Cho hỏi là ai vậy?
Phó Thần phát sốt một đêm, tôi vừa chăm con trai vừa chăm anh mệt mỏi nhưng cố gắng thức đến gần sáng mới nhắm mắt. Lúc tôi còn đang ngủ thì Phó Thần đã tỉnh dậy, anh đang trong phòng tắm thì điện thoại trên bàn reo lên.
Tôi giật mình mở đôi mắt cay xè, may mà con trai bên cạnh ngủ say nên không biết gì. Tôi vươn tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi có phần bất đắc dĩ, nhìn số điện thoại lạ gọi đến mặc dù không biết là ai nhưng vẫn phải nghe.
“Xin chào! Cô Mộng Hy đúng không?”
“Cho hỏi là ai vậy?”
“Chúng tôi gọi từ…”
Tôi đang nghe đối phương nói đến đây thì Phó Thần cũng từ phòng tắm bước ra ngoài.
“Là ai gọi cho em thế?” Anh vừa hỏi điện thoại trên tay tôi ngay lập tức tắt máy làm tôi cũng sửng sốt, mà Phó Thần cũng nghi ngờ.
Tôi bước xuống giường đưa điện thoại cho anh.
“Không biết là ai vừa nghe tiếng anh thì tắt máy luôn.”
“Em đi đánh răng rửa mặt đi, để anh.”
Mặc dù tôi không biết Phó Thần sẽ làm gì với số điện thoại gọi đến này, nhưng tôi đoán người đó muốn nói chuyện với tôi nhưng sợ Phó Thần biết được. Căn bản là chuyện không gì tốt cả.
Đánh răng rửa mặt ra ngoài đã không thấy hai ba con Phó Thần trong phòng, tôi xuống dưới nhà bảo mẫu đã cho con trai ăn còn Phó Thần đang ngồi đọc báo ở bàn ăn.
“Người lúc nảy gọi cho em là bên bệnh viện, bọn họ nói Lan Lan bạn của em đang nằm ở bệnh viện thành phố.”
“Lan Lan? Cô ấy đi nước ngoài mà, sao lại có mặt trong nước chứ? Hơn nữa với tính cách của Lan Lan khi trở về nhất định sẽ tìm em.”
“Chuyện này anh đã cho người đi điều tra rồi.”
“Um. Ăn sáng đã, hôm nay anh cũng nên đi bệnh viện kiểm tra lại vết thương rồi.”
“Anh biết rồi, em ở nhà với con còn chuyện công ty giao cho anh xử lý.”
Tôi gật đầu, cầm bánh mì kẹp cắn một miếng Phó Thần ngồi bên cạnh sờ lên môi tôi. Ngón tay thô ráp mang theo chút ấm, tôi há miệng định ngậm tay anh. Phó Thần vội rụt tay lại tôi cũng đuổi tới khiến anh vội vàng muốn né, tôi cười cười cắn lên môi anh một cái. Phó Thần không né nữa anh ôm tôi vào lòng dùng môi hôn môi, hương vị bánh mì sữa trong miệng sớm đã bị anh ăn hết.
Khi Phó Thần chuẩn bị rời khỏi nhà, trời đã ngả màu xám xịt, cơn mưa từ đâu kéo đến bất ngờ. Tôi đứng ở phòng khách ôm anh không muốn buông tay, trời đang mưa nhưng anh phải đi làm thật là cô đơn.
“Không muốn anh đi làm à?”
“Không muốn, mưa thế này chỉ muốn ôm anh ngủ thôi.”
“Ngốc tối về cho em ôm chán thì thôi.”
Có nhiều chuyện nếu muốn nghĩ đơn giản thì nó đơn giản, còn nghĩ phức tạp thì là phức tạp.
Buổi tối Phó Thần trở về nhà rất muộn, mặc dù anh có gọi nói trước cho tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an. Một đêm chúng tôi nằm bên cạnh nhau nhưng tôi không tài nào ngủ được, Phó Thần nhìn tôi trằn trọc thì ôm tôi an ủi.
Lan Lan bị đạn bắn từ phía sau lưng xuyên qua lá phổi, tỷ lệ hồi phục rất thấp. Tôi nghe bác sĩ nói lúc cô ấy được đưa đến bệnh viện toàn thân điều là máu, mà người đưa đến cũng vội đi mà không chịu để lại danh tính. Phó Thần đã điều tra ra chuyện Lan Lan thật sự không hề ra nước ngoài như cô ấy nói với tôi.
Nhìn người bạn hôn mê nằm trên giường bệnh nhợt nhạt sống sót nhờ máy thở mà tôi nặng lòng.
Phó Thần nói đêm qua bệnh viện lục danh bạ của Lan Lan và tìm ra số của những người bên trong để gọi báo tin, trong số đó chỉ có mình tôi đến đây thăm cô ấy.
Tôi không biết gia đình Lan Lan xảy ra chuyện gì, một thời gian không liên lạc mọi thứ với tôi thật sự rối rắm. Người nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả Lan Lan vốn có cuộc sống đời tư sạch sẽ bây giờ lại bị đạn bắn đến nổi nguy kịch, tôi nhìn Phó Thần.
Phó Thần không nhìn tôi, anh mở cửa đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trong lòng tôi có nhiều chuyện khó nghĩ, ngồi bên giường nghe tiếng máy điện tâm đồ vang lên trong không gian yên tĩnh nắm lấy bàn tay bất động của Lan Lan.
Phó Thần cho người bảo vệ Lan Lan giúp tôi, anh hiểu tôi lo lắng vì vậy lúc nào cũng đi bên cạnh tôi động viên.
Chuyện của Lan Lan tạm gác qua một bên, tiếp tới là chuyện của Mộng Nhiên. Vì tôi đã cho Phó Dương vào tù còn nói sự thật về Mộng Nhiên cho nên cô ta không thể ở lại nhà họ Phó nữa. Mẹ của Phó Dương đã đuổi ba mẹ con cô ta ra khỏi nhà, Mộng Nhiên mang theo con chạy đi tìm mẹ ruột cô ta nương nhờ.
“Mộng Hy! Tất cả là tại mày! Là mày hại con gái tao, mày là đồ sao chổi. Những ai ở bên cạnh mày điều không có cái kết tốt đẹp, mày nên chết đi từ lâu mới đúng.” Giọng phụ nữ chanh chua mang lời ác ý nguyền rủa.
Khi tôi và Phó Thần vừa đến công ty để xử lý công việc thì dì nhỏ kia đã ở bên ngoài cổng đợi sẵn, trợ lý Kim mở cửa xe cho Phó Thần bước ra ngoài bà ta đã vội chạy tới. Mấy vệ sĩ thấy vậy đã túm áo dì nhỏ kéo ra xa. Phó Thần mở cửa cho tôi hai mày nhíu lại.
“Dì nhỏ này lại muốn gì nữa?” Tôi nắm tay Phó Thần nhìn bà ta.
“Để bà ta lại đây!” Phó Thần nói với vệ sĩ, bọn họ vừa buông tay ra bà ta liền lao đến.
Phó Thần vừa xoay gót chân đã đạp bà ta ngã xuống đất.
“Lúc nãy bà nói ai là sao chổi?”
“Là nó! Là con nhỏ sao chổi này, mày hại con gái tao mày hại cả nhà mày nữa. Mày sẽ không sống yên ổn đâu.”
“Tự làm tự chịu còn dám nói xấu vợ tôi, cho bà ta biết đắc tội với Phó thị sẽ có kết cục thế nào.” Phó Thần phất tay vệ sĩ bên cạnh nắm tóc dì nhỏ tát một cái thật mạnh. Tôi nhắm mắt lại hít một hơi, âm thanh đó tôi sớm đã dự đoán được.
“Phó Thần… tao nói cho mày biết. Hôm nay tao có chết cũng không bao giờ hối hận chuyện tao đã làm.” Nói rồi bà ta lấy dao nhỏ từ trong túi lao đến, tôi và Phó Thần không tránh né. Vệ sĩ đã đá văng bà ta ra ngoài, tôi nhìn người phụ nữ nằm rạp dưới đất cảm thấy tâm trạng tệ đi rất nhiều.
Phó Thần ôm tôi đi vào công ty chuyện ở bên ngoài giao cho vệ sĩ xử lý.
Tôi thật ra cũng thương cảm cho bà ta, dù sao cũng là một người mẹ yêu thương con mình là chuyện đương nhiên. Nhìn con mình bị ức hiếp chắc chắn sẽ không ngồi yên, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, có trách thì trách hai mẹ con bọn họ sống không tích đức làm nhiều chuyện xấu như thế. Quả báo đến muộn một chút cũng coi như cái giá họ phải trả xứng đáng không hề sai.
Phó Dương ngồi tù cổ phần trong tay hắn cũng hoàn lại cho Phó thị mà tất nhiên rơi vào tay Phó Thần, vì những chuyện xáo trộn kéo dài bấy lâu cho nên anh quyết định cải tổ lại nội bộ công ty. Tôi cũng xử lý chuyện bên tập đoàn K xong thì cùng Phó Thần bắt đầu công cuộc tuyển dụng lại từ đầu, tuy là rất vất vả nhưng loại bỏ được mấy con sâu mọt trong Phó thị cho nên hai vợ chồng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Buổi chiều mẹ Phó Dương đến công ty tìm tôi, đúng lúc Phó Thần họp xong trở lại phòng làm việc. Vừa nhìn thấy bà ta anh nhíu chặt mày, sớm đã biết Phó Dương cùng Phó gia không chung huyết thống cho nên anh không còn chút kiêng nể gì người chị dâu trên danh nghĩa này.