15.9 C
Los Angeles
Saturday, December 7, 2024
HomeGOSSIPTRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 7

Tin HOT

TRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 7

- Advertisement -
TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 7
Nói xong câu ấy chú Toàn cũng cầm trên tên cuốn vỡ hay sách gì đó rồi bước đi, nhìn thấy chú rời đi như thế tôi mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, đúng là những người giàu đầu óc thường có vấn đề mà. Cứ sợ chú ấy lại quay lại nên tôi chẳng dám ngủ mà thức đến sáng luôn, ngồi trên giường vật vờ rồi ngã nhào ra khiến tôi giật mình đưa tay lên gãi đầu, miệng lẩm bẩm nói:
– Ôi, trời sáng rồi sao?
– Mệt quá, mệt chết mất thôi.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi đi vào nhà vệ sinh, đúng là nhà giàu thì mọi thứ đều tiện nghi khiến tôi cứ ngáo ngơ. Cũng may là tôi có lên thành phố học nên cũng thông thoáng ra được một chút, chứ cỡ mà ở quê bục mặt cày chắc khổ mất thôi, vệ sinh cá nhân xong tôi lại đi xuống dưới nhà vừa hay lúc này cô gái hôm qua đi nhanh đến nở ra nụ cười chào hỏi tôi ngay:
– Sao cô không ngủ thêm một tí đi, giờ này vẫn còn sớm lắm ạ.
– Tôi không ngủ được ạ.
– Vậy hả? Vậy cô muốn chờ cậu Toàn xuống ăn cùng hay là ăn trước ạ?
Nghe nhắc đến tên chú ấy tôi liền giật mình rồi trả lời ngay:
– Tôi ăn trước ạ.
– Vậy cô ngồi vào bàn đi, để tôi dọn thức ăn lên ạ.
– Dạ.
Nói rồi người kia cũng quay lưng vào trong, tôi thấy vậy mới đi nhanh lại bàn ngồi. Căn nhà này đúng là quá sức tưởng tượng của tôi, nó thật sự nguy nga và trang trọng giống như những gì mà tôi đã thấy trên Tivi, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình đặt chân vào đây và có nằm mơ thêm giấc nữa tôi cũng không nghĩ rằng một người đàn ông giàu có lại không thể lấy vợ mà phải chọn một đứa nhà quê như tôi.
Đang lúc ngồi thẩn thờ suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng ho từ trên tầng đi xuống, khẽ giật mình quay lại tôi thấy chú nên vội xoay mặt đi nơi khác. Vốn dĩ muốn né tránh mặt chú ấy nhưng lại sống chung một nhà khiến tôi hơi rối chẳng biết phải làm sao? Tôi im lặng cúi mặt xuống không nói gì thì đột nhiên chú ấy lại buông lưỡi câu ngay:
– Thấy người lớn mà không biết hỏi à?
– Chào chú.
– Đợi nhắc?
– Tại tôi không thấy.
– Chẳng lẽ mắt của cô có vấn đề?
– Này chú..
Tôi nhịn thì chú ấy được nước ngồi lên đầu, đang định lấy hơi chửi thì đột nhiên lúc này có tiếng cô giúp việc vang lên:
– Thức ăn có rồi đây ạ. Mời cậu Toàn và cô dùng nha.
– Tôi không ăn sáng ở nhà, chuẩn bị cho tôi ly cà phê đi.
– Dạ. Có ngay ạ.
Lúc đi ngang qua người đàn ông lớn xác kia vẫn không quên liếc nhìn tôi cảnh cáo, đúng là già khó ăn khó ở khiến người khác bực cả mình mà. Đợi chú ấy rời đi rồi tôi mới dám ăn sáng, vốn dĩ không phải nhà mình nên tôi cứ dè chừng không thể nào tự nhiên được, vừa nhấc đũa lên thì đã nghe thấy tiếng xì xầm từ bên trong phát ra:
– Cậu Toàn vậy mà nghe lời bà chủ thật. Cỡ người như cậu ấy sao có thể lấy cô bé kia chứ?
– Không lấy cho bà chủ tự t.ử à? Hỏi thế cũng hỏi cho được nữa?
– Ừ nhỉ? Nhưng nhìn con bé nó hiền quá chị ạ, cậu Toàn năm nay đã 40 rồi, con bé này chắc tầm 20 thôi.
– Chắc là vậy rồi, thôi mau làm việc đi kẻo bà chủ về lại lớn chuyện đó.
– Dạ.
Nghe họ nói tôi tự nhẩm ông chú đấy 40 tuổi thì lớn hơn mình một nữa rồi, tuổi ấy nếu mà chịu lấy vợ sớm chắc còn đẻ ra tôi luôn cơ đấy. Khẽ nhún vai một cái tôi tiếp tục ăn phần của mình mà không để ý đến những ánh mắt kia vẫn đang quan sát tôi từng chi tiết.
Vì tôi thấy buồn nên khi ăn xong tôi liền kiếm họ để nói chuyện nhưng tuyệt nhiên họ giao tiếp với tôi rất ít, họ có vẻ dè chừng tôi vậy. Thấy mình bị lạc lỏng tôi liền bắt chuyện hỏi tiếp:
– Cô ơi. Khi nào thì bà chủ về vậy ạ?
– Ý cô hỏi mẹ chồng của cô sao?
– Dạ đúng rồi ạ. Khi nào thì bà chủ, à không mẹ chồng của tôi về thế ạ?
– Bà chủ gọi bảo là có việc nên chắc tầm 3 ngày nữa mới về ạ. Nếu cô có cần gì thì cứ nhờ chúng tôi, tôi sẽ giúp cô ngay.
– Dạ. Cảm ơn cô ạ.
Vì họ luôn giữ khoảng cách với mình nên tôi cũng biết đều mà không muốn làm phiền đến họ, tôi lủi thủi đi ra ngoài rồi lại vào trong. Mặc dù chỉ mới lên đây có mấy tiếng thôi mà tôi đã bắt đầu thấy nhớ mẹ rồi, tôi không biết là mẹ có bị cô hai và chị Diệu ăn hiếp nữa hay không? Vì gấp gáp quá tôi vẫn chưa thể giải quyết được chuyện ở dưới quê, chỉ hy vọng bà chủ về để tôi còn thưa chuyện nữa.
Đang ngồi chìm đắm trong cái suy nghĩ của mình thì đột nhiên lúc này tôi lại bị giật mình khi có bàn tay đang sờ lên vai mình, khẽ quay lại tôi thấy một người đàn ông có gương mặt không giống như bình thường, cảm giác lo sợ tôi khẽ đứng dậy lùi về sau mấy bước thì người kia liền mỉm cười nói:
– Ai vậy? Sao lại ở trong nhà của tôi thế hả?
– À, tôi tôi…
Câu nói vẫn còn chưa biết phải tiếp theo như thế nào thì liền nghe thấy tiếng của người giúp việc phía sau vang lên:
– Cậu Phát, cậu Phát sao lại chạy ra khỏi phòng thế hả?
– Tôi đi chơi, tôi muốn đi chơi..
– Ở ngoài này nhiều bụi bẩn lắm, cậu mau vào phòng với tôi đi, đi thôi cậu..
– Không thích ở trong phòng đâu, không muốn đâu.
– Không được, cậu phải vào phòng nghỉ ngơi. Nào, đi theo tôi nào cậu.
– Đã bảo là không thích, không muốn rồi mà..
Người kia cứ thế vằng mạnh lấy tay cô giúp việc ra rồi đi nhanh đến nắm tay tôi, ánh mắt ngờ nghệch, gương mặt này không phải bình thường chắc là anh ta đang bị bệnh rồi. Tôi khẽ nhăn mặt gỡ lấy tay anh ta ra, thấy vậy người kia liền nắm chặt lấy tay tôi siết lại nói:
– Đi chơi không? Đi chơi với mình đi, hay là chơi trò trốn tìm với mình đi.
– Bây giờ, tôi….
– Đi mà, chơi với mình đi mà..
– Ừm, chơi cũng được..
Thấy anh ta bị bệnh lại còn theo rủ mình như thế nên tôi cũng không nở từ chối, vừa mới nói đồng ý với anh ta thì ngay lập tức những người trong nhà chạy ra kéo tay anh ta đi trong tiếng hét lớn:
– Bỏ ra, bỏ tôi ra.
– Cậu Phát đừng có quậy nữa, mau vào trong đi cậu..
– Không thích, tôi chỉ muốn chơi với bạn của mình thôi.
– Vào chơi với tôi, tôi sẽ chơi với cậu cả ngày luôn.
Tiếng hét cùng với tiếng nói chuyện cũng dần dần chìm vào không gian im lặng, lúc này cô giúp việc mới nhìn tôi nói:
– Cô đừng có để tâm, tại cậu ấy canh không có người nên mới chạy ra ngoài thôi, lần sau sẽ không có như vậy nữa đâu.
– Cậu ấy là ai vậy ạ?
– À. Cậu ấy là con của em gái bà chủ, là anh em bạn dì với cậu Toàn ạ.
– Nhìn cậu ấy không giống người bình thường, có phải cậu ấy bị bệnh gì không cô?
– Cậu ấy bị bệnh tâm thần, từ lúc mẹ cậu ấy mất thì đỗ bệnh đến bây giờ. Không còn người thân nên bà chủ đã nhận nuôi cậu ấy cũng được gần mười năm rồi, hôm nay để cậu ấy chạy ra đây tôi thấy ngại với cô quá.
– Ôi không sao đâu ạ. Chắc cậu ấy cũng không muốn mình bị bệnh thế đâu cô.
– Ừm. Thôi cô ở đây chơi đi, để tôi vào trong làm việc nhé.
– Dạ.. Cô đi đi ạ.
Đợi cô ấy đi khuất bóng rồi tôi mới lẩm bẩm trong miệng nói:
“ Nhà này rốt cuộc còn người nào nữa không nhỉ? Cũng đẹp trai, nhà giàu mà bị bệnh đúng là tiếc thật ấy. “
Tôi tự lẩm bẩm rồi tự giật mình bởi vì không hiểu mình đang suy nghĩ cái gì ở trong đầu nữa? Tôi cứ thế mà lẳng quẩn trong những suy nghĩ của mình, chớp mắt một tí thì cũng đến chiều, đang lúc định lên phòng thì đột nhiên cô giúp việc mang đến đưa cho tôi cái điện thoại rồi nói:
– Bà chủ gọi cho cô đấy, nghe đi ạ.
– Dạ.
Nhận lấy điện thoại tôi liền đưa lên tai nghe ngay:
– Alo. Con Như nghe đây ạ.
– Hôm nay con thấy thế nào? Có thoải mái không? Thằng Toàn nó có đưa con ra ngoài chơi không Như?
– Dạ không ạ. Chú Toàn ra ngoài từ sáng sớm rồi vẫn chưa về ạ.
– Sao gọi là chú hả? Nó là chồng của con thì phải gọi bằng anh chứ.
– Dạ. Tại con vẫn chưa quen ạ.
Tôi cười xều cho qua chuyện chứ mặt chú ấy già hơn tôi tận 20 tuổi thì anh cái kiểu gì cơ chứ? Lúc này ở đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng của mẹ vang lên tiếp:
– Cái thằng này đã bảo chở con bé ra ngoài chơi cho biết đây biết đó vậy mà còn dám cãi lời.
– Không sao đâu ạ. Con ở nhà cũng tốt, với cả chú à không anh Toàn cũng bận việc nên mẹ đừng trách ạ.
– Tắt máy đi, để mẹ gọi cho nó.
– Mẹ à. Không cần…
Vẫn còn chưa để cho tôi nói dứt câu nữa thì bà ấy đã tắt máy ngang rồi. Nếu lần này mà bị chửi chắc chú ấy về xé xác tôi thành trăm mảnh quá. Huhu.
Trả điện thoại lại mà lòng tôi lo lắng vô cùng, lại sợ bị mắng nên tôi mới vội vả bỏ đi lên phòng của mình. Nằm không đấy tôi lại nghĩ đến những ngày mình ở quê tuy cực nhưng bình an lắm, dù bị chửi nhưng cũng không thấy áp lực như bây giờ, tôi cứ thế rồi nằm nệm Phật cho đến một lúc lâu sau đó cánh cửa mở tung mạnh ra, giọng nói vang lên:
– Cô chán sống rồi có đúng không?
– Này. Chú đừng có làm bậy nha, tôi la lên đó.
– La đi, la lớn lên đi.
– Này, chú Toàn.. Chú đứng lại đó cho tôi.
– Cuộc đời này chưa có ai dám ra lệnh cho tôi, một đứa nhà quê nghèo hèn như cô lại càng không có tư cách đó, hiểu chưa hả?
– Ahhh. Chú bị điên rồi, đau quá..
Tôi thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ rằng chú ấy lại vũ phu đến nổi nắm chặt lấy tay tôi siết mạnh, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Càng nhìn chú tôi lại càng thấy ám ảnh không biết phải sống làm sao nữa? Tôi vùng mạnh ra nhưng sức của mình làm sao nỗi chứ? Chỉ vì câu nói thật của mình mà khiến chú tức giận đến thế sao?
Tôi cố vùng mạnh ra còn chú ấy thì cố gắng siết chặt lại khiến tôi đau quá khẽ nhăn mặt nhưng tuyệt nhiên không rơi lệ. Đột nhiên lúc này có tiếng la lớn, kèm theo tiếng bước chân mạnh chạy về phía chính tôi:
– Ahhhh. Thả bạn tôi ra, các người định đánh bạn tôi hả?
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -

Cần Độc Thêm

Mới Cập Nhật