LẤY CHỒNG TÀN PHẾ
THỂ LOẠI HIỆN ĐẠI
TÁC GIẢ HOÀNG ANH
CHƯƠNG 34
Tôi không tin chồng tôi chết nhưng một mình tôi không tin cũng không được, ba chồng tôi quyết định tổ chức đám tang cho anh, đưa anh từ mênh mông biển lạnh về với gia đình.
Ngày đó ôm di ảnh của anh, nhìn nụ cười tươi rói đó mà tôi không còn sức để khóc, tôi không rơi một giọt nước mắt nào cả vì tôi tin chồng tôi chưa chết, trái tim tôi cảm nhận được sự sống nơi nào đó, anh rồi sẽ về với tôi và gia đình, tôi tin chắc là như vậy. Rồi mọi người sẽ thấy sự chờ đợi của tôi là đúng. Đêm đêm tôi ôm áo của anh, ngửi mùi hương còn sót lại trên áo, rồi lại ôm cái gối anh nằm, mùi tóc anh còn đó, chỗ anh nằm còn đây, tất cả về anh đều vẹn nguyên như cũ, chỉ là anh đang ở đâu, sao anh không về bên em, anh có biết em nhớ anh lắm rồi không, em chỉ muốn ngay lúc này nằm trong vòng tay anh, nghe anh nói, nghe anh cười, hay đơn giản là thấy anh thôi là đủ, mơ ước này có xa xỉ lắm đâu, sao anh vẫn mãi chưa về.
Con Tí bưng vô cho tôi mâm cơm nhỏ, khẽ nói:
— Mợ ngồi dậy ăn chút cơm đi mợ, con nấu canh cho mợ dễ ăn nè.
— Tôi không đói đâu, em đem ra ngoài đi.
–Mợ…mợ không ăn là chết thiệt đó mợ. mợ coi mợ kìa, ốm đến mức đó mà còn không chịu ăn, cậu mất thì cũng đã mất rồi..
Tôi mắng nó, không cho nó nói chồng tôi mất, tôi khóc:
— Nói bậy, anh Đạt chưa có chết, anh ấy đang về với tôi.
Lúc đó mẹ chồng tôi sang, con Tí đi ra ngoài, bà ngồi xuống cạnh tôi, nhìn mâm cơm rồi nói:
— Con cứ như vậy thằng Đạt nó buồn lắm.
Tôi ngẩng lên nhìn mẹ chồng mình, bà hốc hác chẳng kém gì tôi, bà là mẹ của chồng tôi, là người mang nặng đẻ đau nuôi nấng anh nên người, có lẽ nỗi đau của bà còn hơn tôi gấp nhiều lần, nhưng bà nói như thế không lẽ bà cũng tin chồng tôi không còn nữa.
— Mẹ..mẹ cũng tin anh Đạt không còn nữa sao?
Hai hàng lệ của bà chảy dài xuống gương mặt nhạt nhòa, mái tóc chẳng bao lâu đã xuất hiện những sợi tóc bạc trên đầu.
— Đêm qua mẹ nằm mơ thấy nó khóc với mẹ, nó bảo nó lạnh lắm con ơi.
Lúc đó, nước mắt của bà cùng nước mắt của tôi cùng nhau chảy, hai mẹ con ôm nhau mà khóc, khóc đến vai ai cũng thấm đẫm nước, đến lạc cả giọng, mắt sưng húp, không lẽ anh đã thật sự không còn…anh sẽ không về với tôi nữa sao…?
Đêm xuống…tôi ôm áo anh đi ra ngoài ghế ngồi, lúc trước tôi với anh hay ngồi chỗ này nói chuyện, cũng tại nơi này anh nói anh làm rơi trái tim nhờ tôi tìm giúp, lời nói còn vang vọng bên tai, người mới vừa ở đó giờ lại hoài xa cách. Gió thổi lạnh quá, hay bởi vì lòng tôi lạnh, tôi lấy áo anh mặc vào người tưởng tượng là vòng tay anh đang ôm lấy tôi vậy.
— Em chưa ngủ sao còn ngồi ở đây?
Nghe giọng của Bằng tôi mới mở mắt ra, khẽ đáp:
— Em chưa buồn ngủ.
Bằng nhìn thấy cái áo tôi đang mặc chắc là cũng biết tôi đang nhớ đến Đạt, anh ấy thở dài nói một câu:
.
— Anh có chuyện này muốn nói với em.
— Anh nói đi
Bằng ngồi xuống ghế, chúng tôi ngồi mỗi người một đầu, có một khoảng cách nhất định. Bằng nhìn xung quanh rồi nhìn tôi, giọng vừa đủ chúng tôi nghe:
— Anh biết là em đau lòng lắm, nhưng có chuyện này anh nghĩ em cần phải biết.
Tôi nhìn thấy siwj nghiêm trọng trong đôi mắt Bằng, hỏi lại:
— Chuyện gì vậy ạ?
Bằng mím tôi, thở hắt ra, nói khẽ:
— Anh nghĩ chuyện chú Đạt bị lật tàu có người giở trò.
— Cái gì, anh nói gì?
Bằng ra dấu bảo tôi nói nhỏ thôi, rồi Bằng nói tiếp:
— Hôm anh với ba lên nhận kết quả, anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
— Không ổn chỗ nào anh nói em nghe đi.
— Theo như những người còn sống họ nói tàu bị lật cho hàng hóa vượt quá số cân nặng cho phép, bão đến bất ngờ nên tàu bị lật, thiết bị báo động bị hư, em nghĩ đi một chiếc tàu chuyên chở hàng hóa sao lại bị hư thiết bị báo động được, em có thấy lạ không?
Bằng nói tôi mới suy nghĩ, đúng là có gì đó sai sai, từ bến tàu Rạch Giá đi ra Phú Quốc thường 3 tiếng đồng hồ nhưng tàu chở hàng thì sẽ lâu hơn rất nhiều, tuy nhiên khoảng cách đó cũng không xa đến mức không thông báo được, rồi phao cứu sinh đâu, các dụng cụ dự bị đâu?
— Vậy anh nghĩ người nào đã làm?
— Anh không biết, anh chỉ cảm thấy không ổn chỗ đó nhưng khi anh nói với anh Công thì anh ấy gạt ngang nói anh nói vớ vẩn. Chuyện công ty có hiềm khích với ai không anh không nắm rõ nên mới nói với anh ấy, để khoanh vùng xem thế nào.
— Anh Công, anh nói anh ấy gạt ngang hả?
— Ừ, anh ấy không cho anh nói với cả ba mẹ sợ nhắc đến ba mẹ lại đau lòng, nhưng không nói anh cứ thấy khó chịu, em làm trong công ty, em thử điều tra xem có ai có hiềm khích gì không.
Lại còn không cho Bằng nói với ba mẹ chồng tôi nữa ư, không lẽ là chuyện này Hai Công có liên quan, có nhúng tay vào.
— Em cũng giữ gìn sức khỏe, anh không biết là chú Đạt còn hay đã mất, nhưng nếu như trường hợp xấu nhất xảy ra thì anh nghĩ chúng ta nên làm gì cho chú ấy được an lòng mà nhắm mắt. Em thông minh, anh tin em sẽ tìm ra được nguyên nhân thật sự.
— Cảm ơn anh.
— Đừng khách sáo như vậy anh thấy xa lạ lắm.
Tôi im lặng không nói gì thêm, trong lòng nghĩ về những gì Bằng vừa nói, không được, ngày mai tôi phải đi làm xem như thế nào đã. Nói là làm ngay, hôm sau tôi dậy sớm đi ra ăn sáng với mọi người, ai ai cũng nhìn tôi bất ngờ vì từ hồi Đạt xảy ra chuyện tôi toàn trốn trong phòng, đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện sau đám tang anh, lại còn ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ nữa nên người người há hốc, mẹ chồng tôi sợ nên đứng lên khỏi ghế của mình đi đến chỗ tôi hỏi:
— Cúc à, con có sao không con?
Tôi lắc đầu nhẹ:
— Dạ con không sao mẹ.
— Vậy sao hôm nay con.,.con..
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:
— Con nghĩ kỹ rồi, con không thể trốn trong phòng mãi được, con sẽ điên mất, con sẽ đi làm lại, chỉ có bận rộn mới có thể làm con kìm được nỗi đau này.
Chị Thư gật đầu:
— Đúng rồi em đi làm đi, đi làm cho khuây khỏa.
Hai Công thì lại có suy nghĩ khác:
— Chú Đạt vừa mất thím còn đau lòng, đi làm liệu có ổn không? Hay là đợi khi nào thím nguôi ngoai nỗi đau, đầu óc bình thường lại hãy đến công ty. Lỡ như có sai sót gì thì sao?
Tôi nhìn Hai Công, đúng như Bằng nói hai Công không bình thường, anh ta là đang lo lắng cho công ty hay là có vấn đề gì khác?
— Anh Hai yên tâm, em làm được.
Ba chồng tôi ông cũng đồng tình chuyện tôi đi làm lại nên ăn sáng xong tôi cùng ông lên xe đi làm. Vào công ty tôi vẫn làm việc ở văn phòng của Đạt, xử lsy các công việc trong phạm vi chức vụ của mình, các công việc quan trọng hơn thì phải thông qua Hai Công hoặc ba chồng tôi xem và ký. anh trợ lý nói:
— Từ ngày cậu Đạt không ở đây mọi việc đều là cậu Công nắm quyền, mọi chuyện trên dưới đều phải chờ cậu ta xét duyệt. Mà cũng đúng, Lâm Gia giờ còn mỗi cậu ấy, cậu ấy nắm quyền điều hành cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
— Anh ta chắc thái độ lắm nhỉ?
— Dạ, vì cái ghế kia mười mươi đã nằm trong tay cậu ta rồi, lên mặt là dĩ nhiên.
Tôi làm việc là một phần, một phần để ý và quan sát Hai Công, tuy nhiên hai văn phòng cách xa nhau, lại dưới quyền hạn của Hai Công nên tôi không nắm được nhiều thông tin, thêm chồng tôi mất, ai ai cũng quay mặt chuyển sang nịnh bợ Hai Công hơn, chẳng còn mấy người bên cạnh tôi nữa. Cả đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, bây giờ muốn điều tra mà với sức lực tôi đấu với Hai Công khác nào lấy trứng chọi đá, cuối cùng tôi quyết định sẽ thuê thám tử điều tra, tôi rút tiền từ tài khoản của Đạt, liên hệ với một công ty thám tử nổi tiếng trên Sài Gòn nhờ họ điều tra tất tần tật về Hai Công, họ có hai mức giá nhanh và chậm, tôi chọn điều tra nhanh, tất nhiên cái giá của nó không hề rẻ. Chuyện điều tra này tôi không nói với ai cả, âm thầm lặng lẽ mà làm, kể cả Bằng tôi cũng giấu nốt, nhiều chuyện xảy ra như thế tôi không dám tin vào ai nữa hết.
Từ hồi chị Thư sinh đến giờ tôi mới sang thăm chị ấy bằng trạng thái tỉnh táo nhất. Trộm vía cu Bắp giống Bằng nên ba chồng tôi cưng nó lắm, ông giữ đúng lời hứa chuyển tiền cho chị Thư mua con ô tô mà chị ấy thích. Còn hứa cho nó cổ phần trong công ty, và một lô đất bên Phú Quốc đang rất được giá. Chị Thư khuyên tôi:
— Nếu mà chán quá thì đi du lịch đi cho đỡ buồn. Chị bảo mẹ đi với em.
— Thôi chị, tâm trạng đâu mà du với chả lịch.
— Haizzz, sống chết có số cả rồi, em cứ buồn bã như vậy thì Đạt cũng có sống lại đâu. Người thì tiều tụy xuống sắc trầm trọng. Đây này, lấy mấy lọ mỹ phẩm này mà về dưỡng da lại đi, chị mới mua mấy bộ đó, chưa dùng.
Chị Thư đưa cho tôi bộ mỹ phẩm đắt tiền, tôi lắc đầu:
— Em có mà, chị để lại mà dùng đi, chẳng qua em không có tâm trạng để chăm sóc mình. Em nhớ anh ấy..
Tôi muốn mình mạnh mẽ nhưng không được, tôi lại khóc nữa rồi, nhắc đến anh là tôi không kìm được những dòng lệ nóng chảy khỏi đôi mắt đượm buồn, anh đi rồi những ngày tháng còn lại tôi phải làm sao?
___
Ba mẹ tôi dạo này thường xuyên xuống thăm tôi và chị Thư cùng cháu ngoại, cả nhà chúng tôi ngồi trong nhà mát, bên cạnh còn có ao cá nhỏ đang bơi tung tăng vô lo vô tư, đàn cá coi vậy mà cũng có cái hay, chúng chỉ cần bơi đi tìm thức ăn, không cần lo lắng, đau lòng như con người.
— Cúc à, cố gắng lên con. Đạt nó ở trên trời đang dõi mắt nhìn con đó, con phải sống thật tốt cho nó vui.
Mẹ tôi cũng nói:’
— Người chết cũng đã chết rồi, khóc lóc thì nó cũng đâu có sống lại, con nhìn lại con đi, có giống cái xác không hồn không?
— Vậy chứ mẹ muốn con phải làm sao, chồng con vừa mất, chẳng lẽ mẹ kêu con suốt ngày trang điểm.
–Ý mẹ không phải vậy nhưng ít ra con cũng phải chăm chút bản thân một xíu chứ, hai đứa là chị em sinh đôi mà nhìn con già hơn con Thư cả chục tuổi, học hỏi theo chị con kìa.
Ba tôi mắng bà:
— Cái bà này, bà nói cái gì vậy, chồng con nhỏ vừa mất nó đau lòng không siết nữa là ở đó mà bà so sánh vớ vẩn. Cúc à, mặc kệ mẹ con, bà ấy nói vậy chứ không có ý gì đâu.
Ấy vậy mà mẹ tôi vẫn cãi ba cho bằng được:
— Tôi nói đúng sự thật, ba con ông làm ơn nhìn vào thực tế đi được không. Bây giờ thằng Đạt mất rồi chỗ đứng con Cúc trong nhà này có bằng con Thư không, lại vừa sinh được thằng cháu nội cưng, hỏi nhà này ai có tiếng nói bằng con Thư không. Nó vừa mua cho tôi cái ô tô xịn để tôi đi cà phê với bạn bè nữa kìa. Đúng là không uổng công từ nhỏ tôi yêu thương nó mà.
Bây giờ tôi không có hơi sức nào cãi nhau với mẹ, tôi cũng đâu cần ai có tiếng nói hơn ai, huống hồ đó còn là chị gái của tôi. Tôi chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc khi thức dậy thì thấy anh về bên tôi, anh sẽ nói với tôi tất cả mọi chuyện vừa qua chỉ là ác mộng, anh đã về, về bên tôi rồi…
Thế mà tôi ngủ bao nhiêu giấc ngủ, mơ bao nhiêu giấc mơ nhưng tỉnh giấc lại chỉ có nỗi cô đơn bủa vây, căn phòng rộng lớn chỉ có mình tôi nằm, trống trãi đến tuyệt vọng…
___ TRUYỆN ĐƯỢC VIẾT BỞI TÁC GIẢ HOÀNG ANH- KHÔNG CHO PHÉP BẤT KỲ NỀN TẢNG KHÁC ĐƯỢC PHÉP ĐĂNG TẢI TRUYỆN
Bên công ty thám tử tôi thuê điều tra Hai Công báo về trước lúc chồng tôi gặp nạn thì Hai Công đúng là có đi lên Rạch Giá, và có xuất hiện trước bến tàu gặp gỡ một người nào đó, còn người đó là ai, gặp gỡ làm gì thì họ đang điều tra thêm., tạm thời chưa có kết quả. Tắt điện thoại tôi cầm áo của Đạt lên, khẽ thủ thỉ:
— Em không biết anh còn sống hay đã chết, nhưng nếu thật sự anh đã sang thế giới bên kia thì anh hãy phù hộ cho em tìm được kẻ xấu đã hại anh nha anh…
Trong công ty Hai Công chèn ép tôi lắm, lắm hôm còn sai vặt tôi nữa nhưng tôi im lặng chịu đựng, anh ta càng cao ngạo càng thả lỏng đề phòng tôi càng có cơ hội nắm được sơ hở anh ta hơn. Hôm đó đang ăn cơm tối, Hai Công nói với ba mẹ chồng tôi là đang qua lại với chị Phi, không xa sx cưới chị ấy, ba mẹ chồng tôi thì không có ý kiến ngăn cản chỉ nói nhà vừa trải qua hai cái tang, bây giờ không thuận tiện cưới hỏi, mà có cưới thì cũng tổ chức cho Bằng với chị Thư trước vì hai người đã có cu Bắp. Hai Công cười xòa:
— Bọn con không cần cưới đâu, Phi nói rồi, chỉ cần mâm cơm ra mắt tổ tiên rồi đăng ký kết hôn là được.
— Nhưng như vậy thì thiệt thòi cho con bé quá.
— Không sao đâu ba má đừng lo, đây là ý của Phi, cô ấy không muốn rình rang.
— Vậy thì tùy hai đứa..
— Cảm ơn ba má..
Mọi người coi như yên ổn hết rồi, Bằng có chị THư và cu Bắp. Hai Công có chị Phi, rồi họ sẽ có những thiên thần đáng yêu, tôi lôi ảnh của tôi và Đạt chụp cùng nhau ra ngắm, kể cho anh nghe những chuyện trong nhà và trong công ty, kể cho anh nghe hôm nay tôi đã làm những gì, và tôi đã nhớ anh ra sao, nhớ nhiều đến thế nào, không biết anh có nghe tôi nói không nhưng mặc kệ tôi vẫn muốn kể cho anh nghe, muốn ngắm nụ cười anh mỗi đêm, ôm chặt bức ảnh đó vào lòng đến khi ngủ quên vẫn không buông rơi bức ảnh đặc biệt đó.
Một tuần nữa lại trôi qua, tôi đang làm việc trong công ty thì người bên công ty thám tử gọi đến, tôi chọn chỗ không người nghe:
— Tôi đây, có thông tin gì không?
— Có, tôi vừa điều tra được người mà tên Công gặp trước hôm chồng cô gặp tai nạn là 1 trong những thuyền viên của con tàu bị chìm hôm đó, tên là Thọ, và đã bỏ xứ đi rồi, không còn ở quê nữa, Theo gia đình và những người xung quanh nói là sau khi được cứu hộ, sức khỏe ổn định thì hắn đã bỏ nhà đi, nói là đi Sài Gòn Bình Dương kiếm việc làm, tên này là thanh niên chưa có vợ con, bình thường ăn xài phung phí và có tham gia cá độ đá banh, đánh bạc tại các sòng bạc lớn, theo chúng tôi suy đoán là tên Công đã mua chuộc tên Thọ để làm hỏng thiết bị trên tàu để không thông báo được vào bờ, khi tàu lật có khi còn dìm chồng cô chết. Bây giờ chúng tôi đang tập trung tìm hắn, chỉ cần tìm được thì sẽ có kết quả rõ ràng ngay.
— Được, các anh cố gắng tìm được hắn càng sớm càng tốt, bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho các anh, Tí nữa tôi chuyển thêm.
— Ok cô. Chúng tôi nhất định dốc hết sức nhưng cô cũng biết Sài Gòn Bình Dương bao nhiêu người, muốn tìm một người có ý lẩn trốn cũng không phải chuyện dễ.
— Tôi hiểu, tôi sẽ không để các anh thiệt thòi đâu.
Tắt máy tôi chuyển thêm cho bên công ty thám tử một số tiền, họ cũng gửi mọi thông tin điều tra vừa rồi qua email của tôi, có cả hình ảnh Hai Công đang nói chuyện với tên thuyền viên kia, hình ảnh được trích từ camera nhưng lại không có giọng nói nên không biết hai người họ trao đổi gì, không thể dựa vào đây mà quy chụp Hai Công hãm hại chồng tôi được, bây giờ chỉ cần đợi tìm được tên kia thì mọi chuyện sẽ rõ ràng, ai hại chồng tôi sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Tôi tin ông trời có mắt, kẻ xấu sẽ không được toại nguyện.
XIN MỜI MỌI NGƯỜI BÌNH LUẬN.
Truyện sẽ kết ở chương 38. Sau đó có thêm 6 ngoại truyện. Mọi người muốn đọc một mạch trọn bộ 38 chương chính văn và 6 ngoại truyện thì nhắn tin cho em nha.
LẤY CHỒNG TÀN PHẾ
- Advertisement -
- Advertisement -