- Advertisement -
Mộng Nhiên sinh hai đứa nhỏ một trai một gái vô cùng đáng yêu, tôi nhìn từ xa mà không chớp mắt cảm giác rất muốn bế chúng. Có điều tôi giật mình tỉnh lại tôi không thể vì cảm xúc nhất thời mà làm chuyện hồ đồ, ai lại đi bế con của chồng cũ với em gái trà xanh cơ chứ?
Phó Thần thấy tôi nhìn hai đứa nhỏ không rời mà vuốt ve đầu tôi.
“Chúng ta cũng có mà, em đừng nhìn nữa.” Nói rồi anh nắm tay tôi đặt vào tay anh.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Có một vài người quen mặt trước kia từng là bạn bè thân thiết với mẹ Phó Dương hay đến nhà bà chơi nên khi họ cùng nhau ngồi vào bàn tôi nhận ra ngay, hôm nay mấy bà cô này tụ tập lại nhìn thấy bốn người chúng tôi trong cái bùng binh tình cảm thì bàn tán không ít.
Chuyện này tôi không trách bọn họ, tôi cảm thấy nếu như người ta không bàn tán mới là có vấn đề thật.
Tôi thở dài, chuyện không thể tránh.
Hôm nay tôi cứ tưởng chừng không khí ngượng ngùng này sẽ sớm kết thúc, nhưng không ngờ có chuyện náo nhiệt xảy ra, tất nhiên là không phải người nhà họ Phó mà là dì nhỏ mẹ của Mộng Nhiên.
Mẹ của Mộng Nhiên ngồi taxi đến, bà ta ngang nhiên từ bên ngoài đi vào trong sân trước con mắt kinh ngạc của mọi người.
Mà khi nhìn thấy tôi bà ta cũng giật mình.
Mẹ của Phó Dương nhìn thấy vị khách không mời mà đến thì khó chịu ra mặt, dù cho Mộng Nhiên là con của dì nhỏ. Nhưng lại không có chút liên quan gì cả, mẹ Phó Dương không hề mời bà ta đến.
“Bà ta tới đây làm gì?” Mẹ Phó Dương kéo tay dì nhỏ ra ngoài.
“Tôi tới tìm người.”
“Bà đừng có gây chuyện nữa con gái với cháu ngoại bà đang ở trong. Bà mà làm càng trong ngày giỗ của chồng tôi, tôi tống bà vào tù.”
“Đừng vội vàng thế, hôm nay tôi tìm người được tôi sẽ đi. “
Cuộc đối thoại của hai người khiến mọi người chú ý.
“Phó An, ông mau ra đây!” Dì nhỏ gọi rất to khiến ai cũng nhíu mày. Tiệc rượu vừa lên bàn đã có drama rồi.
“Bà gọi chồng tôi làm gì?” Vợ của anh hai Phó An vừa nghe có người tới tìm mình thì hỏi vặn lại, bà ta có dự cảm không lành.
“Bảo ông ta ra đây nhận con này.” Câu này thốt lên Mộng Nhiên và Phó Dương chết điếng. Mà dì nhỏ lấy trong túi ra tờ kết quả khám thai cầm trên tay phất qua phất lại.
“Trời ạ, tiểu tam mặt dày đó ư?”
“Mẹ nào con nấy.”
Mấy lời nói này làm Mộng Nhiên biến sắc hận không thể chạy tới kéo mẹ mình ra ngoài.
Mấy người khách khứa của nhà họ Phó rất đông nên vừa nghe giọng điệu của phụ nữ kia đều ngạc nhiên lắm.
Tôi móc nối lại tất cả những lần ngẫu nhiên gặp mặt hai mẹ con Mộng Nhiên tôi biết chuyện khinh khủng xảy ra rồi.
Phó Thần có hai anh trai mà hai người này nhân cách cũng không tốt, mẹ của Mộng Nhiên không biết làm cách nào leo lên giường với anh hai của Phó Thần khiến bà ta bụng to. Cái này tôi cũng không ngờ tới lại có chuyện bất ngờ như thế, lần trước hai vợ chồng tôi gặp bà ta ở bệnh viện, có lẽ nào đi khám thai lúc ấy? Nhưng với cái tính thay bồ như thay áo của bà ấy vậy thì cái thai có thật sự là con cháu nhà họ Phó hay không?
Vợ của anh hai Phó An nhìn thấy mẹ của Mộng Nhiên tìm đến cửa thì tức đen mặt, một màn đánh ghen khiến người xem nhức mắt. Chắc là bà ta biết chồng mình và người đàn bà này đã qua lại từ lâu rồi.
“Cô còn dám tới đây?” Tần Phượng đang trò chuyện với khách đột nhiên lạnh giọng mà Phó An đang mời rượu đối tác cũng dừng lại, mặt ông ta biến sắc.
“Sao tôi lại không thể tới? Tôi và Phó An đã có con với nhau rồi.”
“Sao đến để xin tài sản đúng không?” Vợ Phó An không phải loại vừa, bà ta cột lại mái tóc sau đầu hai tay siết lại.
“Cái loại mẹ không nên nết thế này thảo nào con gái cũng đi làm trà xanh, loại phụ nữ chuyên phá hoại gia đình người khác không biết xấu hổ. Hôm nay còn dám vác mặt đến đây tôi cho cô biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.” Nói rồi Tần Phượng nắm đầu bà ta lôi ra ngoài.
Mộng Nhiên cũng không hề hay biết mẹ mình lại làm ra chuyện này, mặt mày tái nhợt nhìn mẹ của Phó Dương. Tôi thở dài hóa ra trà xanh là do gen di truyền chứ không phải do hoàn cảnh sống tác động.
Để được vào nhà giàu mà mẹ con bọn họ không tiếc hy sinh bản thân.
Tần Phượng tuy không trẻ như mẹ Mộng Nhiên nhưng bà ta đúng dáng dấp của một phu nhân nhà giàu, nhiều năm vì chồng vì con lo lắng chu toàn cho gia đình. Bây giờ khi đã đến tuổi nghỉ ngơi hưởng già thì chồng lại ra ngoài cặp bồ, mà bồ còn tìm tới tận nơi nữa.
“Để hôm nay bà đây đánh chết cái loại gái già mất nết nhà mày, dám dụ dỗ chồng bà à?”
“Mang thai đúng không? Để tao đập chết đứa nghiệt chủng này để xem mày kiêu ngạo với ai!” Tần Phượng nắm tóc liên tục tác dì nhỏ, lực tay bà ta lớn mỗi lần dáng xuống điều mang theo tiếng bôm bốp.
Cuối cùng Phó An cũng không thể chịu được nữa, ông ta chạy ra ngăn vợ mình lại rồi kéo dì nhỏ ra xa. Tần Phượng tức quá nên bà ta tháo giày cao gót ném vào đầu Phó An một cái, cái gót giày đập vào đầu ông ta máu chảy xuống đầy mặt. Phó An xây xẩm mặt mày nhìn Tần Phượng không dám tin bà làm vậy, trong mắt ông ta Tần Phượng rất ôn hòa chưa bao giờ gây hại cho ai. Vậy nên khi đi ra ngoài ngoại tình cũng không nghĩ tới ngày vợ mình phát điên cỡ này, bà ta không những đánh bồ mình còn đánh cả mình nữa.
“Tần Phượng!”
“Câm mồm! Hôm nay hai người đừng hòng chạy thoát.” Nói rồi bà ta ngoắc tay không biết vệ sĩ từ đâu chạy tới túm cả Phó An lẫn dì nhỏ vào nhà.
Tôi không nhịn được cười ra tiếng, xem ra Tần Phượng cũng là người phụ nữ mạnh mẽ rất đáng khen.
“Nhà họ Phó các anh có truyền thống ngoại tình à?” Tôi quay sang hỏi Phó Thần.
Sắc mặt anh rất kém, anh nhìn tôi một hồi mới mở miệng: “Anh chỉ có góa vợ chứ không bao giờ yêu hay cưới ai khác ngoài em.”
“Như vậy không được đâu, anh mà ở góa vợ thì khối cô khóc mất.”
“Đừng nói lời xúi quẩy, cả đời này em đừng hòng bỏ rơi anh lần nữa.”
Phó Dương không biết từ khi nào tiến đến gần chúng tôi, hắn nhìn Phó Thần không chỉ ganh tỵ mà còn không cam tâm. Trong bàn có khách mời đến bọn họ nhìn chuyện hài của Phó gia rất muốn tán gẫu nhưng có hai vợ chồng tôi ngồi chung cũng đành ngậm miệng ăn tiệc.
Tôi mặc kệ hắn lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào chén cho anh mà mấy người ngồi cùng bàn cũng im lặng không ồn ào. Thật ra lúc nảy tôi định kéo Phó Thần đi thắp cho ba của Phó Dương cây nhan nhưng mà anh ngăn lại, anh nói hôm qua đã cùng thư ký ra mộ ông rồi nên tôi cũng không đi nữa. Mà bây giờ Phó Dương nhìn tôi cùng Phó Thần ở đây ân ái thì đỏ mắt, tôi thấy hắn ta như thế đúng là buồn cười.
Phó Thần nhìn thấy Phó Dương mãi không tiến thêm cũng không nói gì nên anh lạnh giọng nhìn hắn: “Hai đứa nhỏ kia lớn thì cưới vợ đi.”
“Vâng.” Phó Dương nghiến răng, hắn cũng không thể tự quyết định tại vì mẹ hắn không cho.
“Chuyện nhà người ta mình quan tâm làm gì, anh ăn cái này đi ngon lắm.” Tôi gắp một lát thịt bò đưa lên môi Phó Thần.
Anh cũng phối hợp há miệng ăn ngon lành, Phó Dương vẫn đứng đó nhìn.
“Cẩn thận con mắt của cậu, cậu đang nhìn vợ tôi đấy à?” Phó Thần đập bàn mọi người ngồi xung quanh điều giật mình mà Phó Dương thì vội vàng quay người bỏ đi.
“Anh dọa người ta chạy rồi.”
“Ai bảo nó dám nhìn vợ anh.”
Tôi nghe anh nói xong thì lắc đầu, ngày trước chẳng phải anh cũng nhìn vợ của người ta hay sao? Không những nhìn còn cố ý cướp còn gì? Chuyện này có khi Phó Dương biết nhưng không thể phản kháng vì cơ bản là hắn sai nên không làm gì được.
Mọi người theo dõi, tương tác với em nha.
- Advertisement -