- Advertisement -
#7
– Được rồi..tôi sẽ lo việc này. Cứ làm theo những gì được bảo đi.
– Vâng.
Nữ hầu nhận lệnh, nhanh chóng quay người rời đi
Để lại Lục Minh đứng đó.Anh cầm lấy điện thoại, gọi vào một số rồi chờ họ bắt máy.
– Alo? Tìm kiếm vị trí định vị của Nguyệt Ánh Kỳ.
– N.. nhưng thưa ngài? Làm thế nào để tìm?
– Dựa vào GPS được giấu trong nhẫn cưới của em ấy.
– Tôi làm ngay.
Kết thúc cuộc gọi, Lục Minh xoa nhẹ thái dương.Ánh mắt chứa đựng sát khí dày đặt.
– Nguyệt Ánh Kỳ..lần này tôi mà bắt được cô.Tôi sẽ đánh cô đến thừa sống thiếu c.h.ế.t.
Đến gần nửa đêm, Lục Minh vẫn ung dung ngồi trên sofa uống trà, đọc báo.
Điện thoại kế bên bất ngờ đổ chuông. Hắn nhanh chóng chộp lấy nó và bắt máy
– Tìm được vị trí chưa?
– Đã có ạ. Ở chung cư trung tâm thành phố.
Hắn nghe đến đây thì mắt đột nhiên co giật.
– ..Lập tức cùng tôi đến đó bắt người.
– Nhận lệnh.
_______
– Vũ Kiệt?..Anh ngủ chưa?
Ánh Kỳ hỏi nhỏ từ phía phòng ngủ.Nhìn người con trai đang nằm trên sofa và nhìn vào máy tính.
– Anh chưa. Em không ngủ được sao? Lại đây xem nào.
Ánh Kỳ im lặng, mở cửa bước ra ngoài ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
– Em biết đấy.Em muốn hỏi gì thì cứ mở lời đi.
– .. Làm thế nào để chứng minh với một người đang rất hận mình rằng những gì mình nói đều là thật..?
Ánh Kỳ lẩm bẩm nói, quay mặt đi có chút ngượng và căng thẳng.
– Em có thể sử dụng phương pháp lập luận lời nói và đưa ra bằng chứng, chứng cứ rõ ràng.
– Là vậy sao..
Ánh Kỳ tự hỏi bản thân, lạc vào dòng suy nghĩ của chính mình.
Cả hai im lặng một hồi lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
– Ánh Kỳ, em mở cửa giúp anh nhé. Có lẽ đồ ăn đêm anh đặt đã đến rồi.
– Anh..Anh đặt đồ ăn mà không gọi em!.
– Anh chia em một nửa.
Nghe Vũ Kiệt nói vậy, Ánh Kỳ mới vui vẻ chạy ra mở cửa.
Cánh cửa chỉ vừa mới được hé ra, một bàn tay to lớn đã nắm lấy nó và đẩy nó vào bên trong và bước vào.
– Nguyệt Ánh Kỳ.. con khốn nhà cô.
Lục Minh lên tiếng đầy phẫn nộ..nhìn người con gái chỉ vài giây trước còn nở nụ cười hồn nhiên, bây giờ lại đang sợ hãi nhìn anh.
Vũ Kiệt cũng nghe thấy tiếng động..lập tức chạy ra thì thấy Lục Minh đứng đó
– Mày đến đây làm gì?
– Ồ..Tôi nên hỏi cậu.Vừa về nước đã thiếu hơi gái đến mức vậy rồi sao? Tệ thật, còn chẳng màng đến anh em đây mà
– Tao không muốn nhắc lại câu hỏi đâu Lục Minh
– Rồi rồi! Tao đến đây bắt vợ về. Đưa con bé cho tao.
– Mày nghĩ con bé muốn về sao? Không phải mày ép nó à?
Vũ Kiệt vừa nói vừa kéo Ánh Kỳ lại gần.Kéo cô gái đang còn gây ngốc ra sau lưng muốn che chở.
Lục Minh gần như n.ổ.i đ.i.ê.n.Hắn lao đến đ.ấ.m thẳng vào mặt Vũ Kiệt khiến anh ngã nhào xuống đất.
Ánh Kỳ sợ hãi hét lên, muốn chạy đến đỡ anh dậy thì bị Lục Minh tóm tóc kéo lại gần mình.
– Con đ.i.ếm..Mày thật sự thèm của lạ đến vậy sao? Thấy trai nhiều tiền, có địa vị là muốn bám theo sao?
– E..em không! Đa..đau!
Ánh Kỳ khóc lóc vùng vẫy trong đau đớn.Lực nắm của Lục Minh cứ càng ngày càng chặt.
– Vũ Kiệt. Tao nói cho mày biết.Con nhỏ đang ở trong nhà mày là vợ trên danh nghĩa của tao.
– Mày đừng nghĩ có thể chạm vào đồ của tao.
– Còn bây giờ xin phép rời khỏi nhà mày.
Lục Minh nói gới giọng cảnh cáo, nắm đầu Ánh Kỳ thật chặt và kéo cô đi.
Để lại Vũ Kiệt chỉ biết ngây người đứng đó.Sau một lúc thì lập tức chạy theo họ.
– Em xin anh! Thả em ra! Em đau..đừng nắm tóc em mà!
– Bỏ nhà đi theo trai chẳng khác gì một con đ.i.ế.m bây giờ lại cầu xin như một con s.ú.c v.ậ.t vậy sao?
Lục Minh trả lời, tay không thả lỏng mà kéo nàng ra xe.
Thấy nàng vẫn vùng vẫy.Hắn đ.i.ê.n m.á.u đ.ậ.p đầu nàng vào phần nóc xe ô tô khiến nàng bất tỉnh.
Đến khi Vũ Kiệt chạy xuống..đã thấy chiếc xe lao đi mất rồi.
_________________
[ TG: Cẩm Tú Cầu ]
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -