9.7 C
Los Angeles
Thursday, January 30, 2025

Đi đòi nợ tiền hàng, shipper tử vong thương tâm

Chị Th. thuật lại sự việc với...

Tổng thống Trump rút Mỹ khỏi WHO

Ông Trump ký hàng loạt sắc lệnh...
HomeGOSSIPTruyện ngôn tìnhNày chú ơi? Lớn lên..cháu cưới chú được không? chap 4

Tin HOT

Này chú ơi? Lớn lên..cháu cưới chú được không? chap 4

- Advertisement -
#4
– Lại muốn gì ?
– Em..muốn về nhà..lo hậu sự cho cha mẹ.
Ánh Kỳ nhỏ giọng, sợ hãi đứng trước bàn làm việc của anh.
Anh thì quay lưng với cô, dựa lưng vào ghế và nhìn lên bức tường làm bằng kính.
Trời bây giờ cũng đã tối, bên ngoài chỉ thấy toàn mây đen, chẳng có lấy một bóng sao nào
– Ở nhà.Tôi không cho phép cô rời đi.
– Nhưng..nhưng..
– Còn cãi ?
– …Dạ không.
– Tốt.
Lục Minh lạnh nhạt xoay ghế lại, nhìn vào gương mặt của Ánh Kỳ đang sưng húp lên vì khóc cả ngày nay.
– Về phòng ngủ đi.
– ..Vâng
Cô trả lời anh, cảm thấy bất lực mà quay người rời khỏi phòng.
Lục Minh thở dài, nhìn cánh cửa đóng lại, cầm điện thoại lên và gọi cho ai đó.
– Alo. Chăm lo toàn bộ việc trong đám tang của cha mẹ Nguyệt Ánh Kỳ đi.
Hắn nói xong, chẳng chờ đối phương trả lời mà ngắt máy, đứng dậy cầm áo khoác rời đi.
Hắn đi trên hành lang tầng hai, lại qua phòng ngủ của Ánh Kỳ.
Cánh cửa phòng cô chẳng đóng, nhìn thẳng vào trong thì thấy cô ngồi dưới sàn, gục mặt trên giường mà lại nức nở.
Anh ta chỉ im lặng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi
Lần này hắn lại đến bệnh viện thăm Lạc Anh.
– Em bé.. tôi đến thăm em đây.
Lục Minh mở cửa phòng bệnh, nhìn Lạc Anh đang ngồi bên giường, trong vô cùng đờ đẫn.
Hắn tò mò nhìn ả ta, bước lại gần.Hắn nhẹ nhàng luồng tay vào tóc Lạc Anh
– Sao vậy? Ai làm em buồn à?
– K..không..chỉ là em nhớ con..em nhớ cảm giác nhói trong bụng.
Ả ta lại giở trò đáng thương, sắc mặt của cô cũng là một nét diễn.
– Xin em đừng buồn..tôi hứa sau này, chúng ta sẽ có một đứa khác. Được không?
Lục Minh ở bên cạnh, hết lòng an ủi cô ta trái ngược hoàn toàn với Ánh Kỳ.
– Tiểu thư Lạc.. đến giờ uống thuốc ạ.
Đột nhiên lại xuất hiện giọng nói của người thứ 3,tiếng gõ cửa xuất phát từ bên ngoài.Lục Minh vội đứng dậy, bước ra mở cửa thì thấy nữ y tá
– Thuốc gì vậy?
– B..bổ m.á.u ạ..Tiểu thư Lạc còn thiếu máu sau khi mất con.
Nữ y tá nói, trên tay vẫn cầm khay đựng nước, ít viên thuốc và vài gói khăn giấy mà đem vào phòng.
– ..Lạc Anh? Sao em lại không nói với anh em bị thiếu m.á.u?
– Em không muốn anh lo lắng. Em chỉ cần uống thuốc thêm thôi. Không sao đâu!
Lạc Anh nói với giọng lo lắng.Nhìn hắn vẫn đang đứng ở cửa.
Lục Minh im lặng suy nghĩ một lúc, thế mà lúc này lại nhớ đến Ánh Kỳ
– Ngày mai anh sẽ bảo Ánh Kỳ hiến máu cho em. Không cần uống thuốc nữa.
Hắn nói với giọng chắc chắn, lại gần và ngồi xuống bên cạnh Lạc Anh
– Thôi! Em sợ đắc tội với vị tiểu thư đó lắm.
– Không cần sợ. Có anh ở đây, để anh xem con nhóc đó có gan làm hại em lần nữa không.
– Hôm nay anh chỉ đến đây kiểm tra em thôi. Ngày mai lại sẽ đến.Bây giờ anh còn chút việc.
Hắn nói rồi đứng dậy, đưa tay cưng nựng má của Lạc Anh khiến ả ta cười đầy thích thú rồi rời đi
Cánh cửa chỉ vừa đóng lại, Bộ dạng vui vẻ của Lạc Anh cũng vụt tắt. Trên mặt là ánh mắt lạnh lùng quay sang người y tá vẫn còn ở trong phòng
– Diễn tốt lắm. Đợi khi tôi chính thức là phu nhân nhà họ Lục. Việc đầu tiên làm sẽ là giúp cô thăng tiến.
– Cảm ơn tiểu thư!
Ai mà ngờ cơ chứ. Lục Minh thế mà hoàn toàn bị dắt mũi..mờ mắt chẳng thấy bộ mặt thật của con người này.
Lục Minh cứ thế ra xe, vừa ngồi vào trong đã gọi điện cho hầu nữ ở nhà.
– Tôi nghe đây thiếu gia?
– Sáng mai chuẩn bị một phần đồ ăn bổ máu cho Ánh Kỳ.
– Vâng.
Lục Minh nghe được câu trả lời liền tắt điện thoại và ném sang một bên,anh cứ thế lái xe đến quán bar quen thuộc, cả đêm đắm mình ở đó.
Đến sáng hôm sau, Ánh Kỳ vừa ngủ dậy, trên bàn đã được bày đồ ăn.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường một lúc..liền đứng dậy bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Đến khi cô ra ngoài, nữ hầu đã ở đó.Trên tay cầm quần áo rồi đặt xuống giường cô.
– Tiểu thư ăn sáng ngon miệng nhé. Thiếu gia nói chút về sẽ đưa cô đi đâu đấy.
– Um…
Ánh Kỳ im lặng một lúc, chờ nữ hầu rời đi thì cũng bước đến giường.
Nhìn khay thức ăn,nhớ lại giọng quát của anh ngày hôm qua mà ấm ức chẳng muốn ăn.
Sau một lúc, Lục Minh cũng về, chẳng nói chẳng rằng gì mà đi thẳng vào phòng ngủ của Ánh Kỳ
– Ánh Kỳ..đi với tôi đến bệnh viện một chuyến.
Mắt hắn đảo quanh căn phòng, chỉ thấy cô đang nằm trên giường đầy chán nản, đồ ăn thì vẫn chưa ăn một chút gì.
– Muốn tạo phản à Nguyệt Ánh Kỳ?
– K.. không có..
– Vậy tại sao lại không ăn?
– Không đói..
Ánh Kỳ trả lời, quay mặt đi có chút khó nói.
Ngay lập tức Lục Minh tát mạnh vào má cô, đẩy cô xuống giường và bóp cổ cô.
– Tôi cảnh cáo cho cô biết…Nguyệt Ánh Kỳ.Con tôi là do cô hại c.h.ế.t.Khôn hồn thì nghe lời tôi mà bù đắp cho Lạc Anh.Còn không thì tôi thề..tôi sẽ dùng cả đời ngày để t.r.a t.ấ.n cô..từ t.h.ể x.á.c đến tinh thần..nên mày đừng hòng nghĩ đến việc t.ự s.á.t với tao.
Càng đay nghiến,hắn càng bóp chặt cổ Ánh Kỳ. Khiến cô l.i.ề.u m.ạ.n.g gật đầu.
– Tốt.
Hắn nhận được câu trả lời cũng thả tay ra. Kéo cô ngồi dậy trên giường, dùng nĩa cắm vào một miếng bít tết và đưa đến trước mặt cô.
Ánh Kỳ sợ hãi.. chẳng dám phản kháng bèn mở miệng đón nhận đồ ăn.
– Nhìn mày xem Ánh Kỳ..nhìn có khác gì con chó đang được chủ cho xương gặm không cơ chứ.
– Chó ngoan nhé.
Hắn đưa tay xoa đỉnh đầu cô, không ngừng đưa ra những lời m.i.ệ.t t.h.ị.
Sai khi xác nhận cô đã ăn xong.Hắn nắm chặt tay cô mà đi thẳng ra ngoài.Nhất quyết dùng cô để giúp người mình yêu khoẻ lại.
_________________
[ TG: Cẩm Tú Cầu ]
Visited 10 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -

Cần Đọc Thêm

Mới Cập Nhật