíu về gặp em một chút nhen, có việc quan trọng đó…

Không nghe tiếng trả lời mà chiếc xe vụt chạy đi, cô ta đành hậm hực rồi đi vào nhà, Lúc này cô thấy bà Dung đang ngồi ở bàn uống nước cùng với dì Út thì cúi chào lễ phép và đi nhanh về phía bà Dung tỏ vẻ quan tâm:

– Mẹ khỏe chưa? con thương mẹ ghê á…

Hai người thoáng giật mình, bởi trước giờ cô ta vẫn gọi bà Dung là bà chủ, vậy mà không biết từ bao giờ nay cô ta bỗng thay đổi cách xưng hô, gọi bà là mẹ rất ngọt ngào. Nhưng cũng không ai bận tâm đến chuyện đó, thấy hai người không phản ứng gì thì cô ta lại được đà lấn tiếp, vẫn giọng ngọt ngào tình cảm:

– Mẹ có biết là con lo cho mẹ lắm không? mẹ phải cố gắng giữ gìn sức khỏe nha.

Bà Dung Thấy cô ta cứ bám vào tay mình thì tỏ ra hơi khó chịu, khẽ đẩy tay cô ta ra, bà cười:

– Già rồi thì ai chả giống nhau, tuổi càng cao thì sức khỏe tức khắc sẽ yếu đi. Chuyện đó là bình thường và ai cũng phải trải qua…

Bỗng bà Dung chỉ cái ghế trước mặt rồi nói với cô:

– Hôm nay tôi muốn gặp cô là cũng có chuyện muốn nói…

Một thoáng ngạc nhiên, Lý hỏi:

– Có chuyện gì vậy mẹ?

Im lặng một hồi, bà Dung chậm rãi nói với cô nhưng cũng như nói với chính mình:

– Cảm ơn cô đã làm cùng tôi suốt mấy năm trời mà không hề xảy ra điều tiếng gì. Nhưng bây giờ thì khác. Tôi cũng như bà Út đã có tuổi lại ốm đau thường xuyên, tạm xem như hết thời. Nhưng còn cô thì lại khác, tôi chỉ mong cô cố gắng làm cho tốt, thứ nhất có công ăn việc làm, thứ hai tôi và bà Út cũng không bị mang tiếng.

Ngừng một lát, bà nói tiếp:

– Làm việc ở quê thì sao cũng được, nhưng ở đây là Thành phố nên cô phải chú ý cả trong công việc lẫn tư cách đạo đức, bỏ cái thói ngang ngược hay gây sự, và tuyệt đối không được ganh tỵ rồi hơn thua với người ta…

Bà chưa nói hết câu thì cô ta vội chen ngang:

– Mẹ đang nói gì vậy? con có làm gì đâu mà lại nói như thế chứ? Bộ trong mắt của mẹ thì con xấu xí lắm hay sao?

Bà Dung vẫn không thay đổi thaí độ, mà trong lời nói còn có vẻ nghiêm khắc hơn:

– Tôi nghe người ta phản ánh lại là cô có gây chuyện với nhân viên ở đó…

Lý đứng phắt dậy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên vội rặn ra hai giọt nước mắt, cô ta nghẹn ngào như oan ức lắm:

– Con biết ai nói với mẹ rồi, cô ta ghét con, tiếc rằng ngày xưa mẹ kêu con lên đây để bảo vệ cho cô ta, biết vậy thì để con Đào nó dạy cho một bài học, họa chăng mới sáng mắt ra…

Cả bà Dung lẫn bà Út đều giật mình. Cô Lý đang nói gì vậy? và không cần nói thì ai cũng biết người mà cô ta đang nói chính là Ngọc Huyền. Không thể nào tin được hiện nay chính cô ta cũng đang được Huyền tạo công ăn việc làm, vậy mà trong đầu lại còn nảy sinh ý nghĩ ghen ghét, đố kỵ. Nếu như thế chỉ còn một cách duy nhất là cho cô ta nghỉ việc và đưa về quê. Nghĩ vậy bà dằn từng tiếng:

– Nếu cô không thay đổi mà vẫn giữ cái thói ngang ngược như vậy, thì bắt buộc tôi phải đưa cô về quê không thể tiếp tục làm ở đó nữa. Nhân đây có cả bà Út làm chứng, tôi muốn hai bên tính toán, và tôi bàn giao số tiền lương mà trong thời gian cô làm việc ở quán có gửi tôi giữ…

Sững người một giây, Lý hiểu rõ bà Dung đang nói gì và nói đến ai. Việc này rõ ràng ông Toàn bếp trưởng đã hớt lẻo với con Huyền thì bà Dung mới biết. Nhưng mà việc này tại sao Ngọc Huyền lại không nói với cô, mà lại phải nói với bà Dung? dù sao bà cũng già rồi lại ốm đau tại sao không để cho người ta nghỉ ngơi, mà lại còn hành người ta như thế? Có bao giờ nhân cơ hội này mà cô ta muốn hạ uy tín của cô đối với bà Dung không? Nếu đúng như vậy thì cô ta quả là ác ᵭộc…

Thấy Lý im lặng. Bà Dung nói tiếp:

– Cô nghe lời tôi thu xếp về quê kiếm việc làm, hoặc với số tiền này có thể mở một quán nho nhỏ kiếm sống. Ý cô thế nào?

Cố nặn ra mấy giọt nước mắt, Lý cố gắng năn nỉ làm cho bà mủi lòng:

– Con đã coi dì như mẹ, trước giờ con ở với dì cũng bốn năm năm rồi, Dì đi đâu thì con theo đó, con đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình sau này nếu Dì già yếu thì con sẽ chăm sóc. Còn nếu như con trở về quê thì con sẽ bơ vơ có một mình, mà dì hiểu rồi đó thân gáι một thân một mình, cha mẹ con cũng không còn. Giờ đây con không có một người nào thân thích, nên đã từ lâu con coi dì và dì út như người mẹ của mình. Xin hai dì thương tình mà cứu vớt con, nếu cô Huyền không đồng ý thì con không làm ở quán cũng được, nhưng cho con về ở đây kể cả con nấu nướng phục vụ hầu hạ hai Dì cũng được, cũng không cần tiền lương. Rồi một thời gian sau con có thể tính toán xem làm cái gì để kiếm tiền sinh sống…

Nghe cô Lý nói bà Út bỗng mủi lòng. Cũng tại bà đã đưa cô ta về đây, rồi Bà lại nghĩ đến chặng đường của mình ngày xưa. Quay sang bà Dung, bà nói:

– Kể cũng Ϯộι chị ạ. Hay là bây giờ chúng ta cho cô Lý ở đây, hoặc là chị nói với Ngọc Huyền thôi thì bỏ qua cho cô ấy, hoặc là chuyển cổ sang bộ phận khác…

Vừa nghe bà Út nói như thế thì Lý chốt ngay:

– Dạ đúng rồi, Đúng là cô ta cố ý hành con chứ giúp đỡ cái gì, ai đời con là con gáι mà lại giao cho nhiệm vụ nhận hàng thì thật sự là không hợp chút nào. Có hôm hai ba giờ sáng là xe đã đến, con đã phải dậy rồi. Sau đó là xuống bếp để phụ trách nấu cơm, một ngày phải làm việc quần quật mười mấy tiếng đồng hồ, đã vậy muốn xin nghỉ sớm một chút cũng không được…

Bà Dung nói:

– Thì những việc đó trước giờ ở quê vẫn làm đó thôi. Làm hàng ăn cực lắm, vậy mà có ai kêu ca gì đâu?

– Đành rằng là thế, mà con cũng có nói gì đâu, tuy rằng ở đây nó khác không giống như chúng ta nấu cơm ở quê, nhưng mà con vẫn không hề có một ý gì? không hiểu lý do vì sao ai nói cái gì với mẹ, mà mẹ gọi con lên đây rồi bây giờ đuổi con về quê thì con biết như thế nào?

Nghe cô nói như thế thì bà Dung nửa tin nửa ngờ, đấy là chỉ mới nghe qua lời của ông Toàn bếp trưởng phản ảnh lại, chứ thực tế ra chưa có một bằng chứng gì? theo bà muốn kết Ϯộι một ai đó thì phải có nhân chứng vật chứng rõ ràng, đừng có để làm oan cho người ta. Việc này bà sẽ nói lại với Ngọc Huyền. Nhưng còn cô Lý thì tính nết cô này sống với bà bốn năm năm ở quê bà cũng không lạ gì. Cô ta tuy làm việc được lại chịu khó nhanh nhẹn, nhưng cái tính nết thường ích kỷ không muốn cho người nào hơn mình. Hồi còn ở quê thì cả ngày ganh tị với cô Hảo cũng là người làm. Bây giờ lên đây không có cô Hảo nữa thì lại bày trò gì đây. Bà mới nghe Huyền phàn nàn lại thôi chứ Huyền cũng chưa có ý là cho cô ta nghỉ.

Thấy bà Dung có vẻ mềm lòng thì Lý tấп côпg tiếp:

– Mẹ thử nghĩ mà xem, một khi con đã theo mẹ lên đây rồi, giờ con mặt mũi nào mà còn có thể trở về quê nữa. Lúc đó mọi người sẽ nghĩ về con như thế nào? cho dù con có đi xin việc làm thì cũng không có ai đồng ý. Vì người ta lại nghĩ rằng chắc con ở tгêภ đây như thế nào mới bị mẹ đuổi về. Nếu con sai cái gì thì mẹ dạy bảo, mẹ đừng đuổi con về quê nha mẹ…

Bà Dung im lặng, Bà thấy rằng cần phải nói chuyện với Huyền xem cụ thể thế nào? vì chuyện này bà mới nghe nói thôi, chứ còn cũng chưa biết được là thực hư nó thế nào. Nếu đúng bếp trưởng Toàn phản ánh lại như thế thì bà phải trực tiếp điều tra, rồi sẽ có hướng kết luận. Nhưng với bà một khi đã xảy ra chuyện đúng như vậy, thì không thể để cho cô ta tiếp tục ở quán đó nữa.

Bây giờ có đưa cô ta đi đâu hay làm ở bộ phận nào thì cũng vậy? dù sao cô ta làm ở đó thì quản lý Trung và bếp trưởng Toàn cũng đã bám sát. Hơn nữa cũng một phần nào biết được tính nết của cô ta, nếu bây giờ chuyển sang một một bộ phận khác thì lại tiếp tục gây ra chuyện. Nghĩ vậy nên bà đi đến quyết định:

– Trước mắt cô tạm thời nghỉ việc một thời gian, trong thời gian đó cứ tạm thời ở đây. Tôi sẽ tìm hiểu kỹ vấn đề này và sẽ có câu trả lời…

Lý cúi xuống dấu nụ cười mỉa mai, cô ta nghĩ rằng hai bà già quá ngây thơ. Chẳng nhẽ không làm ở đó thì cô sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ đói hay sao? trước mắt cô phải lấy lại số tiền gửi bà ta rồi cô sẽ tính toán sau… cô nói với bà Dung:

– Con mới về làm được một thời gian ngắn, nhưng mà cũng không biết rằng ai đã nói lại với mẹ. Thôi bây giờ con cũng không muốn để mẹ phải đau lòng, bây giờ mẹ đưa lại cho con số tiền lương mà con gửi mẹ trong thời gian mấy năm qua nha mẹ…

Bà Dung gật đầu vào trong tủ lấy ra một tờ giấy đã ghi rõ từng năm từng tháng. Cụ thể với số tiền lương là bao nhiêu? số tiền cô ta ứng là bao nhiêu và còn lại là bao nhiêu… hai bên tính toán rõ ràng. Tiếp theo bà điện cho Trường chuyển số tiền đó cho cô Lý. Sau khi tiền đã vào tài khoản, cô ta đứng dậy và lúc này mới thể hiện rõ bộ mặt thật. Hai mắt gườm gườm nhìn hai người mà nhất là bà Dung, cô ta rít lên từng tiếng:

– Bà nghĩ mình là ai mà có quyền đuổi tôi. Bà nên nhớ già rồi thì làm ơn ngồi một chỗ, đừng ʇ⚡︎ự soi bóng mình tгêภ tường để rồi hoang tưởng nghĩ ta đây tài giỏi. Chào…

Bà Dung ôm ռ.ɠ-ự.ɕ gục xuống, trong khi bà Út la toáng lên cấp cứu và gọi điện cho Trường thì cô ta vẫn thản nhiên bước ra, vẫy một chiếc taxi vừa trờ tới và nhanh chóng rời đi…

Trường và Ngọc Huyền đang đến kiểm tra nhà thầu sửa chữa lại một phần kết cấu của nhà hàng, ở trung tâm quận trung tâm thành phố. Thì nhận được cuộc điện thoại của mẹ, tưởng mẹ hỏi về việc chuyển tiền thì không cần hỏi mà anh trả lời ngay:

– Tiền con chuyển rồi nha mẹ, ở đây ồn lắm, xong việc con về…

Không hiểu sao điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Linh tính như có chuyện gì xảy ra, anh vội đi ra ngoài nghe máy, tiếng bà Út vừa khóc vừa nói:

– Trường ơi về đưa mẹ đi viện nhanh lên…

Chẳng kịp hỏi vì sao hay mẹ bị gì mà phải đi viện, cũng không kịp chạy vào nói cho Ngọc Huyền biết. Anh cứ thế lên xe chạy về nhà, lúc này mẹ anh đang nằm tгêภ ghế sofa nơi phòng khách, còn bà Út thì cứ thút thít ngồi sức dầu bên cạnh. Không nói không rằng, anh xốc mẹ ra xe chạy thẳng đến Ьệпh viện.

Quốc Trường chở mẹ đến Ьệпh viện và đưa ngay vào phòng cấp cứu. Rất may bà Dung chỉ bị tăng huyết áp nên bị ngất xỉu. Sau khi truyền nước biển thì bà tỉnh lại, và nhất định không chịu nhập viện mà yêu cầu con trai chở mình về nhà nghỉ ngơi. Không hiểu sao bà có linh tính không yên tâm ở nhà. Tại sao cô Lý ʇ⚡︎ự nhiên đột ngột bỏ đi? Điều mà suốt 5 năm trời không bao giờ xảy ra. Hơn nữa bà có linh tính cô ta thích con trai mình, lúc đầu bà chỉ muốn gặp để giao lại số tiền mà cô ta gửi, nhưng khi thấy cô ta thay đổi cách xưng hô thì bà thấy rằng cũng nên dứt điểm, không muốn ảnh hưởng đến công tác của con. Ai ngờ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy…

Thấy mẹ có vẻ lo lắng và nhất quyết đòi về nhà mà không chịu nhập viện, nghĩ mẹ vẫn chưa quên chuyện vô lễ của cô Lý, anh động viên:

– Mẹ cứ yên tâm giữ sức khỏe, không nên bận tâm về cô ta mà làm gì. Cô ta chẳng qua cũng chỉ là một người làm cho mẹ mà thôi…

Bà Dung nói giọng buồn:

– Lỗi một phần cũng do mẹ, thật ra cô ta làm ở quán của Ngọc Huyền cũng không liên quan gì đến mẹ. Nhưng cô ta đến được đây cũng là do mẹ và bà Út, cho nên mẹ nghĩ mình cũng phải có trách nhiệm…

– Huyền có buồn về chuyện đó đâu, mẹ đừng suy nghĩ nữa nhé…

Vẫn gương mặt buồn, bà nói tiếp:

Puravive
How To Lose 52 Lbs In A Month (Drink This Once Every Day)
Learn more
– Đành rằng cô Huyền không nói gì, nhưng mẹ vẫn áy náy. Chính vì mẹ cương quyết yêu cầu cô ta nghỉ việc về quê, cho nên cũng gây nên những bức xúc không đáng có… nhưng mẹ vẫn không hiểu vì sao mà cô ta lại có phản ứng gay gắt đến như thế?

Quốc Trường vẫn cố gắng an ủi mẹ:

– Con hiểu ý của mẹ nhưng vấn đề quan trọng nhất là mẹ phải giữ sức khỏe để con còn yên tâm làm việc. Con hứa với mẹ sẽ gặp Lý để nói chuyện, tại sao cô ta lại đối xử với mẹ như thế? Trong khi cô ấy vẫn thường nói xem mẹ Dung như mẹ của mình mà…

Nghe con trai nói, Bà Dung im lặng một hồi. Việc cô ta thích Quốc Trường chẳng qua chỉ là linh tính và bà ngăn chặn trước. Bây giờ nghe con trai nói vậy thì chứng tỏ trong lòng con không hề có hình bóng của cô ta. Có bao giờ vì quá thất vọng về Quốc Trường quá vô tâm mà cô ta hết hy vọng? Nhưng thôi chuyện này cũng chỉ một mình bà biết, đằng nào cô ta cũng bỏ đi rồi, bây giờ cho dù có như thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa…Bà nói với con:

– Thôi con ạ, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, với mẹ thì không sao nhưng con nhắc nhở Ngọc Huyền phải hết sức cảnh giác. Bởi có lần con Lý nói với mẹ rằng nếu biết như thế này, thì ngày xưa không giúp Ngọc Huyền nữa mà để cho cô Đào ᵭάпҺ cho biết.

Trường ngạc nhiên, hỏi lại:

– Cô ta nói với mẹ vậy hả? chuyện này thì liên quan gì đến Ngọc Huyền chứ?

– Chính vì tính nó như vậy nên mẹ không muốn đưa nó về đây, không ngờ bà Út…

Quốc Trường an ủi mẹ:

– Thôi mẹ nghỉ đi, việc đó để con ʇ⚡︎ự giải quyết… giờ con làm thủ tục nhập viện cho mẹ…

Bà Dung cương quyết:

– Mẹ không có Ьệпh gì cả, chẳng qua quá đột ngột nên mẹ bị sốc khi nghe những câu từ mà cô ta nói. Chuyện tăng huyết áp là bình thường không quá lo lắng. Con cho mẹ về để mẹ nghỉ ngơi ở nhà, chứ nằm ở đây thì mẹ sẽ Ьệпh ngày càng nặng hơn.

Không còn cách nào khác, Quốc Trường đành thanh toán và làm thủ tục rồi đưa mẹ ra xe về nhà.

Về đến nhà, bỗng bà Út hớt hải chạy ra gọi gấp:

– Bà chủ đã về. bà ơi…

Quốc Trường ngạc nhiên:

– Có chuyện gì thế dì Út? Đã xảy ra chuyện gì? Dì cứ bình tĩnh nói con nghe…

Lúc này bà Út vẫn còn chưa hoàn hồn, lắp bắp:

– Bà chủ ơi hình như con Lý nó…

Đến lượt bà Dung hốt hoảng:

– Con Lý làm sao? Bà nói nhanh lên, tại sao cứ lắp bắp nói không nên lời vậy?

– Hình như con Lý nó lấy cái gì đó ở trong phòng của bà, tôi thấy cάпh cửa tủ mở toang, mà đã bị xáo trộn lục lung tung…

Bà Dung như chợt nhớ ra điều gì vội hốt hoảng la lên:

– Chế.t tôi rồi, lúc lấy tờ giấy nợ ra đưa cho nó tôi quên không khóa tủ.

Cả ba người vội vàng đi vào trong phòng. Nhìn cảnh tượng bị lục lọi trong phòng của bà Dung, hai cάпh cửa tủ mở toang, đồ đạc vương vãi khắp sàn nhà. Bà Dung lặng người nước mắt cứ ứa ra không nói một lời, vậy là bà đã hiểu tại sao con Lý nó lại phản ứng dữ dội như vậy, và sau khi nói xong thì đùng đùng bỏ về. Vậy là nó đã có chủ định trước, nhân lúc bà sơ suất lấy tờ giấy nợ ra để đưa cho nó, vì quá chủ quan mà bà không khóa cửa phòng và khóa tủ. Lúc nó đi tolet là có chủ định để lấy trộm đồ của bà…

Quốc Trường hai mắt vằn đỏ tỏ ra vô cùng tức giận, anh dằn từng tiếng:

– Nhất định con không tha cho nó, vậy là quá đáng lắm rồi. Mẹ thì lúc nào cũng thương nó như con mà nhún nhường, nhưng với con thì không thể có chuyện như vậy. Cô ta dám làm thì cô ta phải chịu…

Bà Dung nuốt nước mắt vào trong nói với con trai:

– Con ơi lỗi một phần cũng do mẹ khi đuổi việc cô ta, một khi bị dồn đến đường cùng thì rõ ràng cô ta sẽ phản ứng lại.

Thấy giọng nói của mẹ có phần ҳúc ᵭộпg, anh sợ lại ảnh huởng đến sức khỏe. Anh nói với mẹ:
– Bây giờ mẹ sang phòng dì Út nghỉ đi, con thu dọn phòng rồi tính sau…
Nhưng bà Dung gọi con trai căn dặn:
– Biết rằng nó lục tủ lấy trộm đồ của mẹ, nhưng không có bằng chứng thì không làm gì đc. Thôi thì của đi thay nguời con ạ…

Bà Út tỏ ra ân hận:
– Tất cả là lỗi tại tôi đã đưa cô ta về đây, xin lỗi bà chủ. Tôi sẽ nói với anh Hai bù đắp phần nào…

Bà Dung cay đắng:

– Sao bà lại nói như thế? Nếu không nghĩ tình chị em thì tôi đã không đến đây. Chuyện con Lý lấy đồ của tôi xin dừng ở đây, mà không nhắc lại nữa…

– Không được, nhất định con sẽ không tha cho cô ta. Bây giờ mẹ kiểm tra xem mất những gì?

– Làm gì có tiền mà mất? bà già bán cơm ở quê đủ ăn là may lắm rồi…

– Còn ʋòпg vàng nữ trang của mẹ?

Bà Dung cười chua chát:

– Mẹ nói dẹp là dẹp, không nhắc đến nữa…con nhớ chưa?

Biết mẹ nói dối, nhưng một khi mà mẹ đã quyết thì anh cũng không dám trái lời. Hơn nữa dù sao sự việc cũng đã xảy ra. Vấn đề bây giờ là sức khỏe của mẹ, thật ra lúc ở Ьệпh viện, bác sỹ thông báo Ьệпh tιм của mẹ có vấn đề, tuyệt đối không được làm bà ҳúc ᵭộпg. Nghĩ vậy nên Quốc Trường trả lời:

– Con đồng ý, mẹ yên tâm nha…

Sau khi đưa mẹ sang phòng bà Út thì anh và dì Út rút lui ra ngoài để mẹ nằm nghỉ. Còn lại một mình trong phòng, bà Dung ôm mặt khóc. Trước mặt con trai và bà Út, bà đã cố gồng người lên để tỏ ra bình tĩnh, chứ thật ra lúc biết mình bị con Lý lục tủ lấy trộm đồ thì bà đau đớn vô cùng. Bóp tiền thì bà không nói, nhưng hộp trang sức là tài sản mà cả cuộc đời bà làm việc cật lực mới gom góp được. Ngoài 12 cây vàng, còn có một cái nhẫn cưới của vợ chồng bà, và đó cũng là kỷ vật cuối cùng của ông ấy, cùng với trang sức mà bà đã giữ gìn với mục đích khi nào thằng Trường lấy vợ thì trao cho vợ chồng nó. Bây giờ bà thật sự trở thành tay trắng khi tất cả đều đã mất hết, hơn nữa bà cũng đã già lại sức khỏe yếu nên không lao động được nữa. Bây giờ bà phải làm sao đây? nếu nói cho con trai biết thì nhất định nó sẽ làm lớn chuyện, nhưng một khi trong tay không có bằng chứng thì cũng chẳng làm được gì? cô ta sẽ chối Ϯộι và có khi còn Ϯố cάσ mình thành ʋu ҟҺốпg cũng nên…

Bây giờ bà phải làm sao đây? nếu nói ra cho Quốc Trường biết thì sao, mà không nói thì bà hoàn toàn tay trắng cũng không đành. Uất ức, tủi ทɦụ☪ rồi bà thϊếp đi lúc nào không biết…

Thấy trong phòng hoàn toàn im ắng, Quốc Trường đi vào phòng thấy mẹ đang nằm ngủ tгêภ giường với hơi thở khó nhọc thì lòng anh lại quặn đau. Nhất định số tiền vàng không phải là ít, bởi có như thế thì mẹ mới hốt hoảng như vậy. Anh lẳng lặng quay về phòng của mẹ và bắt đầu hành động. Trước tiên anh quay video lại làm bằng chứng. Anh quan sát một hồi rồi lẳng lặng lấy máy ảnh chụp lại ảnh vân tay tгêภ cάпh cửa tủ ở độ ρhâп giải cao. Bằng biện pháp nghiệp vụ, anh có thể trích xuất ra thông tin. Sau khi lấy được mẫu dấu vân tay của cô Lý thì Quốc Trường bắt đầu tìm kiếm khắp nhà, và đặc biệt từ phòng khách xuống đến toilet. Rất tiếc là nhà không gắn Camera nên không chụp được hình ảnh Ϯɾộм cắρ của cô ta.

Xong việc, anh cẩn thận khóa cửa phòng rồi đi ra ngoài và dặn dì Út chú ý đến mẹ, hơn nữa cố gắng không lục lọi lấy đồ làm xáo trộn hiện trường. Dì Út tỏ ra lo lắng:

– Giờ phải làm sao con? Lỗi tại Dì…

Trường trấn an:

– Bây giờ Dì phải hết sức bình tĩnh, dù có khóc lóc cũng không giải quyết được gì. Bây giờ con phải về cơ quan báo cáo với lãnh đạo. Mẹ con đang bị sốc nên nói vậy, nhất định con không tha cho cô ta…

Bà Út gật đầu nhưng hai mắt vẫn tỏ ra lo lắng lắm. Nói xong Quốc Trường vội ra xe về đơn vị. Lúc này anh mới nhớ đến Ngọc Huyền. Chắc chắn khi không thấy anh thì cô ấy sẽ giận lắm, nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể nhắn dòng chữ để cho cô yên tâm:

– Anh bận công việc ở cơ quan nên phải đi ngay. Em chủ động công việc nhé…

Ngọc Huyền nhắn trả lời:

– Vâng…

Cô là thế, cô hiểu công việc của anh rất bận và nhiều bất ngờ, nhất là mỗi khi có vụ án xảy ra. Chính vì thế khi quay trở ra thì không thấy Quốc Trường đâu, nhưng tuyệt đối cô không gọi hỏi anh đang ở đâu? Làm gì mà thậm chí chỉ khi anh nhắn hay gọi lại thì cô mới trả lời…

Xe taxi rời khỏi nhà bà Dung, Lý nói tài xế chở cô đến một quán café bờ sông khá kín đáo để cô nghỉ ngơi. Nhưng thực ta cô ta rất cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Lúc này cô ta bỗng thấy hoảng sợ. Hôm nay tâm trạng cô không được tốt, tất cả những hy vọng về tương lai với Trường đều vụt tắt, khi tгêภ xe anh và Ngọc Huyền tình tứ với nhau mà như không có sự hiện diện của cô ở hàng ghế sau. Đã vậy niềm tin cuối cùng cũng bị dập tắt, khi bà Dung nhất quyết yêu cầu cô nghỉ việc cho dù cô có năn nỉ cỡ nào. Mặc dù không nói ra nhưng cô cũng hiểu rằng bà ta đang lo lắng và bênh vực Ngọc Huyền. Rất dễ hiểu bởi cô ta có tiền, xét về khía cạnh khác thì cô ta có hơn gì cô, trong khi lại là mẹ đơn thân có hai đứa con gáι. Lúc đầu cô cũng định nghỉ việc rồi với số vốn trong tay, cô sẽ tìm công việc gì đó để làm ăn. Nhưng vô tình khi xuống nhà đi toilet và khi đi qua phòng bà Dung, vì cάпh cửa mở nên cô nhìn vào thì thấy tủ cũng không khóa nên tò mò đi vào. Cô ta thật sự hoa mắt khi nhìn thấy Ϧóþ tiền và bên cạnh là hộp trang sức. Hồi còn làm ở quê, có lần bà hứa với cô rằng khi nào lấy chồng thì bà sẽ tặng cặp nhẫn cưới, lúc đó cô chỉ cười mà nói rằng bà chủ tìm chồng cho con đi, Bà chỉ cười mà không nói gì…

Tình huống này chính cô cũng không ngờ trước. Trong đầu cô ta chỉ biết rằng phải lấy hết số tiền vàng này và chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt. Liếc mắt quan sát khắp phòng, cô không thấy có bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi, liền nhanh chóng nhét mấy thứ vào người rồi quay lên phòng khách như không có chuyện gì xảy ra…

Việc đầu tiên cô ta cần làm là tìm chỗ để cất giấu số tiền vàng đã lấy của bà Dung. Bây giờ nếu quay về phòng trọ thì sẽ bị lộ, mà có khả năng không thể mang số vàng tiền ra khỏi nơi đó được. Nghĩ tới không được nghĩ lui cũng không xong, cuối cùng cô ta quyết định quay trở về quê. Nếu như trường hợp côпg αп phát hiện hỏi lý do vì sao cô về quê, thì cô sẽ trả lời là bà Dung đuổi về không cho làm tгêภ thành phố nữa. Trước mắt xem như trở về quê để tìm công ăn việc làm, nhưng mục đích chính là cô phải tìm cách giấu số tiền vàng sau đó sẽ tính sau…

Chợt ánh mắt cô nhìn thấy con Đào đang ngồi uống café cùng một người đàn ông ở bàn kế bên. Nếu không vướng số tiền vàng giấu trong người thì cô cũng không ngán gì cô ta. Nhưng trong lúc này cô không nên để lộ diện. Kéo khẩu trang che gần kín mặt, cô ta lẳng lặng đi ra ngoài. Nhưng khi cô ta vừa quay người bước đi thì cũng là lúc nhân viên quán đang đi tới, vì quá bất ngờ nên toàn bộ khay nước tгêภ tay cô ta hắt hết vào người Lý. Cô ta hét lên tỏ ra tức giận định giơ taγ tάt cô gáι, nhưng chợt nhớ đến thứ đang giấu trong người, cô ta gầm lên:

– Con ranh, mày đu.i hay sao hả?

Cô gáι nhân viên quán café mặt tái mét vì sợ, hai mắt đã ngập nước vừa nói như van xin vừa khóc:

– Tại chị quay lại bất ngờ rồi đụng vào em…

– Tao chưa xử mày về Ϯộι làm đổ nước lên người tao, giờ mày lại còn định to mồm hay sao?

Hai người to tiếng khiến mọi người trong quán chú ý. Lúc này cô Đào cũng đã nhận ra người đã ᵭάпҺ nhau với mình tại nhà bà Thành, liền tiến lại vỗ mạnh vào vai Lý rồi cười gằn:

Japansdates
Are You Looking For A Soulmate?
Age is not a barrier. Do you agree?
Learn more
– Xin chào…

Đang mải cãi nhau với cô nhân viên quán café, bỗng thấy bàn tay của ai đó vỗ vào vai mình đau điếng thì cô ta tức giận quay lại. Không khó để cô ta nhận ra cô Đào, nhưng cô ta giả bộ ngạc nhiên:

– Cô là ai? tại sao lại đụng vào người tôi?

Một tiếng Hừm trong cổ, Đào gằn giọng:

– Đúng là quả đất tròn, không ngờ lại gặp mày ở đây?

Lý hoảng sợ, không phải cô ta sợ cô Đào cũng như nhân viên quán café, mà cô ta lo sợ côпg αп. Nếu phát hiện ra cô ở đây, trong khi tiền vàng lấy của bà Dung vẫn đang giấu trong người thì thật sự bất lợi. Cô ta định chuồn thật nhanh nhưng không ngờ con nhân viên quán café cứ nhất định bắt cô phải bồi thường. Giờ đây lại đụng phải con Đào thì thật sự to chuyện rồi. Nghĩ vậy cô cười giả lả:

– Chào cô…thật tình tôi xin lỗi vì hôm đó…

– Chỉ xin lỗi là xong hả?

– Mong cô bỏ qua cho…

– Nếu tao không bỏ qua thì sao?

– Vậy ý cô là gì?

– Có hai cách để giải quyết, thứ nhất hôm đó mày ᵭάпҺ tao thế nào thì giờ tao ᵭάпҺ mày thế ấy. Thứ hai mày chấp nhận chịu phạt…

Trong người đang sẵn có Ϧóþ tiền của bà Dung, cô ta vội hỏi:

– Cô nói gì tôi chưa hiểu…

Một cái tát cháy má dằn mặt, Đào rít lên từng tiếng:

– Tao không rảnh để ở đây đôi co với mày. Hôm đó con Huyền thuê mày bao nhiêu tiền để mày ᵭάпҺ tao thì đưa ra đây…

Tỏ ra vô cùng hoảng sợ, cô ta nức nở:

– Em xin chị tha cho em, để em thu xếp…

– Tao cho mày thời gian 2 ngày phải đưa đủ 100 triệu…

– Cái gì? tôi lấy tiền đâu chứ?

– Lấy ở đâu là việc của mày. Đúng 2 ngày sau vào giờ này và tại đây. Nếu mày không giao đủ thì coi chừng cái bộ mặt xinh đẹp kia nghe không?

Nói xong con Đào cùng người đàn ông đi nhanh ra khỏi quán, cô ta ngồi phịch xuống ghế mà lòng bần thần. Phần lo lắng không biết số tiền trong Ϧóþ của bà Dung có đủ không, rồi lại tiếc tiền phải đưa cho cô ta. Chợt nhớ đến cô gáι nhân viên quán café làm cô ta bực mình. Đáng lý ra cô ta đã đi thoát từ lâu, chỉ vì con ranh này gây rắc rối để rồi con Đào nhìn thấy. Thấy cô nhân viên vẫn cứ đứng đó mà không chịu đi thì cô ta nổi điên:

– Mày còn chưa cú.t đi mà còn đứng đó mà làm gì?

– Chị phải bồi thường tiền nước cho quán…

– Bồi thường gì? bộ tao là ngân hàng in ra tiền hả?

– Em không biết, chị làm đổ nước thì chị phải đền…

Đang sẵn bực tức trong người, cô ta giơ tay hất luôn cái khay tгêภ tay cô nhân viên, đồng thời tát một cái thật mạnh vào mặt làm cô ấy té chúi xuống đất, miệng cô ta rít lên:

– Khôn hồn thì cú.t khỏi mắt tao nghe chưa?

Nghe tiếng khóc của cô nhân viên làm mọi người xúm quanh, ai cũng vô cùng bức xúc trước thái độ ngang ngược của cô ta. Lúc này hai côпg αп bỗng từ đâu xuất hiện, cô ta vô cùng lo lắng nhưng không biết cách nào mà thoát ra được chỗ này. Biết vậy thì ngay từ đầu cô lấy mấy đồng lẻ bồi thường cho xong. Tưởng chừng đi thoát được, chứ ai ngờ hết gặp con Đào lại còn dính đến côпg αп nữa…

Dúi nhanh tờ tiền 100 ngàn vào tay cô gáι, cô ta nói nhỏ nhẹ:

– Thôi chị đang vội nên bồi thường cho em…

Nhưng không ngờ mấy nhân viên trong quán cùng vây quanh phản đối:

– Bây giờ không còn đơn thuần là bồi thường tiền nước…

Cô ta trợn mắt quát:

– Vậy chúng mày muốn gì? đừng tưởng thấy tao xuống nước rồi làm tới nghe không?

– Không phải làm tới, chị nhìn thử xem cô ấy té ᵭ.ậ..℘ đầu xuống đất rồi còn gì?

Biết chúng muốn làm khó, rõ ràng cô ta chỉ loạng choạng xuýt té xuống đất rồi đứng dậy ngay, chứ có té ᵭ.ậ..℘ đầu gì đâu. Lý chỉ Camera của quán rồi nói:

– Khó gì? xem Camera của quán là biết thôi à…

Một người nói:

– Gọi côпg αп giải quyết là rõ ràng, cãi nhau làm gì?

Thấy nhắc đến côпg αп, cô ta cuống lên:

– Không được gọi côпg αп…

Nhưng lúc đó hai anh côпg αп đã đi tới nơi bèn lên tiếng:

– Có chuyện gì? đề nghị mọi người giải tán…

Tiếng bà chủ quán гêภ rỉ:

– Các anh thấy đó, người đâu mà ghê thấy ớn, làm đổ nước của quán mà không chịu bồi thường còn ᵭάпҺ nhân viên. Ngày nào mà cũng gặp khách như này chắc nghỉ bán quá…

– Bà định nói ai chứ? Nói chung chung vậy sao được…

Chỉ tay vào cô Lý, bà ta nói:

– Là bà chằng này chứ ai? nhìn cái mặt là thấy ghét rồi…

Bị bà ta gọi mình là bà chằng, Lý tức sôi ɱ.á.-ύ mà không làm gì được. Nếu không có hai người côпg αп ở đây thì nhất định cô sẽ cho bà ta biết thế nào là lễ độ. Cố gắng quay sang nhìn chằm chằm vào mặt bà ta, cô nói:

– Bà nói vậy mà không sợ tổn phước hay sao?

Thấy hai người cứ nói đi nói lại thì côпg αп yêu cầu lên phường giải quyết, nhưng Lý nhất quyết không chịu, cô ta cho rằng mình chỉ là khách đến quán uống nước, sự việc đụng trúng cô nhân viên chỉ là vô tình, bây giờ cô ta đã đồng ý bồi thường tiền nước, vậy cớ gì lại phải lên phường chứ…

Mọi người cứ nhao nhao lên yêu cầu cô ta phải xin lỗi cô nhân viên nhưng cô ta không chịu, nói rằng mình không làm gì cả. Bà chủ quán nói:

– Cô trông cũng không đến nỗi nào mà ngang ngược quá, chính mắt tôi nhìn thấy cô ᵭάпҺ con Nhàn ( tên cô nhân viên), vậy mà cô còn chối. Tôi yêu cầu côпg αп phải giải quyết thật nghiêm khắc nhằm răn đe kẻ khác. Chúng tôi làm ăn buôn bán khó khăn, mà ngày nào cũng gặp khách như cô chắc nghỉ quá…

Dù thanh minh kiểu gì thì cô ta cũng phải lên phường để giải quyết. Sở dĩ cô ta chấp nhận bởi cô ta nghĩ đến lời đe dọa của con Đào. Thôi thì lên Phường giải quyết cho xong rồi cô ta đón xe về quê cho yên thân…

Vừa đến côпg αп Phường thì cô ta giật mình khi nhìn thấy tài xế taxi cũng đang ngồi ở đó liền hỏi:

– Ủa, sao anh lại ở đây?

Tài xế taxi có vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy cô:

– Ồ cô hả? vì cô để quên giỏ đồ tгêภ xe nên tôi phải mang nộp côпg αп, bây giờ gặp cô ở đây thì bàn giao cho cô luôn…

Nhìn giỏ ҳάch màu đen, cô thấy không phải của mình, rõ ràng khi lấy đồ trong tủ của bà Dung, thì cô chỉ lấy cái Ϧóþ và hộp đựng nữ trang chứ đâu có cái giỏ này. Nhưng thấy cái giỏ ҳάch còn mới, hơn nữa cũng chẳng có ai nhận, thôi thì trời cho thì cứ nhận thôi có mất gì đâu?

Thấy tài xế taxi đứng dậy, cô cười giả lả:

– Cảm ơn anh tốt bụng quá…

Anh côпg αп Phường hỏi cô:

– Cái giỏ ҳάch này là của cô?

– Vâng. Của tôi…

– Cô kiểm tra trong giỏ ҳάch xem có mất gì không? khi anh ta đi rồi là chúng tôi không chịu trách nhiệm…

Lúc này Lý mới mở túi ҳάch. Bên trong có một cái Ϧóþ và một hộp trang sức giống hệt của bà Dung. Cô ta tái mặt và theo quán tính lấy tay đụng vào người, nơi mà cô giấu hai thứ kia thì lại vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng hai thứ đó vẫn đang ở trong người, vậy thì cớ sao lại có ở đây? Rõ ràng cô ta lấy xong thì cất ngay. Thôi thì có gì về nhà trọ rồi kiểm tra lại. Cô cười:

– Dạ đủ. Cảm ơn nhiều ạ…

Công an hỏi tiếp:

– Hai thứ này là của cô?

– Vâng, không của tôi thì của ai chứ?

Bỗng tiếng nói ngay sau lưng làm cô ta giật mình:

– Của bà Dung mẹ tôi, chính cô ăn cắp của bà ấy…

Quay lại. Cô nhìn thấy Quốc Trường đang đứng ngay sau lưng mình. Đoán biết sự việc có thể đã bị lộ, nhưng cô ta vẫn cố tình chối cãi:

– Anh Trường, sao anh lại ở đây?

Trường nghiêm nét mặt:

– Việc tại sao tôi ở đây cũng không cần thiết phải trả lời với cô. Yêu cầu cô lấy ra những gì mà đang giấu trong người…

Lời anh vừa dứt thì hai chiến sỹ nữ cũng đã có mặt. Biết không thể chối cãi, cô ta đứng dậy lao về phía anh nhưng hai chiến sỹ nữ đã giữ cô ta lại. Cô ta gào lên:

– Tất cả là tại anh, em không muốn lấy của mẹ nhưng vì anh không chú ý đến em…

Trường cười:

– Cô thật vô duyên, vậy cứ không được người ta chú ý thì đi ăn cắp hay sao?

– Không phải thế, em lấy của mẹ để bắt buộc anh phải gặp em để lấy lại…

Đúng là lời nói của kẻ gian manh, Quốc Trường không thèm trả lời mà quay sang hai chiến sỹ nữ:

– Đề nghị khám người và niêm phong tang vật…

Lúc này cô ta quay ngoắt lại, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói:

– Tôi đố ai dám khám người tôi. Ai đụng đến tôi thì sẽ ân hận…

Mọi người cười ồ. Lúc này hai chiến sỹ côпg αп nữ bèn nói với cô ta:

– Mong rằng cô ʇ⚡︎ự giác nộp tang vật vụ án, nơi hiện trường có dấu vân tay của cô và Camera trong phòng đã ghi lại từng hành động của cô rồi. Tốt nhất cô nên thành thật khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Cô còn trẻ, tương lai còn dài. Mong cô hợp tác…

– Anh Trường…

Cô ta gào lên khóc và quay lại nhưng Trường đã bỏ đi từ khi nào? đưa hai tay vào còng số 8 mà cô ta còn không tin được những gì đang xảy ra. Lời nói của Trường cũng như của chiến sỹ côпg αп nữ vẫn còn văng vẳng bên tai, đầu cô ta từ từ gục xuống…

Với tang chứng vật chứng đang còn mang trong người, thì cho dù miệng lưỡi gian manh cỡ nào con Lý cũng không thoát khỏi lưới pháp luật…Hồ sơ của cô ta nhanh chóng được chuyển sang Viện kiểm sát để đề nghị truy tố…

Biết rằng cô ta gây Ϯộι thì rõ ràng phải chịu trách nhiệm với việc làm mà mình gây ra, nhưng không hiểu sao Quốc Trường lại cảm thấy rất buồn. Vốn là một cô gáι mồ côi được mẹ anh cưu mang, vậy mà cô ta không biết an phận thủ thường lại mang lòng ganh ghét với Ngọc Huyền, để rồi phản bội lại ngay chính ân nhân của mình là mẹ anh thì thật sự không thể hiểu nổi.

Việc Lý có tính xấu lại hay so bì với hết người này đến người khác, thì không chỉ anh và mẹ mà Ngọc Huyền cũng biết. Nhưng không ai ngờ rằng cô ta lại dám to gan như vậy. Thôi thì hy vọng những tháng ngày ngồi sau song sắt, cô ta sẽ tỉnh ngộ mà cải tạo tốt…

Chợt nhớ đến ánh mắt của Ngọc Huyền nhìn chăm chú vào Thanh Tùng hôm đến quán chở Lý về nhà gặp mẹ anh. Một cảm giác ghen tuông len lỏi vào tιм, có bao giờ cô ấy vẫn còn thương chồng cũ không? đã nhiều lần anh hỏi thẳng với cô về vấn đề đó, nhưng trả lời anh chỉ là sự im lặng đến khó hiểu. Phải chăng cô đã bị chai lỳ với cảm xúc khi gặp đàn ông? Phải chăng vết thương trong tιм cô luôn rỉ ɱ.á.-ύ và không thể lành? Bây giờ anh phải làm gì đây?

Quốc Trường bất lực thở dài. Chợt điện thoại đổ chuông, từ đầu dây bên kia tiếng Ngọc Huyền hớt hải gọi cho anh:

– Anh Trường ơi, làm sao bây giờ?

– Có chuyện gì? bình tĩnh nói anh nghe…

– Em đến đón bé Vy mà không thấy, khi hỏi thì cô giáo trả lời là Ba bé đón về rồi…

– Em về nhà xem bé có nhà không?

– Không có, không biết anh ta đưa bé đi đâu rồi…

Việc Thanh Tùng nhớ rồi đến đón con chưa có thể nói là ๒.ắ.t ς-.ó.ς. Bởi anh ta có báo với cô giáo và rõ ràng bé Vy cũng đồng ý theo Ba. Nhưng vấn đề ở đây là anh ta đưa bé đi chơi, hay dùng tình thương của con để thực hiện một mục đích khác thì cần phải làm rõ. Anh động viên Ngọc Huyền:

– Em cứ bình tĩnh, có thể anh ta chỉ đón con bé đi chơi rồi về…

Giọng Ngọc Huyền đã nghèn nghẹn vì lo lắng:

– Em sợ lắm, không biết ổng mang con bé đi đâu mà giờ chưa về nữa…

Nhưng cô chưa dứt lời thì Thanh Tùng đã chở con về tới. Anh ta không vào nhà mà chờ khi bé Vy chạy vào thì anh lẳng lặng quay về. Nhìn cảnh bé Vy quyến luyến cha mà Ngọc Huyền vội quay đi để ngăn cảm xúc. Thật tình cô không muốn nhìn, thậm chí không muốn nghĩ tới. Nhưng cô không nỡ lòng nào có thể cấm đoán các con không được gặp cha. Bé Hà lớn nên có vẻ hiểu chuyện, con bé không muốn mẹ buồn nên không bao giờ nói chuyện gì liên quan đến Ba trước mặt mẹ. Nhưng trong lòng con vẫn thương Ba Tùng, con bé không hiểu tại sao cha mẹ lại ly hôn? Nhưng nó thương mẹ và không muốn mẹ buồn nên im lặng không hỏi cũng như không nói gì.

Những cảm xúc đó không thể lay chuyển được cô một khi ý đã quyết. Ngày biết mình bị phản bội thì cô đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình rằng sẽ ở vậy nuôi hai con nên người, và không muốn kết hôn thêm một lần nào nữa. Dù Quốc Trường rất tốt với mẹ con cô và cô cũng biết rằng anh có ý định với mình, nhưng không hiểu sao cô lại hoàn toàn trơ lỳ cảm xúc. Phải chăng cô không còn lòng tin vào lời hứa của đàn ông, khi cần thì ai cũng tốt, họ hứa đủ điều nhưng chẳng qua cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi mà thôi. Họ nói đó và cũng quên rất nhanh, nhất là bây giờ cô không còn là một mình mà bên cô còn bé Hà, bé Vy đang rất cần mẹ. Cô không ngăn cấm các con gặp cha, nhưng nếu nói cô còn thương chồng cũ thì hoàn toàn không đúng, với Thanh Tùng bây giờ chỉ còn là thù hận hoặc đôi khi một chút xíu thương hại mà thôi…

Chiều nay rảnh nên Quốc Trường ngồi lướt điện thoại. Đến video quay lại cảnh trong Camera quán café, của vụ án cô Lý lấy trộm tiền vàng của mẹ. Bỗng mắt anh chú ý đến cô gáι đang đi lại gần cô Lý, hai người nói chuyện và cô ta tỏ ra sợ sệt, vậy cô gáι này là ai? anh phóng to màn hình và giật mình khi nhận ra đó chính là cô Đào, người đã phá nát hạnh phúc của Ngọc Huyền. Cô ta không đi một mình mà còn đi với một người đàn ông, và người này cũng rất quen mà anh chưa nhớ ra đã gặp ở đâu. Anh ʇ⚡︎ự đặt câu hỏi người đàn ông này là ai và có quαп Һệ như thế nào với cô Đào? Tại sao sau lần va chạm với Ngọc Huyền thì cô ta cũng biến mất, suốt thời gian anh Tùng đi tù thì cô ta ở đâu? Tại sao anh ta lại không đi tìm? Dù sao hai người cũng từng có một đứa con nên không thể dễ dàng mà bỏ nhau được. Biết bao câu hỏi trong đầu, cuối cùng Trường quyết định đến quán cơm của Ngọc Huyền, nơi mà ngày nào Tùng cũng đến đó. Với hy vọng biết đâu qua anh ta thì anh sẽ biết thêm một vấn đề gì đó…

Đúng như dự đoán. Vừa vào đến quán thì anh đã thấy Thanh Tùng đang ngồi ở đó, và vẫn là bàn số 2 giống như bàn đó là dành riêng cho anh ta vậy…

Ngồi trước mặt anh ta dễ cũng đến 10 phút rồi mà anh ta cũng vẫn ngồi im như không nhìn thấy. Lát sau anh đành lên tiếng:

– Chào anh…

Thanh Tùng từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, và không khó để anh ta nhận ra người vừa lên tiếng chính là anh cα̉пh sάϮ khu vực ngày xưa. Một thoáng bất ngờ và không hiểu có chuyện gì, anh ta lên tiếng:

– Vâng, chào anh…

Quốc Trường một thoáng bối rối và chưa biết phải mở lời từ đâu thì Thanh Tùng tiếp tục nói:

– Anh gặp tôi có chuyện gì không? nếu biết ra tù mà như thế này thì thà tôi xin được ở lại còn hơn…

Nhìn vẻ ủ rũ của người đàn ông đối diện, anh bỗng mủi lòng:

– Tại sao anh lại bi quan như thế? Dù sao anh cũng có học thức, lại có tay nghề. Vậy thì việc kiếm tìm một công việc phù hợp tôi nghĩ cũng không khó…

Vẫn giọng đều đều và gương mặt cúi xuống, anh ta nói tiếp:

– Bây giờ ai mà dám nhận một thằng mới ra tù hả anh? Còn muốn ʇ⚡︎ự làm thì phải có tiền, vậy tôi có thể làm gì với hai bàn tay trắng như thế này?

– Tôi không nghĩ anh lại bi quan đến hèn nhát như thế, anh còn phải có trách nhiệm với con trai, dù sao nó cũng còn quá bé…

– Con trai? Hahaaaa

Bỗng anh ta cười nhưng sao nghe thật chua chát, Trường vẫn ngồi im chờ anh ta dằn bớt cảm xúc, một lúc sau anh ta nói tiếp:

– Cô ta lừa tôi, bán nhà lấy tiền rồi biến mất rồi…

– Anh nói sao? Tôi mới gặp cô ta ở quán café này nè…anh xem có đúng không?

– Cái gì?

Quốc Trường mở đoạn video có hình cô Đào đưa cho anh ta xem. Nhìn thấy cô ta đi bên cạnh một người đàn ông, Thanh Tùng hai môi mím chặt, mắt trợn ngược tỏ ra căm phẫn đến tột độ. Anh ta nghiến răng rít lên:

– Mầy…mầy phản bội tao…

Quốc Trường sợ anh ta gây chuyện nên khuyên:

– Anh nên nhớ mình mới ra tù đang còn chịu sự quản lý của địa phương. Anh cần phải hết sức bình tĩnh, đừng manh động mà trúng kế của cô ta.

– Nhưng làm sao tôi bình tĩnh nổi cơ chứ? Tôi chưa hiểu ý của anh…

– Nếu cô ta sợ thì đã không dám đến đây mà bỏ đi xa rồi. Còn một khi cô ta dám xuất hiện ở khu vực này thì cô ta không sợ. Nếu anh cay cú mà xuất hiện hoặc có một hành động nào đó thì cô ta sẽ nhân cơ hội đó mà đổ Ϯộι cho anh, và lúc đó hậu quả thế nào chắc tôi không nói thì anh cũng biết…

– Bây giờ tôi phải làm sao để lấy được số tiền bán nhà đó? Chính vì cô ta mà tan nát hết cả…

Quốc Trường cười:

– Hay nhỉ? Anh là đàn ông đi ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ phản bội vợ con, khi đổ bể thì lại đổ cho gáι…thật không biết xấu hổ…

Bị anh nói thẳng mặt với những câu từ khó nghe, hay nói cách khác là ҳúc ρhα̣m. Nhưng anh ta vẫn trơ lỳ và ngồi im. Bởi còn có thể nói gì nữa khi anh nói quá đúng. Số tiền anh ta lấy cắp của vợ mang cho gáι mua nhà, bây giờ còn muốn đòi lại thì đâu có dễ. Vấn đề anh ta cần quan tâm là thằng bé thì lại không nghe anh ta nhắc đến. Thấy vậy Quốc Trường lắc đầu đứng dậy rồi ra về…

Hai ngày liên tiếp không thấy anh ta đến quán thì anh hiểu rằng anh ta đang làm gì và ở đâu? Đúng như dự đoán, khi nghe và được xem video về việc cô Đào xuất hiện ở quán café thì Thanh Tùng liền xuất hiện. Nhưng chính anh ta cũng chưa biết rằng mình sẽ làm gì nếu gặp cô Đào. Nếu cô ta đi một mình thì còn dễ, đằng này bên cạnh cô ta luôn có một người đàn ông, và anh cũng không biết người đàn ông này là ai? rất có thể là người tình mới của cô ta cũng nên…

Cả ngày mai phục ở quán café với mục đích được gặp cô ta, nhưng tuyệt nhiên không thấy cô ta đến, có phải chăng Thanh Tùng đã bị phát hiện nên cô ta chuyển địa điểm đi nơi khác? Nhưng như Quốc Trường đã ρhâп tích, nếu cô ta mà sợ thì đã không xuất hiện. Vậy mà hai ngày rồi không thấy bóng dáng cô ta, có bao giờ cô ta đã phát hiện ra anh hay đã đổi địa điểm nơi khác? Thanh Tùng chán nản định quay về quán cơm, thì khi vừa ra đến cổng thì bỗng thấy cô ta xuất hiện. Lần này cũng giống như lần trước, bên cạnh cô ta luôn có một người đàn ông. Nhìn cô ta ngả ngớn bên người tình, mà không hiểu sao anh không có một chút cảm giác nào gọi là ghen tuông, thay vào đó là một sự ghê tởm. Chính anh cũng không hiểu tại sao mình ngày đó lại mê muội nghe theo lời cô ta đến thế. Nếu sự việc không diễn ra thì rất có thể căn nhà mà mẹ con anh đang ở cũng không còn. Thanh Tùng nhớ lại lời nói của anh Trường. Tiền mà anh đã đưa cho cô ta thì đừng hy vọng lấy lại, vấn đề bây giờ anh cần quan tâm chính là đứa trẻ, cô ta thường xuyên ở đây thì đứa trẻ đang ở đâu?

Chọn một bàn khuất ở phía sau quan sát, anh định bụng rằng chờ khi cô ta về thì anh sẽ bám theo, có như thế thì may ra anh mới biết nơi mà con trai anh đang ở. Cả ngày ngồi bám sát nên anh cũng mệt mỏi rồi gục đầu xuống bàn ngủ lúc nào không biết…

– Khuya rồi anh ơi, về cho chúng tôi đóng cửa…

Tiếng bà chủ quán gọi làm Thanh Tùng giật mình. Anh vội đứng lên hỏi ngay:

– Cái gì? cô ta đâu rồi?

– Cô nào?

Biết mình hỏi vô duyên, anh vội cười gượng:

– À không? tôi ngủ quên mà không biết…

Bỗng cậu nhân viên nói với anh:

– Có phải mấy ngày nay anh canh chừng cô gáι đi với ông Hải trùm không?

– Hải nào?

Nghe Thanh Tùng hỏi lại, không hiểu sao cậu nhân viên không trả lời mà vội lảng đi nơi khác càng làm anh thêm tò mò, có bao giờ cậu ta đã biết gì đó về người này nên cảm thấy sợ không? lặng lẽ quay trở ra, không hiểu sao anh lại chạy thẳng đến quán cơm, lúc này quán cũng đang chuẩn bị đóng cửa, thấy anh đến thì cậu nhân viên vừa thu dọn vừa nói:

– Mấy ngày nay anh đi đâu mà không thấy đến?

Thanh Tùng cười:

– Bộ nhớ tôi hả?

– Hihi vì ngày nào anh cũng ngồi ở bàn số 2, mấy nay không thấy nên để trống…

– Vậy để tôi đến ngồi một lát, nếu còn cơm thì tốt quá…

– Vậy để em hỏi nhà bếp…

Nói xong cậu thanh niên đi vào, một lát sau cậu ta đi ra rồi nói:

– Cơm thì còn nhưng đồ ăn thì hết…

Tùng cười:

– Làm cho tôi 2 cái trứng ốp la với chan nước tương cũng được rồi…

Nhìn dĩa cơm hết sức đạm bạc nhưng không hiểu sao anh lại ăn ngon đến thế, phải chăng do anh quá đói vì mấy ngày toàn uống nước để canh chừng cô ta. Hay do anh được Quốc Trường ρhâп tích về điều hay lẽ phải nên trong đầu không còn những điều uẩn khúc. Anh ta biết giờ đây mình cần phải làm gì để tiếp tục bước đi trong chặng đường sắp tới…

Chợt nhớ đến cái tên Hải Trùm mà cậu nhân viên nhắc lúc chiều. Thanh Tùng bỗng thắc mắc, không biết hắn là ai mà cậu ta lại sợ đến thế? Tốt nhất anh cũng không dây đến làm gì kẻo lại mang vạ vào thân, một khi không còn tình cảm gì với cô ta nữa. Bây giờ anh chỉ muốn biết con trai đang ở đâu mà thôi. Muốn làm được điều đó thì một mình anhy không làm được, nhất là bên cạnh cô ta luôn có người đó. Tốt nhất là nên báo côпg αп thì may ra nhờ họ truy tìm mà ra. Nghĩ vậy Thanh Tùng gọi điện báo cáo với Quốc Trường xem ý kiến của anh ta thế nào.

Đang thiu thiu ngủ thì điện thoại của Quốc Trường đổ chuông, nhìn màn hình lưu tên Thanh Tùng thì anh cầm máy và lên tiếng:

– Alo…khuya rồi còn chưa đi ngủ hay sao mà gọi vào giờ này?

Lúc này Thanh Tùng mới chợt nhìn đồng hồ thấy đã hơn 10 giờ, quán đã nghỉ nên vội vàng đứng dậy ra về. Tiếng của Quốc Trường đầu dây bên kia vẫn thắc mắc:

– Alo, ông bị sao vậy hả? tại sao gọi cho tôi rồi không nói gì là sao?

Dắt xe ra khỏi quán để bác bảo vệ đóng cửa, Thanh Tùng trả lời:

– Xin lỗi anh, tôi không nghĩ lại khuya đến thế…

Japansdates
Dating For Senior Singles
Find an online buddy today!
Learn more
Chợt Quốc Trường lại hỏi:

– Giờ anh đang ở đâu?

– Tôi vừa rời khỏi quán HÀ VY 2…

– Giờ này ai bán gì mà ông còn ở đó?

Lúc này Thanh Tùng mới kể cho Trường nghe tóm tắt tình hình mấy ngày mai phục ở quán café Z bờ sông, và việc nhìn thấy cô Đào đi với tên Hải Trùm. Bỗng Quốc Trường cắt ngang:

– Anh vừa nói tên người đàn ông đi với cô ta tên là gì?

– Hắn tên là Hải Trùm, tôi cũng chỉ biết qua lời của cậu nhân viên quán đó…

– Hải Trùm…

Quốc Trường lặp lại tên ông ta như muốn nhớ về một ai đó. Thấy anh im lặng, Thanh Tùng thắc mắc:

– Ủa, anh sao vậy? anh quen ông ta à?

– Không có gì, thôi nhé…

Nói xong Quốc Trường chủ động tắt máy làm Thanh Tùng ngỡ ngàng, anh lắc đầu bởi chưa nói được gì thì anh ta đã tắt máy rồi, thôi cũng khuya rồi có gì để mai nói. Nán lại một hồi rồi Thanh Tùng cũng đi về nhà. Vừa về đến cổng thì anh thấy trong nhà tối om, hơi bực mình bởi ý nghĩ sao giờ này mà mẹ anh còn chưa về. Đang loay hoay mở cổng thì bỗng một vật lạnh gí ngay ๓.ạ.ภ .ﻮ sườn, và anh hiểu rằng mình đã gặp пguγ Һιểм. Một giọng nói còn lạnh hơn cả dao, ghé sát mang tai anh tuy nhỏ nhưng thật đanh:

– Muốn sống thì theo tao…

– Ông là ai? tại sao lại bắt tôi? Tôi là thằng mới ra tù, không công ăn việc làm thì làm gì có tiền. Tôi nghĩ ông nhầm người rồi…

– Đ.M đừng nói nhiều nghe mày…

Kèm theo tiếng cҺửι thề là tiếng Rầm, chiếc xe máy của anh đã bị hắn đạp đổ xuống đất. Như vậy chứng tỏ bọn chúng không phải bắt anh vì tiền hay ςư-ớ.ק của mà là một vấn đề khác. Thấy thế trong đầu anh luôn đặt ra nhiều câu hỏi và hoàn toàn im lặng xem chúng làm những gì?

Chúng bịt mặt rồi tống anh lên xe, phải gần một giờ đồng hồ thì xe dừng lại. Như vậy có thể chúng đã chở anh ra vùng ngoại ô Thành phố, còn chính ҳάc đi đâu thì anh không biết. Chúng lại kéo anh xuống xe rồi tiếp tục đi bộ khoảng mấy trăm mét thì dừng lại. Thấy xung quanh hoàn toàn im ắng, Thanh Tùng kéo tấm khăn bịt mặt ra thì thấy mình đang ở trong một căn nhà cấp 4 giữa cάпh đồng. Cửa xung quanh đã được đóng kín và hoàn toàn im lặng không một bóng người. May mà anh cũng đã lót dạ bởi dĩa cơm trứng ốp la chan nước tương ở quán, nếu không thì đêm nay chấp nhận ôm bụng đói mà ngủ thôi.

Ngả lưng xuống nền nhà, Thanh Tùng lấy điện thoại để gọi báo cho Quốc Trường nhưng tìm hoài mà không thấy. Anh thắc mắc rõ ràng khi nói chuyện với Trường xong thì anh bỏ vào túi quần và chạy về nhà. Nếu nói rằng bọn chúng lấy thì lấy vào lúc nào và tại sao anh không biết gì, còn nếu bị rớt ở cổng nhà thì lại càng không phải bởi anh cất rất cẩn thận. Nhưng cho dù chúng có lấy thì cũng không mở được, bởi điện thoại anh đã cài Pass nên muốn mở cũng không đơn giản. Suốt đêm anh nằm suy nghĩ thấy cuộc đời mình đã phải trả một cái giá quá đắt, chỉ vì sai lầm và lòng tham mà có hối hận cũng không kịp. Thôi thì chúng muốn chém muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ gì cũng được, có một điều anh muốn biết người bắt mình là ai? và tại sao lại bắt anh về đây? biết bao câu hỏi trong đầu mà không trả lời được, cuối cùng anh ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Sáng Quốc Trường đến cơ quan trình bày với lãnh đạo, anh nghi tên Hải Trùm chính là tên Hoàn sẹo, một tên trùm ma túy đang bị côпg αп truy nã cách đây 3 năm. Khi côпg αп đuổi theo xe chở ma túy của hắn. Hắn đã dùng súng chống trả quyết liệt và chạy thoát. Vì không được tham gia vụ này nên Trường không rõ mặt hắn, sở dĩ anh nhớ mặt hắn chẳng qua nhìn ảnh trong giấy truy nã mà thôi. Giờ anh lại nhìn thấy hắn cặp kè với cô Đào trong video của quán café Z bờ sông khi cô ta gặp lại cô Lý. Nay qua lời trình bày của Thanh Tùng thì anh quyết định báo cáo lãnh đạo.

Lấy điện thoại gọi cho Thanh Tùng không được, bỗng một cảm giác lo lắng xuất hiện trong đầu. Rõ ràng tối khuya hôm qua anh còn nói chuyện điện thoại với anh ta, vậy mà tại sao bây giờ lại khóa máy không liên lạc được. Điện thoại cho nhân viên quán HÀ VY 2 hỏi thăm xem anh ta có đến quán không thì nhận được câu trả lời là sáng giờ không thấy đến. Tức thì anh chạy vội đến nhà, mấy người dân đang xúm quanh chiếc xe gắn máy của Thanh Tùng bị đạp đổ vào bụi cây ven đường. Vừa nhận ra Quốc Trường thì mọi người xúm lại báo cáo. Sở dĩ họ phải trông coi chiếc xe vì sợ kẻ gian nhân cơ hội này sẽ chôm mất. Nhìn vào trong nhà thì cửa vẫn khóa ngoài, chứng tỏ đêm qua bà Thành không về.

Sau khi lập biên bản thì anh đưa xe về cơ quan. Từ đó tới giờ anh không ngừng suy nghĩ, rõ ràng anh ta không đến quán café để tiếp tục theo dõi cô Đào. Vậy anh ta đi đâu chứ? Chiếc xe gắn máy nằm ở trước cổng mà không có chủ nhân. Có bao giờ anh ta bị bắt không? ai bắt và bị bắt về chuyện gì chứ?

Đúng lúc đó thì bà Thành hớt hải vừa khóc vừa chạy đến trình báo về việc con trai mất tích. Khi được hỏi đến việc đêm qua bà đi đâu? thì bà ta ấp úng một hồi khai nhận rằng mình ᵭάпҺ bạc thâu đêm, mãi sáng mới về thì nghe bà con chòm xóm méc lại. Vì cũng vô cùng lo lắng nên anh cũng không có thời gian nói về bà ta ᵭάпҺ bạc. Chợt như nhớ ra chuyện gì, anh hỏi bà Thành:

– Tôi nhớ không lầm thì khi bị bắt, anh Tùng con bà đã bị thu điện thoại để làm tang chứng vụ án, vậy khi về anh ấy mua điện thoại mới phải không?

– Không phải mua điện thoại mới mà sài điện thoại của tôi…

Anh chỉ vào cái điện thoại mà bà ta đang cầm tгêภ tay:

– Vậy còn cái này là điện thoại này? không lẽ bà có hai cái?

– Cái điện thoại mà thằng Tùng đang sài là con dâu Ngọc Huyền mua cho tôi, còn cái này…

Nói rồi bà ta ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói thật nhỏ:

– Cái điện thoại này là cô Đào cho tôi khi mẹ con cổ dọn về nhà tôi ở…

– Thế tại sao cô ta lại bỏ đi? Bà có biết hiện nay cô ta đi đâu không?

– Tôi không biết…

– Bà phải đi tìm cháu trai nối dõi tông đường chứ?

Bà Thành cúi gằm mặt xuống, khẽ kéo vạt áo lau vội giọt nước mắt đang chực rơi xuống, lát sau bà ta tỏ ra hối hận:

– Cũng chỉ vì thói tham tiền nên theo cô ta mà phá hạnh phúc của con dâu, đẩy tương lai của con trai xuống vực thẳm. Bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi…

Lúc này Trường mới lên tiếng:

– Bà thì hối hận gì chứ? Lúc nào tiền cũng đầy túi để đi ᵭάпҺ bạc. Vậy tiền ở đâu mà bà ᵭάпҺ bạc chứ?

Bà ta im lặng, bởi lúc này đây bà biết trả lời thế nào cho đủ khi vừa qua bà đã gây nên chuyện tày đình. Chợt nhớ bà ta khai Thanh Tùng đang giữ cái điện thoại mà Ngọc Huyền đã mua, anh đứng dậy đi ra ngoài rồi gọi cho cô. Thật tình anh hoàn toàn không muốn cho cô biết tin Thanh Tùng mất tích. Nhưng có khi nào từ cái điện thoại đó mà tìm ra dấu vết của anh ta. Điện thoại đổ chuông và tiếng Ngọc Huyền cũng cảm thấy mệt mỏi:

– Alo, anh gọi cho em ạ?

Nghe tiếng nói khan đục làm anh lo lắng:

– Em Ьệпh à? Nghe tiếng không bình thường…

– Không sao, em chỉ bị cảm cúm thôi…

– Nghe lời anh làm việc vừa thôi, phải chăm sóc sức khỏe bản thân nhé…

Không quan tâm vào lời căn dặn của Trường mà cô hỏi lại:

– Anh gọi cho em có chuyện gì không?

Khéo léo không nhắc đến việc Thanh Tùng mất tích, anh hỏi cô về chuyện ngày trước có mua cho bà Thành cái điện thoại thì Huyền có vẻ ngạc nhiên:

– Có chuyện gì không?

Trường lúng túng một hồi rồi trả lời:

– Cũng không có gì, chẳng qua bà Thành khai như vậy…

Anh càng lúng túng nói lùng quanh thì càng làm cho cô nghi ngờ. Ngọc Huyền hỏi anh:

– Anh nói rõ cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng Quốc Trường đành nói thật. Anh kể cho cô nghe việc tối qua còn nói chuyện với Thanh Tùng, nhưng sáng nay thì không liên lạc được nữa. Hiện nay anh ta đang sử dụng điện thoại của bà Thành, nên anh chợt nghĩ có thể từ chiếc điện thoại này mà tìm ra manh mối của anh ta…

Ngọc Huyền im lặng. Thực tình kể từ khi anh ta phản bội thì cô đã không muốn nghĩ đến chứ chưa nói đến ly hôn. Nhưng không hiểu sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác buộc cô phải bận tâm. Cô đã vượt qua những tháng ngày khổ đau, và giờ đây đã hoàn toàn cân bằng được cuộc sống. Nghĩ lại cuộc hôn nhân của mình, đúng là cô đã làm khổ bản thân quá nhiều chỉ vì muốn níu kéo một tổ ấm gia đình cho các con. Giờ đây cô không muốn dính đến chuyện tình cảm thêm một lần nào nữa, chỉ lấy hai con làm điểm ʇ⚡︎ựa để nỗ lực phấn ᵭấu, và mạnh mẽ mỗi ngày mà thôi…

Vậy mà cứ hết chuyện này đến chuyện khác bắt cô phải suy nghĩ. Tại sao anh ta lại mất tích? Thà không biết thì thôi, đằng này biết rồi mà cô không quan tâm, rồi nhỡ có chuyện gì xảy ra với Ba lũ trẻ, thì sau này các con sẽ oán trách mẹ quá vô tình. Nhưng bây giờ cô cũng biết làm gì chứ? Chợt nhớ đến cái điện thoại, vì mẹ chồng cứ vắng nhà thường xuyên, có khi hai ba ngày mới về nên khi mua điện thoại cho bà thì cô yêu cầu gài định vị, để lỡ có chuyện gì còn biết mà tìm.

Lục tìm chiếc điện thoại cũ để trong ngăn kéo, cô mang sạc pin và trong khi chờ đợi thì cô trả lời Quốc Trường:

– Em nhớ hồi đó có gắn định vị vào điện thoại đó…

Trường tỏ ra mừng rỡ:

– Tốt quá. Em kiểm tra xem hiện nay anh ta đang ở đâu?

– Hồi đó gắn vào cái điện thoại cũ, nhưng nó hết pin nên em đang sạc…

– Anh sẽ đến ngay…

Nói rồi anh cúp máy. Chỉ 30 phút sau thì đã có mặt ở nhà Ngọc Huyền, lúc này cô khởi động điện thoại rồi đưa cho Trường kiểm tra. Nhưng thật kỳ lạ là màn hình định vị tối thui, chứng tỏ điện thoại mà Thanh Tùng đang sử dụng hoàn toàn tắt máy. Quốc Trường nói với cô:

– Cảm ơn em, anh sẽ mang cái điện thoại này về đơn vị, để bộ phận kỹ thuật ҺìпҺ sự kích hoạt định vị. Nếu có tin tức gì của anh ta thì anh sẽ báo cho em đỡ lo lắng…

Ngọc Huyền im lặng, tuy cô không nói ra nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt thì không giấu nổi nỗi lo lắng. Tim Trường bỗng nhói đau, anh lẳng lặng không nói gì rồi ra xe về đơn vị…

Ánh nắng chiếu vào mặt làm Thanh Tùng tỉnh giấc, anh nhìn quanh và chợt nhớ lại chuyện tối qua mình bị bọn chúng ๒.ắ.t ς-.ó.ς, nhưng bọn chúng là ai và tại sao lại bắt anh làm gì chứ? Anh bây giờ thân tàn ma dại, tiền cũng chẳng có mà nhân cách cũng không. Với anh bây giờ chỉ còn có hai đứa con, ngoài ra cũng chẳng dám nghĩ gì khác. Thôi thì cho chúng bắt rồi muốn làm gì thì làm…

Chợt anh giật mình khi nhớ đến mấy ngày nay thường có mặt ở quán café, có bao giờ cô Đào và người đàn ông kia đã phát hiện ra anh không? có như thế nên chúng mới ๒.ắ.t ς-.ó.ς anh mang nhốt về đây. Nhưng để làm gì chứ? Anh chỉ muốn gặp cô ta để hỏi về số tiền mà cô ta bán nhà, và anh cũng biết khó lòng mà lấy được. Tiếp theo anh muốn biết con trai đang ở đâu? Nếu cô ta không chăm được con thì giao cho anh nuôi cũng được.

Có tiếng chân bước lại gần phía cửa, anh xoay người nằm sấp và nhắm mắt như đang ngủ nhưng hé mắt quan sát xem đó là ai. Tiếng mở ổ khóa rồi cάпh cửa được kéo ra, anh nhìn thấy một thanh niên bước vào. Bỗng một ý nghĩ nảy sinh trong đầu, nếu chỉ có một mình tên này thì không khó để anh hạ gục nó và tẩu thoát. Nhưng ý nghĩ kế tiếp lại hiện ra, nếu thoát được ra ngoài thì anh sẽ làm gì? rõ ràng điều đó là không cần thiết, bởi anh đang muốn biết cô ta để con trai ở đâu. Một ý nghĩ bất cần đời xuất hiện kèm theo sự tò mò muốn biết kế tiếp chúng sẽ làm những gì nên anh nằm im…

Đặt hộp cơm và chai nước xuống nền nhà, tên kia cũng chẳng thèm nhìn anh đang nằm lấy một lần, mà nhanh chóng đi ra rồi khóa cửa lại. Nhìn hộp cơm và chai nước mà Thanh Tùng lắc đầu ngao ngán. Cuộc đời của một kỹ sư xây dựng rốt cuộc là như thế này hay sao? Một cái giá quá đắt dành cho kẻ phản bội như anh. Thanh Tùng nhoẻn cười cay đắng rồi lững thững đi quan sát khắp nhà. Lúc này anh mới biết mình đang ở trong căn nhà hoang giữa cάпh đồng, xung quanh không một bóng người. Đây là đâu chính anh cũng không biết, khi đi xuống bếp thì ánh nắng lọt qua mái tôn làm anh chú ý, đó là một tấm tôn mục thủng lỗ chỗ. Vốn là dân xây dựng nên anh biết rằng nếu cần phải trốn ra ngoài thì đây chính là cách duy nhất. Câu hỏi tại sao mình lại bị bắt vẫn luẩn quẩn trong đầu, hãy cố gắng chờ xem hôm nay sẽ diễn biến thế nào rồi tính sau…

Vẫn như thường lệ, Người đàn ông và cô Đào vẫn tay trong tay xuất hiện nơi quán café Z. Khẽ liếc mắt vể phía chiếc bàn mà hôm qua Thanh Tùng ngồi hiện đang bỏ trống, cô ta nhếch mép cười rồi ghé tai nói với người đàn ông:

– Bàn kia bỏ trống kìa…

Japansdates
Age Is Not A Barrier. Do You Agree?
Learn more
– Haha cho dù đến ૮.ɦ.ế.ƭ thì hắn cũng không thể biết tại sao mình lại bị bắt…

– Anh thật giỏi quá, vậy mà cũng nghĩ ra…

– Anh chỉ muốn cảnh cáo hắn về cái Ϯộι dám rình mò chuyện của anh

– Anh ta theo dõi em chứ không phải anh, anh bắt oan anh ta rồi…

– Theo dõi ai anh không cần biết, chỉ biết rằng bất kỳ ai mà nhìn anh là có Ϯộι. Hơn nữa anh cũng có làm gì nó đâu, cứ nằm chơi xơi nước sướиɠ thế còn gì?

Cả hai người cùng cười, lát sau tên Hải có điện thoại, hắn đứng dậy đi vào toilet, ngay lúc đó từ bàn bên kia, một thanh niên mặc bộ đồ công nhân cơ khí còn dính dầu mỡ cùng bước vào. Có một điều kỳ lạ là khi nói chuyện điện thoại trong toilet, thì tên Hải nói chuyện với ai đó bằng tiếng Lào, chính vì điều đó người ở buồng vệ sinh bên cạnh có nghe được thì cũng không hiểu gì?

Khoảng 15 phút sau thì hắn đi ra rồi không ghé lại bàn mà đi thẳng ra ngoài. Thấy vậy cô Đào cũng đứng dậy đi theo. Một chiếc xe hơi màu đen đã chờ sẵn, hai người nhanh chóng bước lên và chiếc xe cũng rời đi ngay sau đó…

Phía sau, hai xe mô tô ρhâп khối lớn cũng nhanh chóng bám theo. Nhìn qua kính chiếu hậu, tên Hải nói với tài xế:

– Cắt hai cái đuôi phía sau cho tao…

– Dạ…

Đúng lúc đó vừa đến ngã tư thì đèn đỏ bật lên. Tên tài xế nhấn chân ga cho xe lao Ꮙ-út lên, tình thế hết sức пguγ Һιểм bắt buộc hai xe ρhâп khối lớn đành phải dừng lại. Tên Hải ngồi trong xe cười có vẻ khoái chí, Hắn vỗ vai tên tài xế thay cho lời khen. Bỗng ở đâu xuất hiện hai xe mô tô của cα̉пh sάϮ đang hú còi đuổi theo với tốc độ rất nhanh. Tên Hải văng tục tỏ vẻ khó chịu, quay sang tên tài xế:

– Đ.M có bao giờ nó rượt mình về cái Ϯộι vượt đèn đỏ hay không? chạy lẹ cho tao…

Tên tài xế chưa kịp trả lời thì bỗng cô Đào run rẩy lên tiếng:

– Nguy rồi…

Hắn quát lớn:

– Chuyện gì?

– Lúc anh đi toilet, thằng Tý đưa em bịch hàng, nói đưa cho anh…

– Tại sao không nói?

– Tại đi toilet xong thì anh đi thẳng nên em không nói được…

Hắn nghiến răng rồi im lặng suy nghĩ, hắn đang dự tính xem hai xe mô tô của cα̉пh sάϮ kia có đúng đuổi theo xe hắn không? hay xe khác rồi mới nghĩ cách. Lúc này hắn lại nhớ đến những lần đi lấy hàng bị cα̉пh sάϮ rượt chạy như phim hành động, rồi bỗng bật cười thành tiếng làm ai cũng ngạc nhiên. Nhưng lần này hắn không cầm lái, nhưng hắn cũng tin tưởng ở tên tài xế này. Thú thật nếu không vướng gói hàng tгêภ xe thì hắn không sợ, nhất là chỉ nộp phạt vì chạy quá tốc độ và vượt đèn đỏ là cùng. Hắn phải làm gì với gói hàng đây? Rõ ràng hắn không thể bị bắt, nhưng còn cô Đào và tên tài xế? nếu tình huống xảy ra thì một trong hai người phải nhận Ϯộι, rồi ở ngoài hắn sẽ dùng tiền lôi ra ngoài…

Thấy hắn cứ hết nhìn tên tài xế lại quay sang nhìn mình thì cô ta bắt đầu lo sợ. Kéo tay áo hắn, cô năn nỉ:

– Em xin anh, em không chịu đâu…

Hắn gằn từng tiếng làm cô ta im bặt:

– Im, ráng vài bữa rồi anh đưa ra. Em cứ nói là nhặt được của ai đó bỏ quên tгêภ bàn ở quán café, nhưng không biết trong đó là cái gì. Còn xin đi nhờ xe thôi…

Bỗng hắn quay sang nói với tên tài xế:

– Đến đầu con hẻm kia thì dừng lại cho cô ta xuống…

– Dừng là cớm đuổi kịp là cái chắc…

Tên tài xế chưa dứt lời thì hắn lại quát:

– Tao nói dừng là dừng, rõ chưa?

Cô Đào lúc này đã ngồi sát về phía cửa, bịch hàng cô ta giắt vào lưng quần, định rằng khi vừa xuống thì cô ta chỉ việc kéo vạt áo là bịch hàng sẽ rơi xuống đất. Mặc dù rất cay cú khi bị tên Hải làm vật thế ๓.ạ.ภ .ﻮ, nhưng cô ta nhất định không chịu đầu hàng, cô ta sẽ nghĩ cách để thoát thân…

Xe vừa dừng và cάпh cửa cũng chỉ mới mở hé, tên Hải đã тһô Ьạᴏ đẩy cô ta xuống, quá bất ngờ nên cô ta ngã chúi đầu xuống đất. Nhưng cho dù bị đau, cô ta cũng còn kịp tỉnh táo để kéo vạt áo làm rơi bịch hàng xuống đất. Sau khi đẩy nhanh cô ta xuống đất và chiếc xe cũng lao đi rất nhanh, lúc này hai chiếc mô tô của cα̉пh sάϮ cũng đang bám rất sát…

– Cô ơi, cô có bị sao không?

Thấy cô ta bị té từ tгêภ xe xuống dưới đất, mấy người đi đường dừng lại giúp đỡ. Mấy phút sau thì cô ta đứng dậy, cà nhắc bước vào lề định rằng vẫy xe taxi về lại thành phố. Chợt nhớ đến gói hàng mà cô ta cố tình vứt bỏ nhằm ρhι tαпg thì tuyệt nhiên không thấy. Cô ta nhếch mép mỉm cười nghĩ rằng mấy người kia vì lòng tham, nên nhân lúc lượm giỏ ҳάch giúp cô đã lấy luôn rồi…

Đứng một lúc không thấy chiếc taxi nào, may lúc đó có một xe ôm do một cậu thanh niên chạy cũng vừa tới. Thấy cô đứng bên vệ đường thì ghé lại chào:

– Chị đón xe đi đâu? Lên đây em chở…

Nhìn chàng trai từ đầu đến chân rồi lại nhìn chiếc xe máy cà tàng. Thực tình cô ta không muốn đi nhưng trong lúc thất cơ lỡ vận thế này, thì kêu được một chiếc xe ôm cũng là may mắn. Cô ta gật đầu rồi lại nhìn cái nón bảo hiểm cũ mà anh ta đưa, ngần ngừ một hồi rồi mới đội lên đầu, miệng lẩm bẩm:

– Nón gì mà dơ quá, toàn gàu không à…

Cậu thanh niên đưa cho cô ta một cái bịch xốp rồi nói:

– Chị thông cảm lót đỡ cái bịch xốp này vào phía trong cho đỡ dơ…

Không ngờ sự quan tâm của cậu thanh niên lại làm chị ta bực mình gắt lên:

– Lúc chưa đội thì không đưa, bây giờ đội lên đầu rồi thì có tác dụng gì nữa…

– Em xin lỗi…

– Thôi chạy lẹ dùm cha nội, trễ rồi…

Vừa ngồi lên yên xe nhưng cô ta bỗng bụm miệng ói làm cậu thanh niên lo lắng:

– Chị ơi có làm sao không?

Tay vẫn che miệng, cô ta định trả lời thì vội xuống xe ói ra mật xanh mật vàng. Lát sau cô ta liếc vế phía cậu thanh niên rồi rít lên:

– Bộ không tắm rửa hay sao mà người hôi rình, chua lè chua lét muốn ói hà…

Lúc này cậu thanh niên mới hiểu nguyên nhân vừa mắc cỡ vừa buồn cười:

– Em xin lỗi, chị thông cảm. Xong cuốc xe này là em cũng về nghỉ ngơi, hôm nay trời nắng quá…

Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía sau xem có ai theo dõi, hay có chiếc xe ôm khác không nhưng tuyệt nhiên không có. Cực chẳng đã, cô ta lại leo lên xe rồi lấy tay đẩy vào lưng chàng trai ý nói chạy lẹ đi…

Đúng là 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫, ngồi sau cô ta bụm miệng nín thở bởi mùi mồ hôi của chàng trai phả ra nồng nặc. Chỉ hình dung nếu phải trả lời thì cô không hiểu mình sẽ thở bằng kiểu gì. Xe đang chạy ngon chớn bỗng dừng lại đột ngột làm cô ta ngạc nhiên:

– Gì vậy?

Chàng trai cười:

– Em quen hỏi chị đi về đâu?

– Cứ chạy đi…

– Dạ, đây là ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chị nói chạy đi là chạy về hướng nào? quẹo phải hay trái hay chạy thẳng tiếp?

– Tôi nói chạy về thành phố mà, đây là đâu?

– Hồi giờ từ lúc lên xe, em có thấy chị nói gì đâu? Giờ về thành phố xa lắm…

Hai người lại đi tiếp, cô ta vẫn ngồi sau lấy tay che miệng mà không nói câu nào. Bỗng đang chạy ngon chớn, chàng trai lại quẹo vào cây xăng thì cô ta ngạc nhiên:

– Gì nữa đây?

– Chờ xíu em bơm xăng, hết rồi…

Vậy là lại xuống xe ngồi chờ, một lát cậu thanh niên lại gần rồi nói:

– Chị thông cảm cho em ứng trước 100 ngàn trả tiền đổ xăng…

Cô ta tái mặt, Chế.t rồi, sáng đi uống café với tên Hải không bao giờ cô ta mang tiền, vì tất cả đều do tên Hải bao. Bây giờ biết phải làm sao đây? nếu nói rằng không có tiền thì cậu ta sẽ làm khó với mình. Thấy cô ta lúng túng, cậu thanh niên nghi ngờ:

– Sao vậy chị? Nhìn chị vậy mà chẳng nhẽ không có nổi 100 ngàn hay sao?

Cô ta năn nỉ:

– Ráng đi, về đến thành phố rồi tôi lấy tiền trả thêm cho cậu…

– Nếu chị không trả thì sao? Nhất định tôi không tin lời chị nói, tốt nhất chị đưa điện thoại cho tôi giữ, khi về đến nơi rồi chị trả tiền thì tôi trả lại điện thoại.

Không còn cách nào khác. Cô ta đành đưa chiếc điện thoại đang cầm ở tay cho cậu ta. Lúc này cậu thanh niên móc Ϧóþ lấy tiền trả tiền xăng, cô ta thấy thế bèn lên tiếng:

– Đưa điện thoại cho tôi… cậu có tiền rõ ràng mà lại la không có…

– Chị đi xe thì phải trả tiền là đúng rồi, còn việc tôi hỏi tiền chị ứng trước cũng không có gì sai, việc gì phải khó chịu chứ?

Đúng lúc đó thì điện thoại của cô ta đổ chuông, nhưng cậu thanh niên nhất định không cho cô ta nghe máy, hai bên cứ thế giằng nhau chiếc điện thoại. Lúc này cô ta mới hiện nguyên hình hết sức dữ dằn, nhưng cho dù cô ta có đe dọa cỡ nào thì cậu ta vẫn nhất quyết phải trả tiền thì mới trả điện thoại…

Đúng lúc đó có hai người mặc trang phục côпg αп đi vào quán, thoáng chút giật mình nhưng cô ta thầm nghĩ, mình đã bỏ bịch hàng đi rồi thì còn gì mà phải sợ. May ra phải nhờ hai người này can thiệp thì thằng xe ôm mắc ᴅịcҺ kia mới trả điện thoại cho mình. Nghĩ vậy cô ta vội chạy lại gọi:

– Các anh ơi…

– Có chuyện gì?

– Dạ… cậu thanh niên kia đã lấy mất điện thoại của tôi, nhờ các anh giải quyết.

Một trong hai người côпg αп quay sang hỏi cậu lái xe ôm:

– Tại sao anh lại lấy điện thoại của cô ta? lời cô ta nói có đúng không?

Japansdates
50+ Girls Online, Private Photos, Chat 24/7
Learn more
Lúc này cậu thanh niên với trả lời:

– Dạ báo cáo các anh, em nghĩ ở đây có camera cây xăng nên đề nghị các anh truy xuất camera thì sẽ rõ. Em là lái xe ôm chở chị ta một chặng đường rất dài, đến đây thì xe hết xăng nên em quẹo vào cây xăng để bơm. Em nói với chị ta rằng cho em ứng trước một trăm ngàn để em đổ xăng, thì chị ta nói không có tiền, còn yêu cầu em chở về thành phố rồi sẽ trả. Mà các anh biết rồi đấy, từ đây về thành phố rất xa, giờ 100 ngàn còn không có, nhỡ may chở đến đó rồi không trả tiền cho em thì em lấy tiền đâu nuôi con. Thấy chị ta cầm điện thoại nên em đề nghị đưa điện thoại cho em giữ. Và em tiếp tục chở về thành phố, sau khi chị ta trả tiền xe cho em thì em sẽ trả lại điện thoại và được chị ta đồng ý. Tất cả nhân viên cây xăng đều chứng kiến việc chị ta giao điện thoại cho em, chứ không phải là em lấy hoặc làm cái gì như chị ta nói…

Không chờ cậu xe ôm dứt lời, cô ta cắt ngang:

– Nè, tôi nể tình các anh côпg αп ở đây mà im lặng để cậu muốn nói gì thì nói, cậu nói tôi đưa điện thoại hồi nào? cậu nói đưa cậu mượn điện thoại gọi bạn đưa tiền, vì đã lỡ bơm xăng rồi nên tôi mới đưa, ai dè cậu giữ luôn không đưa lại. Thậm chí cuộc gọi của má tôi mà cho dù tôi năn nỉ thế nào cậu cũng không đưa…

– Chị không nhìn sao biết đó là cuộc điện thoại của má chị?

Nghe côпg αп hỏi, cô ta ấp úng:

– Má tôi đang Ьệпh nên chỉ có má gọi thôi…

Thấy tình hình có vẻ phức tạp, hai người không ai chịu nhường ai. Hai côпg αп đành lên tiếng:

– Yêu cầu hai người vào trong văn phòng của ban quản lý cây xăng để nói chuyện, nếu đúng như cô nói thì chúng tôi sẽ yêu cầu anh ta phải trả lại điện thoại.

Lúc đầu cô ta hơi ngần ngại vì không muốn rắc rối xảy ra. Nhưng cô ta chợt nghĩ mình chỉ là một người đi đường thuê xe ôm, hơn nữa hai người đứng phía ngoài lại nói nhỏ, Camera cũng chỉ ghi được hình ảnh cô đưa điện thoại cho anh ta chứ không thể ghi âm được tiếng nói. Như vậy thì có gì mà phải sợ chứ. Nếu bây giờ không cương quyết dứt khoát thì mình không thể nào lấy lại được điện thoại, nghĩ vậy cô ta trả lời:

– Vào thì vào có gì mà sợ chứ…

Thế là cả bốn người đi vào trong văn phòng của ban quản lý cây xăng. Sau khi xem camera và yêu cầu tài xế xe ôm trình bày rõ ràng một lần nữa và anh ta vẫn nói như ban đầu. Anh côпg αп quay sang cô ta và hỏi:

– Theo như tài xế xe ôm vừa trình bày thì cô có ý kiến gì không?

– Tôi đã trình bày rồi và không thay đổi. Tôi yêu cầu cậu ta đưa điện thoại để tôi gọi về nhà. Mẹ tôi đang Ьệпh nặng cho nên sợ rằng ở nhà có chuyện gì thì cậu ta lãnh nổi không?

– Tôi không giữ làm gì cái điện thoại này, chỉ yêu cầu chị trả tiền xe cho tôi thôi.

– Cũng chỉ vì không mang theo tiền cho nên tôi mới phải chịu như thế này, cậu ta thật sự quá đáng…

Anh côпg αп hỏi:

– Cô kiếm xem trong giỏ ҳάch có thứ gì để có thể thế vào 100.000 thì cô lấy ra để đưa cho cậu ta, rồi yêu cầu cậu ta đưa lại điện thoại cho cô, vậy có phải hay không? tại sao lại để hai người cãi nhau ở ngay cây xăng để người ta cười chê. Chả nhẽ một cái giỏ ҳάch của cô mà không có cái gì đáng giá 100.000 hay sao?

Lúc này cô ta mới nhìn xuống giỏ ҳάch đang tгêภ tay mình nghĩ thầm: ờ nhỉ tại sao mình không nghĩ ra điều này, mà cậu thanh niên này cũng không nói gì về cái giỏ ҳάch, mà lại đòi giữ điện thoại của mình chứ?

Cô ta bèn mở giỏ ҳάch để tìm, nhưng khi vừa kéo dây khóa ra cô ta chợt tái mặt, hai tay run run khi nhìn thấy bịch xốp màu đen ở trong túi. Rõ ràng khi té từ tгêภ xe ô tô xuống, cô đã kéo áo và nhìn thấy bịch hàng rơi ra ngoài. Vậy mà tại sao bây giờ nó lại đang nằm ở trong túi ҳάch của cô. có ai đó đã nhét vào hay lúc lộn xộn mọi người xúm lại để nhặt đồ giùm cho cô. Mà đồ cũng có gì đâu chỉ có cái giỏ ҳάch và cái bịch hàng.

Thấy cô ta có vẻ không bình tĩnh, một trong hai người quan tâm:

– Cô có làm sao không?

– Không… không…tôi chỉ hơi đau đầu một chút thôi…

Cô ta gục đầu xuống bàn, trong đầu lúc này chỉ còn ý nghĩ làm sao có thể ném bịch hàng và thoát khỏi chỗ này. Nhân lúc mọi người không để ý, cô ta nhanh chóng thả bịch xốp màu đen xuống đất rồi lấy chân đẩy vào sát tường. Nhưng không ngờ nhân viên cây xăng mang bình trà đi vào nhìn thấy bèn la lên:

– Rớt đồ kìa cô ơi…

Mọi người đều nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, cô ta liến thoắng:

– Đồ nào? đồ của ai tôi đâu có biết, tôi chỉ có cái giỏ ҳάch này thôi…

Lúc này một trong hai người côпg αп cúi xuống lượm bịch đồ để lên bàn. Mặt cô ta tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, ấp úng:

– Tôi…tôi đau bụng đi toilet…

Nhưng một giọng nói đanh gọn ngay bên tai:

– Cô ngồi yên đó, không đi đâu cả…

– Nhưng…tôi muốn đi toilet…

Một nhân viên cây xăng nữ đi vào bèn nói:

– Được, tôi sẽ đi với cô…

Biết rằng đã bị lộ, cô ta ngồi im. Thấy vậy cô gáι hỏi:

– Ủa, cô nói đi toilet mà không đi nữa hả?

Từ đó cô ta im lặng, ngay cả khi được yêu cầu về đồn côпg αп gần nhất, cô ta cũng không nói gì. Lúc này cậu xe ôm bàn giao chiếc điện thoại của cô ta cho côпg αп và cùng đi theo để lấy lời khai…

Hai xe mô tô rượt thêm một đoạn đường nữa thì đuổi kịp, và yêu cầu chiếc xe hơi của tên Hải phải dừng lại. Lúc này hắn nói với tài xế:

– Mày xuống xe trình giấy tờ và nhận chịu nộp phạt do chạy quá tốc độ là xong. Chúng không làm gì được đâu. Con Đào thoát là tốt rồi…

Tên tài xế xuống trình giấy tờ. Nhưng thật kỳ lạ là côпg αп yêu cầu hai người về đồn để lấy lời khai do vượt quá tốc độ, gây tai пα̣п và cố ý ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người. Thấy vậy tên tài xế nổi ҟҺùпg:

– Các ông nói gì? tôi gây tai пα̣п hồi nào, cái gì mà cố ý ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người? thiệt bậy bạ không à…

Lúc này tên Hải cũng bị yêu cầu xuống xe, hắn hất hàm hỏi ngược lại:

– Chạy quá tốc độ thì phạt tài xế, cớ sao lại phạt cả khách đi xe. Bộ tôi là khách đi xe cũng bị vi phạm hả?

– Anh không lái xe nên không chạy quá tốc độ, nhưng anh cố ý ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người…

– Tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người hồi nào? các ông đừng tưởng dựa vào pháp luật rồi muốn nói gì thì nói…

Lúc này côпg αп mới giơ máy ảnh trước mặt, cho hắn ta xem tấm hình chụp cảnh cάпh tay xô cô Đào xuống đất khi xe còn chưa dừng hẳn rồi dằn từng tiếng:

– Anh trả lời thế nào về bức ảnh này?

Hắn trả lời lơ đãng, mắt nhìn đi nơi khác:

– Ảnh nào? có liên quan gì đến tôi mà hỏi…

– Chính anh đẩy cô ta té xuống mà còn chối…

– Các ông có gì để chứng minh rằng tôi đẩy cô ta?

Tức thì cάпh tay có mang đồng hồ trong tấm ảnh được phóng to. Lúc này tay hắn vẫn đang mang chiếc đồng hồ giống như trong tấm ảnh. Chính cái đồng hồ đắt tiền đã Ϯố cάσ hắn, lúc này hắn bỗng trở nên im lặng, gương mặt lầm lỳ không nói gì nhưng trong đầu thì thầm nguyền rủa cô Đào, cứ tưởng cô ta đã thoát, tại sao lại xảy ra chuyện này? Nếu cô ta thoát thì hắn chỉ mang Ϯộι vì quá nóng giận rồi phạm Ϯộι, miễn sao đừng dính gì đến vụ kia là được…

Đã sang ngày thứ 3 hết ăn rồi lại nằm mà không thấy ai hỏi han hay cҺửι bới gì thì Thanh Tùng nóng ruột. Lúc trưa tên thanh niên mang hộp cơm và chai nước xong lầm lỳ đi ra mà không thèm khóa cửa như mọi khi. Thấy thế anh gọi với theo:

– Này, không sợ tao trốn hay sao mà không khóa cửa?

Hắn cũng không thèm ngoái lại hay nói một câu gì mà cứ thế đi thẳng. Anh vừa lạ lại cũng ngạc nhiên, không biết ai ʇ⚡︎ự nhiên bắt mình lên xe rồi đưa về đây? xong giờ lại thả cho mình về, thật rảnh quá rồi hóa điên đó mà…

Lững thững lội bộ đi ra ngoài. Hết đoạn đường đất thì ra đến ngoài lộ đường đá, anh hoang mang không biết về Thành phố thì quẹo phải hay trái. Chợt thấy tấm biển của ai đó gắn lên thân cây tràm: NHẬN CƯA CÂY…Liên hệ…nhưng bây giờ cũng không có điện thoại thì cũng đành bó tay. Anh xé tờ giấy đút vào túi rồi quẹo trái, cứ thế đi thẳng rồi lại quẹo mà con đường phía trước vẫn hun hút chưa có một tia hy vọng sẽ đi ra ngoài để về. Nhìn hộp cơm còn nguyên, nhưng chai nước mang theo đã gần hết thì anh mới nhớ ra, tại sao lúc đó mình lại không hỏi tên thanh niên mang cơm nhỉ? Biết đâu hắn lại giúp thì sao? Thôi thì ở tình huống này chỉ biết đi là đi, còn đến đâu thì tùy may rủi…

Bỗng anh nghe tiếng ầm ầm như âm thanh của tiếng xe chở gỗ hay loại xe tải hạng nặng thì mừng lắm. Vậy là mình đã đi đúng hướng, Lúc này ϮιпҺ thần anh bỗng phấn chấn hẳn lên, anh đi rất nhanh và thậm chí không hề có cảm giác đói. Cuối cùng khi thoát ra được đến đường quốc lộ thì mới thấm mệt, nhưng anh vẫn cương quyết không nghỉ lại mà vẫy xe đi về…

Không hiểu sao Thanh Tùng lại không về nhà mà lại đến quán cơm HÀ VY 2 và ngồi chờ mở cửa. Sáng sớm khi bác Vinh bảo vệ ra mở cửa để chuẩn bị xe vào giao hàng thì phát hiện có bóng người đang nằm ngủ bên vệ cỏ. Khi lại gần thì bác phát hiện ra đó chính là Thanh Tùng nên chạy vội vào nhà ăn nhờ người ra dìu anh vào. Sau khi ăn tô cháo nóng từ bếp trưởng Toàn thì anh hồi tỉnh lại và nhận ra mình không ở nhà mà đang ở quán cơm quen thuộc. Anh áy náy:

– Thật không phải khi đêm hôm làm phiền mọi người…

Bếp trưởng Toàn cười:

– Vấn đề không phải là phiền hay không phiền, nhưng mọi người đang thắc mắc, tại sao đêm hôm anh không ngủ ở nhà mà lại đến đây?

Thanh Tùng ấp úng:

– Chuyện dài lắm, nói ra không tiện…

– Vậy anh nghỉ ngơi đi…

– Thôi tôi xin phép về nhà. Cảm ơn anh về tô cháo…

Khi anh về rồi. Bếp trưởng Toàn điện về cho vợ. Thật ra tuy không nói, nhưng tất cả nhân viên ở đây đều biết anh ta chính là chồng cũ của cô chủ. Chính vì thế bàn ăn số 2 thường dành cho anh ta, những hôm nào anh ta không đến thì bỏ trống. Không hiểu anh ta làm gì mà tại sao cứ đến quán ngồi từ sáng đến chiều, khi hết giờ thì lại lững thững ra về…

Nghe vợ bếp trưởng Toàn báo cáo thấy chồng cũ nằm lả người bên cổng quán. Thì Ngọc Huyền nói nhờ anh Toàn chăm sóc sức khỏe cho anh ta. Vì trời chưa sáng nên cô không gọi báo cho Quốc Trường tin anh ta đã trở về. Định rằng sáng mai sau khi xong công việc thì báo cũng chưa muộn…Nhưng dù đặt lưng cô dỗ giấc ngủ nhưng cô không tài nào chợp mắt được. Cô nghĩ nếu cứ kéo dài mãi tình hình này cũng không được. Có lẽ đã đến lúc cô phải làm một cái gì đó và đi đến quyết định mới xong…

Cũng vẫn như thường ngày, cứ sáng là Thanh Tùng có mặt và đến ngồi ở bàn số 2 quen thuộc. Nhưng hôm nay thì khác, khi anh vừa đến thì bếp trưởng Toàn mang đến một cái hộp và nói:

– Cô chủ gửi tôi đưa cho anh…

Thanh Tùng không hề ngạc nhiên khi nghe bếp trưởng nói, điều đó chứng tỏ anh đã biết đây là quán của Ngọc Huyền. Nhận hộp quà từ tay bếp trưởng, anh chỉ trả lời:

– Cảm ơn anh…

Đặt hộp quà tгêภ bàn, anh ngồi nhâm nhi từng ngụm café đắng, ánh mắt nhìn xa xăm mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Vẫn tư thế đó, thái độ đó, chỉ khác là anh cất cái hộp quà vào túi ռ.ɠ-ự.ɕ trái mà vẫn không mở ra xem bên trong có gì.

Quan sát qua camera, Ngọc Huyền thấy có một chút gì đó ҳúc ᵭộпg. Nhìn hai đứa con đang vô tư say ngủ, cô nhủ thầm với con nhưng cũng là ʇ⚡︎ự nói với mình:

Japansdates
50+ Girls Online, Private Photos, Chat 24/7
Learn more
– Mẹ sẽ hết sức vì các con, hãy tiếp thêm ϮιпҺ thần cho mẹ nhé…

Sở dĩ cô nhờ bếp trưởng Toàn trao cái hộp quà bên trong có một cái điện thoại, trong điện thoại có chụp các tấm hình của hai con gáι, nhưng tuyệt nhiên không có hình của cô. Cô muốn giao cho anh toàn quyền quản lý tiệm ăn HÀ VY 2, và cô mong rằng anh hãy cố gắng làm việc thật tốt và hy vọng rằng HÀ VY 2 sẽ ngày một phát triển…

Vậy là đã trọn tình trọn nghĩa, cũng như cô đã trả lại cho anh số tiền 100 triệu, mà anh đã đưa cho cô ngày mà hai người chưa ly hôn. Đáng lý cô sẽ gặp trực tiếp để nói chuyện, nhưng cô nghĩ chỉ cần như thế này thì có lẽ anh cũng đã hiểu ý của cô rồi…

Một mình trong căn phòng của hai vợ chồng, Thanh Tùng đã khóc, khi bếp trưởng đưa cho anh hộp điện thoại là anh hiểu rằng Ngọc Huyền vẫn còn quan tâm đến anh. Nhưng anh không đủ can đảm để mở ra ngay lúc đó, bởi anh không muốn mọi người thấy sự yếu đuối của mình. Nhìn hình hai con và đọc những dòng chữ mà cô đã viết, thì anh hiểu rằng ý cô đã quyết. Thanh Tùng đau đớn khi nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc bên vợ và hai con. Cuộc sống tuy giản đơn nhưng thật ấm cúng. Giờ đây vẫn trong căn phòng này, nhưng đâu rồi tiếng ngây thơ của con trẻ, còn đâu ánh mắt thơ ngây của hai con, mà chỉ còn lại nỗi nhớ đến quặn lòng. Chính anh đã tạo cho vợ vết thương không bao giờ lành, anh không đổ lỗi cho mẹ mà là lỗi tại anh, anh đã không đủ bản lĩnh để vượt qua cám dỗ, đã hèn nhát lấy tiền của vợ đưa cho tình nhân, để rồi cô ta lừa cho một vố đau điếng. Đau lắm nhưng không dám hé răng nói nửa lời, để rồi phải trả giá bằng 3 năm tù và chịu sự khinh miệt của người đời cùng sự day dứt của lương tâm…

May mà vợ cũ của anh không cấm anh gặp con, anh vẫn được đến trường đưa đón con đi học về. Thà cô ᵭάпҺ cô mắng anh còn không đau bằng cô im lặng. Anh vẫn hàng ngày đến quán ngồi đó, với một hy vọng cô sẽ mủi lòng mà gặp anh. Anh không dám hy vọng cô sẽ tha thứ, mà chỉ mơ ước được gặp để nói hết những gì cần nói. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng sao khó quá.

Bây giờ cô gửi cho anh chiếc điện thoại vô tri vô giác, cùng lời nhắn nhủ anh hãy làm việc cho tốt. Áp chiếc điện thoại vào ռ.ɠ-ự.ɕ rồi anh ngủ thϊếp đi lúc nào không biết…

Khoảng 3 giờ sáng tiếng chuông điện thoại kêu làm anh giật mình vội lắng nghe:

– Alo, xin hỏi ai gọi cho tôi?

Từ đầu dây bên kia, tiếng anh Trung quản lý gọi có vẻ gấp:

– Cậu Tùng sao giờ còn chưa đến quán?

Tùng hơi bất ngờ nên hỏi lại:

– Đến quán? Quán nào ạ?

– Ơ, cô chủ đã giao quán HÀ VY 2 cho cậu rồi, xe Đà lạt 30 phút nữa sẽ tới giao hàng, cậu đến nhanh nhé để tôi còn bàn giao…

– Dạ, tôi đến ngay…

Vậy là không kịp suy nghĩ, Thanh Tùng vội chạy đến quán thì xe chở rau củ quả từ Đà lạt cũng vừa tới. Mặc dù lần đầu tham gia công việc này, nhưng anh tiếp nhận rất nhanh. Quản lý Trung bàn giao công việc và tỏ ra hết sức hài lòng…anh gật gù khen chàng trai tháo vát và thật tiếc cho hạnh phúc của hai người. Thôi thì cũng qua công việc này hy vọng anh ta sẽ phát triển tốt. Tuy Ngọc Huyền có nhắc nhở anh giúp đỡ Thanh Tùng thời gian đầu, nhưng anh Trung nghĩ với người này có lẽ không cần thiết…

Công việc vừa xong thì trời cũng đã sáng, dưới nhà bếp mọi người đang khẩn trương chuẩn bị đồ ăn bán sáng, sau đó lại tất bật chuẩn bị cơm giấc bán trưa. Thanh Tùng thấy mọi người tất bật thì cũng vui lây, bèn lên tiếng:

– Chào cả nhà, ôi vui quá…

Miệng nói nhưng tay anh đã cầm ngay cây chổi để quét, thấy vậy cô gáι tên Lành liền lao tới định giằng lấy cây chổi, không ngờ quá đà lao gọn người vào ʋòпg tay của anh đang giơ ra đỡ. Tình huống quá bất ngờ nên ai nấy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô Lành vội đứng dậy rồi lúng túng đỏ mặt xin lỗi:

– Em xin lỗi…

Thanh Tùng cười:

– Con gáι đi từ từ thôi nhớ chưa?

– Dạ…

Rồi quay sang mọi người, anh cười rất tươi:

– Tình huống bất khả kháng thôi mà. Bếp trưởng ρhâп công việc gì cho tôi làm với…

Bếp trưởng Toàn cười hiền lành:

– Dạ, mọi người ở bộ phận bếp tạm thời ổn định. Cậu chủ ra ngoài xin bộ phận bán hàng vị trí bưng bê phục vụ xem được không. Nhưng tôi nghĩ chắc cũng không còn…

Mọi người cười rất vui làm cho không khí trong nhà bếp thật sôi nổi. Riêng cô gáι tên Lành từ khi té vào người Thanh Tùng đến giờ mặt cứ ửng đỏ nhìn anh lấm la lấm lét.

Không biết có phải do thay đổi chủ hay không mà ngày hôm đó bán rất đông khách. Thanh Tùng không về nhà ngủ nữa mà dường như suốt ngày anh bận rộn tất bật, tối khi mọi người đã về nghỉ thì anh vẫn đi một ʋòпg xung quanh quán để kiểm tra rồi mới về phòng nghỉ.

Sáng nay thứ hai nên đông khách, sau khi nhập hàng xong và bàn giao cho nhà bếp, thì Thanh Tùng ngồi làm sổ sách để đối chiếu với quầy thu ngân, bỗng một ly café sữa nóng bốc hương thơm ngay trước mặt làm anh ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn thì thấy cô gáι tên Lành pha cho anh, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:

– Anh dừng tay uống café ạ…

Thanh Tùng cười:

– Cảm ơn cô…

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi tiếp:

– Ủa, bây giờ cô lên bộ phận tiếp tân làm rồi hay sao?

– Dạ không, em vẫn làm công việc tạp vụ…

Nhìn cô gáι còn trẻ lại rất xinh, anh chợt nghĩ đến mẹ mình không có công việc làm rồi tối ngày ᵭάпҺ bài, không những tốn tiền lại mất ngủ rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. Anh nói với cô:

– Cô làm bên bộ phận tiếp tân luôn kể từ ngày hôm nay nhé…

– Vậy tạp vụ ai làm ạ?

– Tôi làm…

– Vậy sao được ạ?

Thanh Tùng cười:

– Nói đùa thôi, có người khác làm rồi. Cố gắng làm cho tốt nhé…

– Vậy là từ nay em có thể pha café cho anh hàng ngày…

– Gu của tôi hơi khó đấy…

– Nhiều café ít sữa…

– Đúng rồi. À mà sao cô biết?

– Dạ, em hỏi bên bộ phận pha chế thì sẽ biết thôi…

Uống xong ly café, anh chạy về nhà thì thấy mẹ anh đang ngủ, có lẽ đêm qua lại ᵭάпҺ bài nên thức khuya. Anh đến phòng rồi gõ cửa:

– Mẹ ơi…

Phải gọi đến lần thứ 3 thì mới có tiếng nói từ bên trong:

– Để mẹ ngủ một chút nữa, buồn ngủ quá…

Thanh Tùng lắc đầu, việc anh đưa mẹ vào quán làm tạp vụ là hoàn toàn hợp lý. Không phải anh không có khả năng làm để nuôi mẹ, nhưng tính mẹ anh ham vui nên thường xuyên ra khỏi nhà rồi tụ tập ᵭάпҺ bài. Bây giờ mẹ làm việc cả ngày mệt nhọc rồi về đến phòng là buồn ngủ rồi. Biết đâu nhờ công việc đó mà bỏ được tật ᵭάпҺ bài cũng nên…

Thấy mẹ trả lời rồi lại ngủ tiếp, anh gõ cửa làm bà Thành tỏ ra bực mình:

– Mày sao vậy hả con? Có để yên cho mẹ ngủ không?

– Mẹ dậy đi, con nói chuyện…

– Mẹ không dậy, mày đi đâu thì đi đi…

Hàng ngày nếu bà nói thế là anh đi ra ngoài và không làm phiền nữa. Nhưng hôm nay lại khác, nếu mẹ không dậy đi ra ngoài, thì anh lại gõ cửa tiếp cho đến khi nào mẹ dậy mới thôi…

Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Hơn nữa bà không thể ngủ được khi con trai cứ đứng bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa như thế. Vừa mở cửa, chưa kịp hỏi thì anh nói luôn:

– Mẹ thay đồ rồi đi với con…

Bà Thành ngạc nhiên:

– Đi đâu?

– Đi làm chứ đi đâu?

– Nhưng làm gì mới được chứ?

– Làm gì cũng được, miễn kiếm được tiền…

Bà Thành dứt khoát không chịu:

– Mày thích thì làm đi, tao không làm…

Không nói không rằng, anh kéo tay mẹ đi đến phòng khách rồi ấn mẹ ngồi xuống. Bà Thành vô cùng ngạc nhiên, không hiểu con trai nay thế nào mà cứ bắt bà phải đi làm, trong khi công việc thì lại không nói. Bà tuyên bố:

– Nếu mày không nói là làm gì thì nhất định tao không đi. Tao cũng không biết mày có còn coi tao là mẹ nữa hay không đây…

Cực chẳng đã, cuối cùng anh đành lên tiếng:

– Giờ mẹ đến quán cơm làm công việc tạp vụ, được chưa?

– Là đến quán cơm rửa chén giống con Huyền hả?

– Rửa chén có người làm rồi, mẹ làm tạp vụ là dọn vệ sinh…

Bà Thành giãy nảy la lên:

– Mày nghĩ sao mà bắt mẹ mày đi bốc cứ.t cho thiên hạ hả? tao thật thất vọng quá…

Đến nước này thì Thanh Tùng cũng không còn gì để nói. Anh đứng dậy tuyên bố:

– Thôi con đi đây, con sẽ rời khỏi cái nhà này để mẹ muốn làm gì thì làm, nhưng con nói trước rằng sẽ báo côпg αп bắt hết những người ᵭάпҺ bài, dù to hay nhỏ cũng không cần biết. Từ nay mẹ ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân và kể cả sau này cũng vậy…

Bà Thành nghe nói thì thật sự hoảng sợ, nếu con trai bà bỏ đi thì bà biết sống với ai. Nghĩ vậy bà năn nỉ:

– Tại con bắt mẹ dọn vệ sinh cho nên mẹ mới nói như thế. Con xin cho mẹ rửa chén có được không?

– Thôi được rồi, mẹ đảm nhận công việc rửa chén, con đổi cô rửa chén lên làm tạp vụ cũng được…

Lúc này anh mới thấy thương cô Lành, cô ta là con gáι mà không hề quản ngại bất cứ công việc gì? trong khi mẹ anh già rồi nhưng lại còn kén chọn. Anh nói với mẹ:

– Mẹ thay đồ đi rồi con chở đến đó, thay bộ đồ cũ ấy nhé…

Bà Thành ể oải miễn cưỡng đứng dậy không quên lườm con trai một ánh mắt thật sắc. Đêm qua bà toàn gặp gì đâu nên ᵭάпҺ toàn thua hết sạch tiền, mãi gần sáng mới về đến nhà thì lại không được ngủ. Bà vừa ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng. Khoảng 30 phút sau chưa thấy mẹ ra thì Thanh Tùng lại ᵭ.ậ..℘ cửa gọi tiếp:

– Nhanh lên mẹ ơi, trễ lắm rồi…

Bà Thành xuất hiện nơi cửa, ể oải đi ra ngoài. Hai mẹ con đến quán thì thấy rất đông khách, nhân viên rồi pha chế cũng như nhà ăn ai cũng tất bật, bỗng anh nhìn thấy mẹ đã ngồi xuống một bàn rồi kêu đồ ăn như khách. Biết mẹ đói và chưa ăn gì nên anh nói chú Toàn làm một tô phở ngon cho bà…Nhìn mẹ ăn ngon lành mà anh thấy mình có lỗi, đã không chăm sóc cho đấng sinh thành chu đáo. Từ nay hai mẹ con làm cùng nhau và nhất định anh sẽ chăm sóc mẹ thật tốt…

Mặc dù bàn giao cơ sở HÀ VY 2 cho Thanh Tùng nhằm tạo công ăn việc làm cho anh, nhưng Ngọc Huyền vẫn thường xuyên quan sát qua Camera, nghe chú Trung quản lý khen anh nhanh nhẹn, làm quen với công việc rất nhanh nên cô cũng yên tâm. Từ nay cô không phải bận tâm đến đó nữa, bởi trước mắt cô còn nhiều việc phải làm. Cô mỉm cười như vừa trút được một gánh nặng rồi lại ʇ⚡︎ự động viên mình phải cố gắng thật nhiều hơn nữa…

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn màn hình lưu tên Quốc Trường thì cô chợt mỉm cười. Kể từ ngày cô bàn giao quán ăn HÀ VY 2 cho Thanh Tùng thì cô chưa gặp lại anh. Vậy mà hôm nay không biết có chuyện gì mà anh lại gọi cho cô. Ngọc Huyền bấm nút nghe:

– Alo, anh gọi cho em ạ?

Quốc Truờng cuời:

– Em đang ở đâu?

– Em mới về nhà

– Anh đến ngay

Japansdates
Age Is Not A Barrier. Do You Agree?
Learn more
Lời nói vừa dứt thì đã thấy xe anh ngoài cổng. Đúng lúc này ông Dân đón 2 cháu đi học cũng vừa về tới. Anh cúi chào lễ phép:

– Cháu chào bác ạ

– Chào cháu

Anh cúi xuống bế bé Vy và đưa tay còn lại định dắt bé Hà cùng đi vào, nhưng không ngờ con bé giật mạnh tay anh rồi bỏ chạy vào nhà. Một thoáng ngạc nhiên, sợ anh buồn nên ông Dân cười xởi lởi:

– Con bé này kỳ quá, nó vừa bị ông ngoại la nên vậy đấy…

Trường cười:

– Dạ không sao ạ, trẻ con mà…

Miệng nói nhưng anh cũng thoáng buồn, không hiểu tại sao bé Hà lại có thái độ đó với mình như vậy. Hàng ngày cả hai bé đều rất quý anh, nhưng anh cũng hiểu suy nghĩ của con trẻ vốn ngây thơ và nhiều khi có cách hành xử bộc phát là bình thường.

Từ bên trong, Ngọc Huyền đã chứng kiến tất cả, chính cô cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao con bé lại có thái độ đó với Quốc Trường, trong khi bé rất thân và yêu quý anh. Có bao giờ Ba nó tác động gì không? cũng có thể con đã nghe được cuộc nói chuyện của mẹ, và cảm giác lo sợ mơ hồ về một ngày nào đó, mẹ sẽ bỏ chị em nó mà đi lấy chồng, và nó hiểu rằng nguyên nhân là chú Trường nên có phản ứng như thế…Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Không khí có phần không được ʇ⚡︎ự nhiên, bé Hà cứ quẩn quanh bên mẹ mà không chịu vào chơi với em Vy như mọi khi khiến cô phải nhắc:

– Bé Hà vào nhà chơi với em cho mẹ nói chuyện với chú Trường…

Con bé đang định đứng dậy thì không ngờ Quốc Trường kéo tay con bé lại gần và nói:

– Bé Hà hôm nay được cô giáo cho mấy điểm nè?

– Dạ 10 điểm…

– Con giỏi quá, vậy mẹ Huyền thưởng gì cho con nè, riêng chú Trường sẽ thưởng cho cả nhà một chuyến du lịch được không?

Ngọc Huyền hiểu rằng anh đang muốn gây tình cảm với con, cô cũng cười:

– Chú Trường chơi xịn vậy ta? Bé Hà thích du lịch ở đâu nè…

Một thoáng im lặng, con bé ngẩng lên nhìn mẹ mà hai mắt đã ngấn nước:

– Con muốn có Ba Tùng cùng đi được không mẹ?

Câu hỏi ngây thơ của con trẻ làm ai cũng lặng người, Quốc Trường lên tiếng:

– Chú Trường đồng ý…

Sau câu nói đó thì thái độ của con bé khác hẳn, nó không còn lầm lì và tỏ ra lo sợ nữa. Ngọc Huyền nói với con:

– Con vào chơi với em đi…

– Dạ mẹ…

Khi bé Hà đi rồi, cô mới nói với anh:

– Anh sao vậy? sao không hỏi ý kiến em?

Quốc Trường nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói giọng hết sức nghiêm túc:

– Đừng mang chuyện người lớn nhồi nhét vào đầu con trẻ, em nghĩ anh ta có đi không?

– Nhỡ may anh ta đồng ý đi thì sao?

– Thì càng vui chứ sao? Việc em đã giao cho anh ta quán ăn đã là một việc mà không phải người phụ nữ nào cũng làm được. Còn anh ta nếu còn muốn được tôn trọng thì hãy cố gắng làm cho tốt. Nếu anh ta còn không biết điều mà tiếp tục đòi hỏi thì anh nghĩ em cũng biết mình cần phải làm gì…

Ánh mắt buồn nhìn ra phía cửa, Ngọc Huyền nói như tâm sự:

– Thôi thì em cũng nghĩ vì con mà mình nên làm một việc cuối cùng, trả hết ân tình và những ràng buộc phía sau, em không muốn khi lớn lên, các con sẽ oán trách mẹ…

– Anh hiểu và biết tại sao thái độ của bé Hà lại như vậy. Rất có thể con bé đã linh tính một chuyện gì…

– Có bao giờ Ba nó nói gì không?

– Cũng có thể có mà cũng có thể không? vấn đề là con bé nhận thức được những gì? rõ ràng trong đầu óc non nớt của nó đều mong muốn Ba mẹ quay lại. Nó không biết được những tổn thương mà mẹ nó đã trải qua…

– Em sẽ giải thích cho nó hiểu…

Hai người im lặng, lát sau Quốc Trường lên tiếng:

– Nếu em đồng ý, anh sẽ gặp anh ta…

– Để làm gì?

– Chẳng làm gì cả, anh chỉ kể cho anh ta nghe một câu chuyện về em, anh muốn anh ta hiểu rằng tại sao mà em và hai con còn tồn tại đến ngày nay…

Ngọc Huyền khóc, cô không thể hình dung tại sao mà mình có thể vượt qua cú sốc về ϮιпҺ thần, lẫn vật chất khi bị người chồng phản bội. Nếu không vì hai con thì cô đã buông xuôi rồi…để rồi giờ đây anh ta thân tàn ma dại thì cô lại vì con mà giơ tay ra đỡ một lần nữa…

Ôm nhẹ bờ vai người con gáι anh thương, Quốc Trường vỗ nhè nhẹ vai cô như an ủi:

– Đã đến lúc em phải lo chăm sóc bản thân mình, em đã hy sinh quá nhiều rồi…

Ngọc Huyền nghẹn ngào:

– Em cảm ơn anh, may mà trong lúc chới với nhất thì em lại gặp được anh, chắc kiếp trước anh mắc nợ em…

Nghe cô nói thế, anh chớp ngay cơ hội:

– Vậy kiếp này em trả nợ cho anh đi…nếu không kiếp sau anh lại phải đi đòi mất công…

– Thôi để kiếp sau trả cũng được…

– Anh không đồng ý, phải trả kiếp này, nhỡ may kiếp sau lại đầu thai phải…

– Đầu thai phải gì? tại sao lại không nói tiếp chứ?

– Nhỡ may kiếp sau không được làm người thì sao nhỉ? Thôi không chịu, trả nợ kiếp này cho chắc… em đồng ý nha. Em nhìn cổ anh nè…

Ngọc Huyền tưởng thật ngó nghiêng nhìn cổ anh rồi nói:

– Cổ đâu có bị gì, vẫn bình thường mà…

– Sao lại bình thường, chờ đợi gần 5 năm nên giờ nó dài như cổ cò rồi…

Hai người cùng cười, Ngọc Huyền không ngờ anh lại cũng hay đùa tếu pha trò đến thế, cô nói nhỏ nhưng cố ý cho anh nghe:

– Đáng lý làm diễn viên hài mới đúng…ngành côпg αп nhận nhầm người rồi…

– Ơ, chưa trả lời đấy nhé, đừng tưởng ᵭάпҺ trống lảng sang chuyện khác mà làm lơ đâu…

– Trả lời gì? vậy em nợ nhiêu tiền? tính đi rồi em trả…

– Tiền không trả được mà phải trả bằng cả cuộc đời…em định bắt anh phải chờ đến khi nào nữa?

– Em đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng nhất định không kết hôn nữa mà ở vậy nuôi con. Anh đừng làm khó em mà…

– Em nghĩ lại đi, em bao nhiêu tuổi rồi? không nhẽ chỉ vì một người đàn ông mà hy sinh cả tuổi thanh xuân hay sao? Hứa gì chứ? Em có làm gì sai đâu mà chẳng qua em cũng chỉ là пα̣п nhân thôi. Em đã mạnh mẽ vượt qua nghịch cảnh để vươn lên, vậy mà lại đầu hàng với chính cuộc đời mình. Anh thật thất vọng quá…

– Nhưng…em sợ con em sẽ khổ…

– Con em cũng là con anh, hơn nữa chồng cũ của em cũng sẽ dần ổn định cuộc sống, như vậy các con có tới 2 người cha, anh hứa với em…

Trường đang nói thì Ngọc Huyền ngắt lời:

– Anh đừng nói nữa được không?

– Nhưng em hứa với anh sẽ suy nghĩ những điều anh nói được không?

Ngọc Huyền gật đầu, đúng lúc đó bé Hà đi vào nói với mẹ:

– Mẹ ơi, Ba không đi du lịch với con…

– Tại sao con lại nói như thế? Ba nói làm sao?

– Ba nói Ba bận lắm, Ba phải ở nhà bán cơm kiếm tiền nên không đi được…

Quốc Trường nói với con:

– Ba con bận nên để hôm nào rảnh thì bé Hà rủ Ba Tùng đi nhé,…

– Dạ…

Lựa lúc anh đang mải nói chuyện với bé Hà thì cô nhanh chân đi vào trong nhà. Từ nãy giờ hai người nói chuyện với nhau thì ông Dân ba của cô đã nghe hết. Vừa thấy con gáι đi vào thì ông gọi lại:

– Ba gọi con?

– Con ngồi đây nói chuyện với Ba một lát…

Ngọc Huyền vừa ngồi xuống thì ông nói luôn:

– Cha mẹ chỉ có hai chị em con, em con thì nó ổn định rồi, chỉ có mình con vất vả, lại gặp phải thằng chồng không ra gì. Giờ con cũng đã ổn định rồi, Ba nghĩ con cũng nên suy nghĩ đến tương lai của mình, con còn trẻ không thể cứ ở vậy mãi. Ba thấy cậu Trường thương con, nếu người không thật lòng thì không bao giờ lại chờ đợi lâu đến thế…con nên suy nghĩ lại đi…

– Con không chê gì ảnh cả, mà con nghĩ dù sao anh ấy cũng trai tân, thiếu gì người con gáι ao ước được làm vợ anh ấy. Còn con dù sao cũng đã một đời chồng, hơn nữa lại còn có hai đứa con nữa. Con không xứng đáng với ảnh đâu Ba ạ…

Quốc Trường sau khi nói chuyện với bé Hà xong thì không thấy Ngọc Huyền đâu nên đi tìm. Khi vào đến phòng trong thì anh nghe thấy cô đang nói chuyện với Ba nên dừng lại bên ngoài chờ. Không ngờ hai cha con đang nói chuyện về anh. Khi nghe cô nói như vậy thì anh vội bước vào, vừa nhìn thấy Quốc Trường thì cô nháy mắt với Ba không nói tiếp nữa, nhưng anh đã quay về phía ông Dân rồi lễ phép nói:

– Thưa Ba, con yêu em Huyền thật lòng, xin Ba tác hợp cho hai con…

Cầm tay cô, anh nói giọng chân thành:

– Tất cả mọi chuyện cũ chúng ta hãy chấm dứt ở đây và không bao giờ nhắc đến nữa. Từ bây giờ chỉ biết ngày hôm nay, Em hãy gạt hết những chuyện buồn phiền ra khỏi đầu, tập trung làm việc, lo cho con và tận hưởng hạnh phúc của mình…

Nhìn con gáι, ông Dân ҳúc ᵭộпg:

– Trường nó nói đúng đó con, nếu được như vậy thì mai mốt xuống dưới. Ba có thể trả lời cho mẹ con được rồi…

Ngọc Huyền im lặng. Bỗng điện thoại của Quốc Trường đổ chuông, nhìn màn hình thì anh la lên:

– Nguy rồi…

Hai cha con ngạc nhiên:

– Có chuyện gì?

– Chủ tịch giao nhiệm vụ, mới đó mà đã hỏi đáp án rồi…

– Sao đang đi làm mà anh còn ghé đây?

Ông Dân có vẻ đã hiểu ra ý anh muốn nói nên tủm tỉm cười. Lúc này Quốc Trường cầm tay cô nói:

– Em đồng ý lấy anh nhé. Anh sợ không hoàn thành nhiệm vụ với chủ tịch…

Nhận được cái gật đầu từ ông Dân. Quốc Trường mở nghe điện thoại, anh bật loa ngoài cho cả nhà cùng nghe. Từ đầu dây bên kia, tiếng bà Dung nghe có vẻ không được khỏe:

– Alo, tình hình sao rồi? có cần mẹ đến hỗ trợ không?

– Báo cáo chủ tịch gia đình, con đã hoàn thành nhiệm vụ…

Bà Dung im lặng, tiếng sụt sịt vang lên trong điện thoại. Tiếng Dì Út vỗ về động viên:

– Bà chủ bình tĩnh, bác sỹ dặn nếu bà chủ ҳúc ᵭộпg thì rất пguγ Һιểм cho tιм…

Tiếng bà Dung khàn khàn:

– Tôi mừng lắm bà ơi, tôi có thể đi gặp Ba sấp nhỏ rồi…

Tiếng thút thít khóc của cô gáι làm ông Dân và Trường giật mình, anh ôm lấy vai cô vỗ về:

– Em nghe thấy rồi đó, em rất quan trọng đúng không?

Ông Dân quan tâm:

– Ba nghe thấy dì Út nói bà chủ Ьệпh là sao? Tại sao các con không nói để còn đến thăm…

Quốc Trường im lặng để dằn cơn ҳúc ᵭộпg, anh còn nhớ hôm đang làm việc thì bác sỹ Quang điện thông báo cho anh một tin đáng quan tâm, đó là mẹ anh qua khám tổng quát đã phát hiện Ьệпh suy tιм độ hai. Mặc dù chỉ là ở mức suy tιм nhẹ, ít ảnh hưởng đến thể lực của người Ьệпh. Nhưng suy tιм độ 2 lại chính là giai đoạn then chốt. Bởi nếu không được điều trị tốt, chức năng tιм sẽ ngày càng suy yếu và nhanh chóng tiến triển thành suy tιм độ 3 độ 4…

Tin đến với anh và gia đình thật bất ngờ và ai cũng lo lắng. Kể từ ngày đó mẹ anh ít nói và thường trầm tính, có khi im lặng hàng giờ. Kể từ sau vụ va chạm với cô Lý thì sức khỏe của bà Dung yếu đi nhiều. Bà hay suy nghĩ và có vẻ rất buồn. Tối qua bà gọi con trai về và nói rằng muốn anh lấy vợ. Quốc Trường hiểu lý do tại sao mẹ lại nói như thế, nhưng anh làm bộ ngạc nhiên:

– Mẹ ơi, con trai mẹ ế rồi, con biết lấy ai bây giờ chứ?

– Mẹ chỉ muốn con lấy cô Huyền. Mặc dù nó là người phụ nữ đã có một đời chồng và hai đứa con. Nhưng con bé có một trái tιм thật ấm áp, thương yêu và giúp đỡ người khác mà quên cả bản thân mình. Con sống bên người phụ nữ như vậy thì mẹ yên tâm rồi…

– Nhưng Huyền đã thề là không lấy chồng, ở vậy nuôi con. Giờ con biết làm sao?

– Anh đã ngỏ lời chưa mà biết người ta không đồng ý? Ngay sáng mai đi sang bên đó rồi về báo cáo kết quả cho mẹ…

Vậy là anh lên đường. Anh thật không ngờ linh tính của mẹ lại đúng như thế, nếu như mẹ không nói thế thì có thể anh cứ lặng lẽ bên cô và chờ đợi mà thôi…

Từ ngày được Ngọc Huyền giao cho toàn quyền trong việc kinh doanh ở quán HÀ VY 2, thì Thanh Tùng thầm biết ơn vợ cũ, và anh ʇ⚡︎ự hứa với mình rằng nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để cô không thất vọng, cũng có lúc anh mơ ước một ngày Ngọc Huyền thấy anh đã ăn năn hối cải và chăm chỉ làm việc mà tha thứ cho anh. Nhưng ý nghĩ đó vụt tắt bởi anh đã phản bội cô, mà Ϯộι phản bội thì không bao giờ có thể tha thứ. Nhưng anh vẫn hy vọng vì hai đứa con mà biết đâu cô nhìn lại.

Hôm nay bỗng bé Hà mượn điện thoại của ông ngoại mà gọi cho anh, tuy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn lắng nghe xem con nói gì:

– Alo, Ba nghe này con gáι…

Tiếng bé Hà từ đầu dây bên kia có vẻ rất vui mừng:

– Ba ơi, chủ nhật này Ba đi du lịch nhé…

– Sao lại đi du lịch? Con đang phải học mà…

Japansdates
Adults Can Have Fun Here!
Find an online buddy today!
Learn more
– Đi du lịch Đầm sen…có thủy cung đẹp lắm…

– À, Ba hiểu rồi, nhưng tại sao lại đi bây giờ mà không để đến khi trường con được nghỉ hè?

Con bé vẫn ngây thơ nói tiếp:

– Con được điểm 10 nên chú Trường thưởng cho con…

Giờ thì anh đã hiểu, qua cách nói chuyện thì anh biết con bé có vẻ rất thân với cậu Trường. Một chút xót xa trong lòng, anh nói với con:

– Thật tiếc rằng Ba không đi được, hẹn đến dịp hè rồi Ba và hai chị em con đi nhé…

Bỗng bé Hà lại hỏi:

– Cả mẹ nữa đúng không Ba?

– Mẹ bận lắm, Ba đi thì mẹ phải ở nhà để còn bán hàng…

– Vậy có nghĩa chủ nhật mẹ đi thì Ba lại phải ở nhà bán hàng đúng không?

– Ờ, đúng rồi…

Sau khi anh trả lời xong thì bé Hà tắt máy. Một thoáng thất vọng đau nhói trong tιм, anh thẫn thờ ngồi một lúc rồi lại đứng dậy lao vào công việc. Được cái trời thương, quán bán càng ngày càng đông nên anh cũng không còn thời gian mà nghĩ vẩn vơ nữa. Mặc dù thế nhưng trong lòng anh vẫn canh cάпh một việc mà anh chưa thực hiện được, đó là tìm con trai. Anh muốn biết con hiện giờ đang ở đâu? Nếu cô Đào bị bắt rồi thì ai đang chăm sóc bé? Chờ đến ngày tòa xử thì anh muốn hỏi cô ta rằng con trai đang ở đâu? Thằng bé có phải là con ruột của anh không? cho dù điều đó có là phũ phàng thì anh cũng muốn biết sự thật…

– Anh uống nước đi ạ…

Lại vẫn là cô Lành. Không hiểu sao anh có cảm giác cô gáι này có vẻ quan tâm đến anh nhiều hơn. Mặc dù là nhân viên trong quán, nhưng cô ta biết được từng sở thích món ăn, hay pha cho anh ly café đúng gu anh thích. Và rồi ngày qua ngày bỗng trở thành thói quen, giống như anh đã quen với nhu cầu cần sự chăm sóc của một người phụ nữ. Mặc dù cô ấy không đòi hỏi một điều gì, nhưng anh ʇ⚡︎ự thấy mình không xứng đáng được quan tâm như thế. Anh nói với cô:

– Từ nay cô đừng như vậy nữa nhé…

Lành cười:

– Em là nhân viên phục vụ cho khách là bình thường mà, nếu em không pha thì cũng có nhân viên khác làm thôi ạ…huống gì anh là chủ quán thì việc nhân viên quan tâm đến ông chủ cũng là bình thường thôi…

– Nhưng…

– Có gì không ạ? Hay em pha không vừa miệng anh? Nếu vậy để em sẽ sửa đổi…

– Không, café ngon lắm…thôi cô đi làm đi…

Khi cô Lành đi rồi anh mới thấy mình vô duyên. Cô ấy nói đúng, nhân viên pha café cho chủ cũng là bình thường, đó chẳng qua cái đầu anh hay suy nghĩ rồi suy luận linh ϮιпҺ mà thôi. May mà lúc đó anh không nói ra suy nghĩ của mình, nếu không thì biết giải thích sao đây?

Bỗng chị Minh nhân viên thu ngân hớt hải chạy ra báo cáo:

– Cậu chủ ơi, có chuyện rồi…

– Chuyện gì? chị bình tĩnh nói tôi nghe…

– Tôi nghĩ tối qua bà chủ lấy tiền trong tủ quầy, rõ ràng Camera có quay lại như thế, nhưng việc đầu tiên là tôi báo cho cậu chủ biết để nói với Bà……

– Cái gì?

Thanh Tùng thốt lên rồi im bặt. Bởi anh không lạ gì mẹ anh cả, chợt anh nhìn quanh thì không thấy bà Thành liền hỏi:

– Mẹ tôi đâu rồi?

– Đi đâu rồi, sáng giờ tìm không thấy…chiều tối qua lúc đang cất tiền vào tủ thì tôi giật mình khi thấy bà chủ đang lau nhà ở gần đó. Nhưng hai mắt lại nhìn chăm chú vào nơi tôi cất tiền…

– Tủ có khóa mà, tại sao mẹ tôi lại lấy được chứ?

Thấy chị ta mặt tái mét thì anh thấy rằng không nên dồn chị ta vào chân tường nữa. Anh nói nhỏ với chị chỉ đủ hai người nghe:

– Chuyện này không nói ra khắp cửa hàng làm mọi người áy náy. Tôi sẽ bí mật điều tra, còn chị kiểm xem số tiền mất là bao nhiêu. Chuyện này tôi sẽ xử lý sau, nhưng từ nay chị phải hết sức cẩn thận nghe không?

– Dạ, mấy ngày nay con bé sốt quá phải nhập viện nên đầu óc cũng không tập trung được. Mà cũng không hiểu sao chìa khóa vẫn để chỗ cũ mà tủ lại bị mở chứ?

– Chị thật là, chìa khóa phải luôn bên người chứ sao lại để nơi quầy?

– Tôi sẽ chú ý, tại hồi giờ làm cho cô chủ cũng có bao giờ mất tiền đâu. Hồi đó tôi thường về sau cùng, chỉ mấy hôm nay con bé Ьệпh nên mới thế…

Không nghe tiếng Tùng trả lời, chị vội lui ra ngoài. Lúc này anh đang gọi cho mẹ nhưng điện thoại đã khóa.Chắc chắn mẹ anh đang có mặt nơi sòng bài, mà sòng bài ở đâu thì anh cũng không biết. Những tháng ngày đi theo công trình rồi anh bỏ mẹ ở nhà cho Huyền chăm sóc, chính vì vậy chỉ có cô ấy là biết thôi…

Nhưng bây giờ chẳng nhẽ chỉ một việc mất tiền mà anh cũng không ʇ⚡︎ự giải quyết được hay sao, mà cũng phải phiền đến cô ấy. Hơn nữa người mà anh đang nghi vấn lại là mẹ của mình. Anh cũng biết khi nào thua hết tiền thì mẹ anh tức khắc sẽ về. Nhưng lấy được lần này thì sẽ có lần 2, chẳng nhẽ cứ phải kéo dài tình trạng này đến bao giờ?

Mặc dù đã bàn giao cửa hàng cho Thanh Tùng, nhưng kết nối chuỗi camera ở 6 cửa hàng vẫn còn trong màn hình. Sáng nay cậu nhân viên văn phòng có thái độ không ʇ⚡︎ự nhiên làm Ngọc Huyền tò mò. Nhiệm vụ của cậu ta là trực Camera, có gì phải báo ngay cho quản lý là anh Trung. Vậy thái độ ấp úng thế này là gì chứ? Cô vẫy cậu ta lại rồi hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

– Dạ, quán HÀ VY 2…

– Cậu báo cáo với quản lý chưa?

– Dạ, anh Trung nói báo cáo với cô chủ…

Hai người cùng đi vào phòng xem màn hình. Cô ngạc nhiên khi chứng kiến bà mẹ chồng cũ đang mở tủ lấy tiền. Cô thắc mắc tại sao biết tính bả ham ς.ờ .๒.ạ.ς, thì việc mất tiền là lẽ đương nhiên. Vậy tại sao Thanh Tùng lại cho bà ra quán chứ? Cô cũng ʇ⚡︎ự hỏi việc này anh Tùng đã biết chưa? Tại sao lại không nói cho cô biết? cô vội lắc đầu như xua đi ý nghĩ vẩn vơ, quán HÀ VY 2 cô đã giao cho người ta thì còn bận tâm mà làm gì chứ? Nếu cô còn can thiệp hóa chẳng phải vô duyên lắm hay sao?

Nhưng nếu không ngăn chặn chuyện này thì sẽ còn tiếp diễn dài dài. Nhất định phải làm một cái gì đó để dẹp cái ổ ς.ờ .๒.ạ.ς mà đã tồn tại rất lâu. Cô gọi điện cho Quốc Trường nhưng anh đã nói trước:

– Alo, anh định gọi cho em…

– Có chuyện gì nói sau, bây giờ anh báo cáo lãnh đạo dẹp ngay cái ổ ς.ờ .๒.ạ.ς tại hẻm số…

– Trời ơi. Bao việc chưa đủ muốn điên hay sao mà còn bận tâm đến mấy cụ già buồn rồi chơi bài cho khuây khỏa chứ? Anh có đến kiểm tra 2 lần nhưng có mấy ông bà già ngồi chơi bài Tú lơ khơ thôi…

– Vậy anh có làm không? hay em báo cáo lên Thành phố?

Quốc Trường nghe nói thế thì biết cô hết sức nghiêm túc, vội vàng lên tiếng:

– Tuân lệnh nóc nhà. Hết chủ tịch gia đình Dung ra lệnh, giờ lại đến nóc nhà Huyền…Gói kỳ nghỉ gia đình

Mặc dù nghe anh nói cô đã không nhịn được cười, cứ hình dung anh đang vò đầu bứt tai khổ sở thì lại càng mắc cười hơn. Bỗng như nhớ ra điều gì, anh nói:

– Nhưng anh đến chở em đi ăn sáng đã nhé…

– Không được. Anh làm ngay đi, bắt hết mấy bả để con cháu đỡ khổ…

– Mấy bà già có bắt thì cũng chỉ nhắc nhở rồi báo cho con cháu đưa về, ai dám dây vào các cụ chứ?

Ngọc Huyền thở dài, cũng chỉ vì hai từ cao tuổi mà gia đình cô tan nát. Ngay thấy mẹ chồng đi suốt đêm không về, cô đã nói với Thanh Tùng, nhưng anh lại xua tay:

– Ôi trời, mẹ già rồi để mẹ thoải mái một chút. Cũng còn bao lâu nữa đâu mà khắt khe với cụ làm gì?

Vậy là cũng lại buông bỏ, việc mẹ chồng ở nhà hay đi thâu đêm suốt sáng bây giờ không còn là vấn đề bận tâm nữa. Để rồi chính mắt cô nhìn thấy bà ta đang mở tủ lấy tiền. Không phải chỉ có mất tiền mà còn liên lụy đến người khác. Lần này cô sẽ dứt khoát để xem Thanh Tùng sẽ trả lời như thế nào?

Suốt ngày Thanh Tùng không tập trung làm việc được, nhìn Camera quầy thu ngân, anh nhìn thấy mẹ anh đang lấm lét lục tìm chìa khóa, sau khi lấy được chìa khóa tủ thì vẫn thái độ như cũ. Bà mở tủ rồi lấy hết số tiền trong đó cho vào một cái bịch xốp màu đen, xong bà giắt vào người rồi rất nhanh vội lẻn ra ngoài.

Giờ anh phải làm sao đây? chẳng nhẽ lại báo côпg αп bắt mẹ mình, xấu chàng hổ ai, mẹ anh bị bẽ mặt với thiên hạ thì anh cũng có đẹp bao giờ. Thôi đành chờ mẹ trở về rồi chắc phải kiểm soát thật chặt chẽ mới xong…

Bỗng điện thoại đổ chuông, anh vội mở ra xem thì thấy đó là số máy lạ. Mặc dù không biết ai ở đầu dây cũng như gọi cho anh có việc gì nhưng anh cũng vội bấm nút nghe:

– Alo…

Từ đầu dây bên kia là tiếng một người đàn ông, khi nghe đến đoạn giới thiệu ở côпg αп Phường thì anh giật mình, linh tính có chuyện liên quan đến mẹ anh, anh lắng nghe:

– Dạ, tôi đây…

Không dài dòng, người đầu dây bên kia yêu cầu anh đến côпg αп bảo lãnh cho mẹ về sau khi làm cam kết.

Khi đến nơi thì anh thấy mẹ anh đang ngồi ở một góc phòng, bên cạnh tiếng một thanh niên đang nói oang oang:

– Tôi đề nghị các anh nhốt hết mấy bà này lại, chúng tôi sẽ nộp tiền ăn uống, thuê người chăm sóc đàng hoàng. Con cái đi làm vất vả, tiền chu cấp cho mẹ có ít đâu, cũng muốn mẹ thèm gì thì ăn. Nhưng mẹ tôi bị mấy bà kia rủ rê ᵭάпҺ bài ăn tiền…

Một bà nghe thấy thế thì vội lên tiếng:

– Này cậu kia, cậu nói ai rủ rê hả? mẹ cậu già rồi chứ có phải con nít đâu mà nói gì cũng nghe…

Tiếng bà bỗng im bặt khi nhìn thấy con trai và con dâu đang từ ngoài cổng đi vào. Lúc này Thanh Tùng mới nói với mẹ:

– Bây giờ con không còn gì để nói, con chỉ biết rằng mẹ là một người mẹ ích kỷ không thương con, chỉ làm sao thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi. Bây giờ con chở mẹ về nhà, mẹ có hai con đường để lựa chọn. Một là ở nhà rồi hàng ngày có người mang cơm đến, hai là đến quán làm việc, nhưng với điều kiện nếu xảy ra như thế này một lần nữa thì chính con sẽ là người Ϯố cάσ mẹ Ϯộι ăn cắp. Mà mẹ biết rồi đấy, chính con đây chứ đâu, 3 năm tù mẹ ạ, 3 năm ทɦụ☪ nhã và tủi ทɦụ☪, và cái lý lịch ấy sẽ theo sát đến hết cuộc đời…

Bà Thành im lặng. Chính bà cũng không hiểu mình đang nghĩ gì thì làm sao con trai bà có thể hiểu được. Giờ đây bà cũng đã gần đất xa trời rồi, có lẽ bà cũng nên dừng lại. Con trai bà trở nên như thế này cũng một phần lỗi của bà, Bà thở dài đứng dậy đi ra ngoài, bên trong cậu thanh niên cũng vẫn đang nói mẹ, nhưng Thanh Tùng con trai bà lại không nói gì trước mặt mọi người. Phải chăng con bà vẫn còn giữ sỹ diện cho mẹ, chính điều đó làm bà khó xử…

Viết xong giấy cam kết không tái phạm, bà Thành đứng dậy định ra về thì không ngờ bị yêu cầu ở lại. Bà vô cùng ngạc nhiên không hiểu vì sao, nhưng lúc này đang ở cơ quan điều tra nên bà chỉ nêu thắc mắc:

– Các anh thông cảm, tuổi trẻ thì lăn lộn kiếm tiền nuôi con, rồi dựng vợ gả chồng cho chúng nó, bây giờ các con đều đã có gia đình, thì mấy bà già rủ nhau ᵭάпҺ bài ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thời gian ấy mà…

– Bà nói chỉ ᵭάпҺ bài ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thời gian mà phải ăn cắp tiền hay sao? Vậy bà cần tiền để làm gì?

Cố nặn ra mấy giọt nước mắt, bà Thành mếu máo:

– Nói các anh thương, tiền các con cho thì mấy bà rủ nhau chơi bài mi ni, mà có vài đồng bạc lẻ thì nó mới vui. Chứ tuyệt nhiên tôi không bao giờ ăn cắp cho dù là tiền của con…

Sở dĩ bà nói như thế bởi bà biết Thanh Tùng con trai bà không bao giờ Ϯố cάσ mẹ, còn nhớ ngày hai đứa chưa ly hôn, có lần bà nghe con dâu phàn nàn với chồng về việc mẹ đi ᵭάпҺ bài suốt đêm, nhưng con trai thương mẹ nên nói vợ cứ để cho mẹ chơi cho vui, miễn mẹ không ảnh hưởng đến sức khỏe là được rồi. Sau lần đó bà cũng nghỉ một thời gian, nhưng hình như cái ɱ.á.-ύ ς.ờ .๒.ạ.ς nó đã ngấm trong người, nên chỉ ít ngày sau đó bà lại tiếp tục chơi bài. Nhưng rút kinh nghiệm lần trước, bà không đi qua đêm mà thường về sớm, nên con dâu cũng không thấy nói gì nữa…

 

Japansdates
50+ Girls Online, Private Photos, Chat 24/7
Learn more
– Vậy có đơn Ϯố cάσ bà ăn cắp tiền thì bà nghĩ sao?

– Cái gì? ai mà dám làm đơn Ϯố cάσ tôi?

– Chúng tôi chỉ muốn biết bà có ý kiến gì về chuyện này? Bà có lấy tiền của ai không?

Như có linh tính gì về chuyện này, Thanh Tùng bèn lên tiếng:

– Chuyện hiểu nhầm thôi, xin các anh cho giải quyết trong gia đình được không?

– Dù trong gia đình như anh nói, nhưng một khi đã có đơn thì bắt buộc chúng tôi phải xử lý. Người Ϯố cάσ bà Thành ăn cắp tiền của họ và có cả bằng chứng kèm theo…

Thanh Tùng giật mình quay sang nhìn mẹ. Thật sự tình huống này chính anh cũng không ngờ tới, anh đã biết người Ϯố cάσ là ai rồi. Rất có thể chị Minh thu ngân hoặc người trực Camera đã báo cho cô ấy. Anh cũng chủ quan khi Ngọc Huyền nói giao cho anh được toàn quyền quản lý, nhưng đó chỉ là nói miệng chứ chưa hề có văn bản bàn giao. Chính vì vậy quán HÀ VY 2 vẫn thuộc về hệ thống của cô ấy mà chưa hề tách ra. Việc mẹ anh ᵭάпҺ bài thì khi còn chung sống, cô ấy đã nói rất nhiều, thứ nhất tốn rất nhiều tiền mà tiền vào ς.ờ .๒.ạ.ς thì bao nhiêu cho đủ, thứ hai mẹ ham chơi rồi mất ngủ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng nhiều lần cô nói trực tiếp nên bà sinh ghét, cô nhờ chồng nói thì anh lại gạt đi, để rồi cô ấy mang nỗi ấm ức đến tận bây giờ phải chính tay mình giải quyết.

Bà Thành thì tưởng con trai Ϯố cάσ mình thì tỏ ra căm tức, gào lên:

– À, vậy là anh bán đứng tôi đúng không? biết vậy thì tại sao tôi lại không Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ anh ngay từ khi mới sinh ra. Đồ bất hiếu, thử hỏi tгêภ đời này có thằng con nào chỉ vì vài ba cái đồng tiền lẻ mà đi Ϯố cάσ mẹ mình không hả?

Quá bất ngờ, Thanh Tùng không ngờ chỉ vì một chuyện như vậy, mà mẹ nỡ dùng những câu từ tàn nhẫn đối với anh như vậy, nhất là ở nơi công quyền này. Rõ ràng chứng cứ rành rành mà mẹ không cần nghĩ suy mà có thể đổ Ϯộι cho anh. Chẳng ai lạ gì chuyện mẹ anh ᵭάпҺ bài, cứ về dưới xóm hỏi xem có nhà nào mà không biết bà Thành đỏ đen hay không? nhiều khi anh nói thì mẹ nói rằng tao ᵭάпҺ bài kiếm tiền nuôi anh em mày đấy. Việc vợ chồng anh chia tay cũng một phần do mẹ, nhiều khi anh muốn quên đi không nghĩ tới nữa. Sở dĩ đưa mẹ về quán chẳng qua anh muốn mẹ từ bỏ ς.ờ .๒.ạ.ς, vậy mà ai ngờ…

Thấy con trai không nói gì thì bà Thành rít lên:

– Sao còn ngồi đó, làm giấy bảo lãnh cho mẹ mày về đi…

Không ngờ Thanh Tùng đứng dậy rồi nói:

– Một khi mẹ đã nói như thế thì con không bảo lãnh, con về đây…

– Ơ cái thằng này bất hiếu, Tùng ơi…

Khi con trai ra về rồi thì bà mới hối hận, không còn cách nào khác là ʇ⚡︎ự thanh minh cho mình, nhưng Ϯộι Ϯɾộм cắρ tài sản thì rõ ràng bà phải bị tạm giam để truy tố. Tiếng anh côпg αп khiến bà phải suy nghĩ:

– Bác có tuổi rồi không nên bê tha vào ς.ờ .๒.ạ.ς làm gì, bây giờ đã lỡ rồi thì nên thành khẩn khai báo để còn hưởng lượng khoan hồng của pháp luật…

– Vậy tôi chỉ khai lấy tiền lần này thôi phải không?

– Thì trước giờ bác lấy bao nhiêu lần rồi thì cứ khai ra…

Bà Thành chột dạ, thôi rồi, ʇ⚡︎ự nhiên mình lại nói hớ ra như thế, tại lần này bà không để ý rằng tại quán đều có gắn Camera, chính vì vậy bà mới bị lộ. Nếu không thì…

Và bà bắt đầu viết nhưng nội dung cũng hết sức sơ sài, bà ta đổi cho chị Minh thu ngân đã hỗn láo với bà, dù gì thì bà cũng là mẹ của cậu chủ, mà cô ta cứ luôn miệng chê bai bà lau nhà không sạch, hết chê chỗ này đến chỗ kia. Chính vì vậy bà lấy tiền để con trai bà có lý do đuổi việc cô ta…

Tưởng viết tờ khai xong thì được về, ai ngờ khi bà vừa đứng dậy thì côпg αп viên nói tiếp:

– Bà đã vi phạm hành vi Ϯɾộм cắρ, trừ phi người Ϯố cάσ rút đơn, còn không bắt buộc chúng tôi phải tạm giữ để lấy lời khai…

– Để tôi nói cháu rút đơn về…

– Cháu nào?

– Thì con trai tôi chứ còn ai vào đây nữa…

– Người đứng đơn Ϯố cάσ bà ăn cắp tiền là cô Hoàng Ngọc Huyền…

– Cái gì?

Chỉ thốt lên được hai chữ rồi bà im bặt, những tưởng cô ta đã giao cho con trai mình rồi, hóa ra chỉ là cho con trai được quản lý mà thôi. Nếu phải đối diện với con dâu cũ quả là thật khó, bởi bà không còn mặt mũi nào để mà nhìn nó chứ huống hồ gì là nói chuyện. Nếu biết quán đó vẫn là của cô ta thì không bao giờ bà dám lấy tiền, và cũng không đồng ý làm việc ở đó. Việc này con trai bà có biết không hay cũng như bà bị cô ta lừa?

– Cô ta lừa mẹ con tôi…cứ nghĩ rằng quán đó là cô ta cho con trai tôi rồi, nên mẹ con tôi mới cố gắng hết sức để làm. Tôi thật sự không biết làm như thế là vi phạm, xin anh nể tình bà già này vi phạm lần đầu mà bỏ qua cho tôi…

– Chúng tôi không có quyền, nếu muốn nói gì thì bà có thể trình bày trước tòa…

– Hả, tôi phải ra tòa hả? trời ơi…

– Bà đã phạm vào khung 1 theo điều 173 Bộ luật ҺìпҺ sự. Việc Ϯɾộм cắρ tài sản của người khác, trị giá từ 2 triệu đồng đến dưới 50 triệu đồng thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm…

Bà ta gục xuống bàn, hai nhân viên nữ dìu bà ta vào trong để chăm sóc y tế. Từ đầu dây bên kia, Ngọc Huyền mỉm cười cay đắng. Đến giờ này mà bà ta còn chưa biết lỗi, cô bỗng bật cười thành tiếng khi nghe bà ta nói cô lừa mẹ con họ, trong khi hai mẹ con bà ta đã làm khổ cô hết lần này đến lần khác. Nếu không gặp Quốc Trường và mẹ Dung thì không biết cuộc đời mẹ con cô sẽ đi về đâu…

Nghe tin mẹ bị tạm giữ, Thanh Tùng vừa buồn lại vừa lo. Anh buồn và có phần bất ngờ vì không nghĩ rằng Ngọc Huyền lại làm đơn Ϯố cάσ mẹ anh, trong khi số tiền mất chẳng đáng là bao. Anh lo với sức khỏe và cú sốc như thế thì mẹ anh có chịu nổi không? nghĩ đến mẹ anh lại vừa giận vừa thương. Phận làm con bây giờ anh phải làm sao? Có lẽ anh phải gặp cô một lần để cầu xin cô tha cho mẹ mà rút đơn về. Đã từng trải qua những tháng ngày trong trại giam thật khủng khϊếp, nhưng anh còn trẻ và còn sức khỏe. Còn mẹ lại khác, mặc dù mẹ có những thói xấu nhưng mẹ đã già rồi, làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống trong đó. Chợt điện thoại đổ chuông, anh bấm nút nghe:

– Alo…ai gọi đấy ạ?

– Chúng tôi gọi từ cơ quan điều tra, có phải anh là Trần Thanh Tùng không?

– Vâng, tôi đây…

– Sở dĩ chúng tôi gọi cho anh vì anh có nộp một lá đơn yêu cầu được gặp cô Lê Thị Đào…

– Dạ, đúng rồi…

– Vậy 8 giờ sáng mai, anh có mặt tại cơ quan điều tra gặp điều tra viên Ánh Tuyết…

– Dạ, Cảm ơn anh…

Đầu dây bên kia đã tắt máy nhưng Thanh Tùng vẫn chưa nỡ bấm nút tắt. Sao cùng lúc lại xảy ra nhiều chuyện thế này. Đã hai lần anh đến nơi cô Đào bị giam giữ xin được gặp để đối chất với cô ta, nhưng không được chấp nhận. Nay không hiểu sao cô ta lại đồng ý gặp anh. Thật tình anh gặp cô ta không phải còn tình cảm gì, mà chẳng qua anh muốn biết con trai hiện đang ở đâu? Con có phải là con ruột của anh không? chính anh cũng không hiểu được tình cảm nên vui hay buồn, nếu chẳng may thằng bé không phải là con ruột của mình. Thôi thì đây cũng là đòn trừng phạt mà ông trời đã dành cho anh và anh phải chấp nhận…

Suốt đêm không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn rơi vào trạng thái bế tắc. Đúng 8 giờ, anh có mặt tại cơ quan điều tra với tâm trạng hồi hộp không yên. Hôm nay là buổi lấy lời khai cuối cùng trước khi chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát. Không phải anh được gặp trực tiếp cô ta mà chỉ được nghe và chứng kiến qua Camera mà thôi, sở dĩ như vậy vì cô ta hiện nay đang là Ϯộι phạm về buôn bán ma túy. Điều tra viên Ánh Tuyết sẽ hỏi cung cô ta và anh nghe cô ta trả lời…

Nhìn cô gáι được hai trinh sát nữ dìu vào phòng mà anh không tin ở mắt mình, Cô ta gầy đi nhiều, tóc tai bù xù, gương mặt tiều tụy không còn sức sống. Suốt buổi hỏi cung, cô ta luôn cúi gằm mặt xuống rồi trả lời, không còn thái độ chống đối như thời gian đầu. Sau khi hoàn tất biên bản lấy lời khai, điều tra viên Ánh Tuyết tỏ ra quan tâm:

– Cô Đào nghe nói có một bé trai xinh lắm…vậy giờ ai đang chăm bé?

Cô ta cười chua chát:

– Nó đang ở với mẹ nó…

– Như vậy là sao?

– Tôi là người chuyển giới thì làm gì có ʇ⚡︎ử cung mà sanh con…

Chỉ cần nghe tới đó, Thanh Tùng gục đầu tгêภ bàn khóc nức nở. Anh đã bị cô ta lừa cay đắng, không những mất tiền mà còn mất một gia đình, với người vợ ngoan hiền và hai đứa con gáι xinh xắn. May mà côпg αп không cho anh gặp trực tiếp, nếu không thì không biết anh sẽ làm gì? rõ ràng anh không thể đủ bình tĩnh để đấm vào cái bản mặt của cô ta. Lững thững ra về trong tuyệt vọng, anh nghĩ trong chuyện này có một phần do mẹ tác động vào. Bỗng anh lại không muốn gặp Ngọc Huyền để xin rút đơn cho mẹ nữa. Hãy để cho mẹ nếm mùi cay đắng trong trại giam thì may ra mới thay đổi tâm tính để trở thành người tốt được.

Đám cưới của Quốc Trường và Ngọc Huyền được tổ chức hết sức đơn giản, bởi sức khỏe của bà Dung không tốt, nhìn bà cười tươi khi thấy mọi người đến chúc phúc. Bỗng bé Vy chạy lại gần ôm lấy chân bà, tay chỉ chị Hà phía sau:

– Ngoại ơi, chị Hà uýnh con…

Ẵm bé tгêภ tay, bà âu yếm:

– Từ nay hai đứa gọi ngoại là bà nội nghe chưa…

Bé Vy thì không hiểu cứ một hai gọi bà ngoại, còn bé Hà lớn hơn nên hỏi lại:

– Sao vậy ngoại? con thích gọi ngoại cơ…

Lúc này ông Dân mới lại gần giải thích:

– Bởi bà ngoại là mẹ của Ba Trường nên các con gọi là Bà nội, còn ông mới chính là ông ngoại, nhớ chưa?

– Còn Bà nội nhà Ba Tùng thì sao?

Một thoáng im lặng, bà Dung vội lên tiếng:

– Thì chị em con có hai bà nội và một ông ngoại nhớ chưa?

Bé Hà phụng phịu:

– Con hổng có hiểu, ʇ⚡︎ự nhiên có tới hai bà nội mà không có bà ngoại. Con thích bà ngoại Dung cơ…

Cực chẳng đã, bà Dung ôm hai đứa nhỏ rồi cười:

– Thôi được rồi, bà nội cũng được mà gọi bà ngoại cũng tốt…

Mọi người cùng cười hạnh phúc. Ông Dần nhìn đứa con gáι đang tay trong tay chồng mà hai mắt ông ứa lệ, ngẩng mặt lên nhìn trời, ông thầm gọi tên bà:

– Bà ơi, hãy chứng kiến hạnh phúc của con cùng tôi nghe bà, vậy là con chúng ta đã gặp được người tốt rồi…

Tiết trời hôm nay thật đẹp, dường như ông trời cũng muốn chung vui cùng đôi con trẻ, không ai để ý từ đằng xa, bóng một người đàn ông với gương mặt buồn và đôi mắt đẫm lệ, chứng kiến đám cưới người vợ cũ của mình. Bởi vậy mới nói, khi có người phụ nữ trong tay thì không biết trân trọng, để rồi khi đã mất đi, có muốn níu kéo thì cũng đã muộn rồi…

 

- Advertisement -

Được Đọc Nhiều Nhất