Đối tượng không ai khác chính là chị em tốt của cô, Khương Thất Thất.
Cô ta vốn là con nuôi của gia đình cô, được ba mẹ Nam Ly đối xử như con ruột. Nhưng Khương Thất Thất lại không biết điều, luôn ganh ghét đố kị với Nam Ly.
Cô ta đẩy mẹ Nam Ly ngã cầu thang, khiến bà biến thành người thực vật, hại ba của Nam Ly đột quỵ, âm mưu cướp hết tài sản của gia đình cô.
Ngay cả hôn phu sắp cưới vào cửa, Khương Thất Thất cũng muốn chiếm lấy.
Từ sau khi ba mẹ nhập viện, Nam gia trở nên sa sút, mà gã chồng cô cũng chỉ đến với cô vì tiền, thấy Nam gia đã lụn bại, hắn liền chẳng hề kiêng dè, lôi Khương Thất Thất về ân ái ngay trên chiếc giường tân hôn của cô.
Trong lễ kết hôn, khi cha sứ yêu cầu cô đọc lời thề trước đám cưới, Nam Ly đã thẳng thừng phản đối.
– Tôi không đồng ý, tôi không muốn gả cho loại người vô sỉ như anh ta.
Trước tất cả quan khách, Thiệu Quần chồng sắp cưới của cô không ngờ được Nam Ly lại nói ra lời như vậy, hắn túm lấy tay cô, giận dữ chất vấn.
– Em…em phát điên cái gì vậy hả?
Nam Ly nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh băng.
– Tôi không điên, Thiệu Quần, những chuyện dơ bẩn của anh và Khương Thất Thất, tôi đều biết hết rồi.
Thiệu Quần nghe thấy cô muốn ly hôn thì tức giận, tuy rằng hắn ngoại tình với Khương Thất Thất, nhưng hắn vẫn muốn cưới cô vào cửa.
Hắn cho rằng Nam Ly si mê hắn đến hết thuốc chữa, chẳng qua chỉ là đang giả vờ mà thôi, trước nay chỉ có hắn không cần cô chứ không thể nào có chuyện Nam Ly không cần hắn được.
– Nam Ly, đừng làm loạn nữa, tôi có thể dung túng cho em một lần, nhưng em đừng tưởng mình có thể được nước làm tới. Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.
– Thiệu Quần, chuyện ngu ngốc duy nhất tôi làm trong cuộc đời này chính là đã tin một kẻ tệ bạc vong ân bội nghĩa như anh.
Nam Ly vừa nói, vừa giật chiếc khăn voan trên đầu rồi ném xuống đất. Thiệu Quần thấy cô như vậy, hắn đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Từ trước đến nay luôn là cô chủ động theo đuổi hắn, Nam Ly vốn dĩ không thể rời khỏi hắn được. Thế mà hôm nay, cô lại làm hắn mất mặt trước bao nhiêu người.
Thiệu Quần không nhịn được khinh miệt cô.
– Loại phụ nữ như cô ném ra đường cũng không ai thèm đâu, tôi lấy cô đã là phúc đức cho cô rồi. Không có tôi, ai sẽ giúp cô trả viện chí cho người ba đột quỵ và người mẹ thực vật của cô đây chứ?
– Nam Ly, cô tốt nhất ngoan ngoãn cùng tôi làm lễ cưới, đừng dở trò gì nữa.
Nam Ly nhếch môi cười.
– Thiệu Quần, anh chẳng là cái thá gì cả, Nam Ly tôi cho dù có vơ đại một người ngoài kia, nhất định cũng tốt hơn anh hàng ngàn hàng vạn lần.
Giống như để chứng thực lời mình, Nam Ly xách váy cưới bước ra ngoài hôn trường. Mà hôm nay là ngày đẹp, bên ngoài rất đông người qua lại.
Nam Ly không suy nghĩ nhiều mà bước về phía một người đàn ông gần đó, cô chìa bó hoa cưới về phía anh, hỏi.
– Chào anh, hôm nay tôi kết hôn nhưng thiếu một chút rể. Anh có muốn làm chú rể của tôi không?
Thiệu Quần không nghĩ cô vậy mà lại thật sự vớ đại một người ngoài đường để làm lễ cưới.
Quan khách đều xôn xao, Thiệu Quần muốn tiến lên kéo cô lại, thế nhưng ngay sau đó, Thiệu Quần đã cười phá lên, mỉa mai Nam Ly.
– Nam Ly, nhìn xem cô mang về thứ đồ tốt gì, người cô chọn lại là một người què.
Lúc này Nam Ly cũng mới để ý, người đàn ông trẻ thì có trẻ, đẹp trai thì có đẹp trai nhưng anh lại đang ngồi trên một chiếc xe lăn. Ban nãy vì quá hấp tấp, Nam Ly hoàn toàn không chú ý đến.
Thiệu Quần bức bách cô.
– Sao hả? Không phải cô thật sự muốn lấy một người què làm chồng đấy chứ?
– Nam Ly, bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi tiếp tục hôn lễ, tôi sẽ thương tình mà bỏ qua cho cô đấy. Dẫu sao, kết hơn với tôi vẫn tốt hơn một ngàn một vạn lần tên què này chứ?
Nam Ly mím môi, nhìn người đàn ông kia, lại chỉ thấy anh ta cười khẽ.
– Anh dám nhận hoa cưới của tôi không? – Nam Ly hỏi người đàn ông.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, người đàn ông cũng vươn tay, nhận lấy bó hoa.
Mà lúc này, Nam Ly mới để ý dáng vẻ của người đàn ông vô cùng tuyệt mỹ, nếu như không phải vì đôi chân kia, có lẽ cũng có không ít cô gái muốn trở thành người yêu của anh.
– Nhận, đương nhiên là nhận.
Thấy Nam Ly thực sự nghiêm túc, lúc này Thiệu Quần mới phát hoảng, anh ta kéo lấy tay Nam Ly, giận dữ hét lên.
– Cô điên rồi à? Cô định kết hôn với thằng què này thật à?
Nam Ly hất tay hắn ra, cao giọng nói.
– Đúng vậy. Cho dù tôi có lấy ai, cũng nhất định không lấy loại người như anh.
– Cô…
– Được được, tôi sẽ chống mắt lên, chờ ngày cô hối hận, chạy đến nhà tôi khóc lóc van xin tôi.
Thiệu Quần ném hoa cưới xuống đất, sau đó tức giận bỏ đi.
Chỉ còn mình Nam Ly và người đàn ông lạ mặt sắp trở thành chồng của mình.
– Xin lỗi anh, tình huống lúc nãy có chút đặc biệt nên mới nhờ anh thôi. Chuyện này, mong anh đừng để bụng.
Nam Ly vừa xin lỗi, vừa cảm ơn người đàn ông đã cứu mình một mạng. Nhưng anh ta chỉ nhướn mày.
– Sao thế? Vừa đuổi được gã tồi kia đi, liền muốn nuốt lời.
– Hoa cưới đã nhận rồi, quan khách vẫn đang còn đây, cô không định nuốt lời đó chứ?
Nam Ly ngây người nhìn anh ta, người này, không phải là thực sự muốn kết hôn với cô đó chứ?
Nam Ly còn chưa biết đáp lại như thế nào, đột nhiên thấy anh ta cười khẽ.
– Hay là, cô cũng chê bai đôi chân này của tôi?
Vừa nói, anh ta vừa kéo tay cô, khoảng cách quá gần, Nam Ly vừa cúi xuống, hơi thở của người đàn ông đã chạm đến cổ cô.
Giọng nói của anh ta khàn khàn nhưng đầy từ tính, người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngay sau đó, giọng nói đầy mê hoặc lại vang lên bên tai Nam Ly.
– Tuy rằng hai chân không dùng được, nhưng “chân giữa” thì vẫn xài tốt lắm.