15.9 C
Los Angeles
Saturday, December 7, 2024
HomeGOSSIPTruyện ngôn tìnhNày chú ơi? Lớn lên..cháu cưới chú được không? chap 1

Tin HOT

Này chú ơi? Lớn lên..cháu cưới chú được không? chap 1

- Advertisement -
– Này chú ơi? Lớn lên..cháu cưới chú được không?
Lời nói ngây thơ xuất phát từ cô bé chỉ mới 8 tuổi đang nhìn người bạn bảnh trai toát lên vẻ lạnh lùng của bố mình.
Lục Minh quay lại nhìn cô bé đứng chỉ tới chân mình, ánh mắt của Ánh Kỳ vẫn toát lên vẻ ngọt ngào mà mĩm cười nhìn anh.
– Được chứ, sau này học hết đại học.Đến khi ra trường tôi sẽ cưới em.
Lục Minh là CEO nổi tiếng..là bạn với cha của cô gái nhỏ từ lúc anh chỉ có hai bàn tay trắng đến lúc thành đạt thế này.
Tiểu Ánh Kỳ cũng chẳng thua kém,sinh ra đã ngậm thìa bạc, thìa vàng. Từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa.
Năm cô hứa hẹn sẽ gả cho anh là ngày cô tròn 8 tuổi, trong buổi sinh nhật của cô.
Lục Minh cứ nghĩ đó là lời nói trẻ con nên chỉ hứa suông với cô bé mà chẳng biết rằng cô ấy đã nhớ mãi lời đồng ý đó.
Cuộc sống của anh và cô cứ tiếp tục an nhàn như thế cho đến khi cô đậu được vào đại học danh tiếng. Cha cô mở tiệc lớn ăn mừng, mời rất nhiều người tay to mặt lớn đến. Đương nhiên cũng sẽ có anh.
Nhưng năm nay, Lục Minh không đến một mình mà còn mang theo một người con gái, cô ấy tên Lạc Anh.
Nhìn thấy cô ấy tay choàng tay Lục Minh bước vào, tim Ánh Kỳ như hẩn đi một nhịp, chậm rãi bước đến kéo người bạn của cha mình sang một bên mà hỏi nhỏ.
– Sao chú bảo sẽ cưới em..? Chị ấy là ai vậy..?
– Là vợ tương lai của chú, sau này cháu nên gọi cô ấy là dì. Với cả cháu nói ‘cưới em’ là có ý gì vậy bé con?
Lục Minh trả lời nhẹ nhàng và tò mò.Anh rõ đã quên lời hứa năm nào với cô gái bé nhỏ này.
– Em phản đối! Em muốn chú bỏ cô ấy và kết hôn với em!!
Ánh Kỳ hét lên một tiếng rất to khiến mọi người quay lại nhìn hai người họ.Cô gái nhỏ rưng rưng mà nhìn anh khiến anh có chút xấu hổ.
– Ánh Kỳ..đừng làm loạn.Sau này cô ấy là vợ chú, là dì của cháu.Ngoan nhé, ra gọi một tiếng dì đi.
– Cháu không gọi! Cả đời sẽ không gọi!-
Cô hét lên,tức giận chạy đi bỏ lại anh ngơ ngác đứng đó.Lục Minh thở dài bất lực mà vùi mặt vào tay xoa nhẹ rồi bước đến chổ cha mẹ Ánh Kỳ, cùng Lạc Anh nói chuyện với họ.
Đến khi Ánh Kỳ quay lại thì buổi tiệc cũng đã bắt đầu nhưng cô bé chẳng vui nổi. Cô ngồi ở chiếc xích đu được bố trí dành cho chủ bữa tiệc trên sân khấu, được mọi người tiến đến chúc mừng và tặng cho cô các món quà khác nhau. Đến lượt của Lục Minh và Lạc Anh, cô bé tỏ vẻ khó chịu mà quay mặt đi.
Lục Minh thở dài, đưa tay xoa đầu Ánh Kỳ và đặt vào lòng cô hộp quà được bọc bằng lớp giấy gói màu xanh lục.
– Ánh Kỳ, cháu ngoan chủ chú.Học tập tốt vào nhé.
– Học tốt đến mấy mà không lấy được chú thì em học làm gì?
Cô thẳng thắng nói khiến anh im lặng, Lạc Anh đứng một bên cũng hơi khó chịu
– Cháu nói vậy là có gì vậy?
– Tôi nói rằng: học tốt đến mấy cũng không lấy được chú Lục Minh thì tôi học làm gì!
– Cháu!..
– Tôi làm sao!?
Ánh Kỳ đáp trả đầy khó chịu và tức giận mà đứng dậy khỏi xích đu.Nhìn chẳng khác gì một cô gái ngỗ nghịch.
– Kỳ Kỳ à.. hôm nay là ngày vui, bình tĩnh đi con
Mẹ cô đứng một bên cũng chịu hết nổi, lên tiếng nói nhỏ và kéo con gái mình sang một bên. Còn cha cô thì ríu rít xin lỗi cặp đôi đang đứng trước mặt họ.
– À phải rồi. Tôi đến đây còn một việc nữa.
Lục Minh nói, cố đổi chủ đề mà lấy trong túi ra tấm thiệp mời và đưa cho cha của Ánh Kỳ
– Lạc Anh mang thai rồi. Cuối tuần tôi sẽ tổ chức tiệc, cả gia đình phải đến nhé
Lời nói Lục Minh khiến trái tim của Ánh Kỳ như ngừng đập, anh ta nói gì cơ..!?
– Chuyện này là sao!? Anh bảo anh sẽ đồng ý cưới em mà! Lục Minh!- trả lời em!-
Cô bé hét lớn trong vòng tay mẹ mình vì tức giận và thất vọng.
Cha cô không chịu nổi nữa,tát chẳng vào mặt com gái rồi cũng hoàng hồn lại vì mười mấy năm nay không hề đánh mắng thì cô, hôm nay lại thế này..
Ánh Kỳ rơi nước mắt, tức giận bỏ khỏi bữa tiệc.Để lại bốn người chỉ im lặng đứng trên sân khấu và những vị khách khác nhìn cô rời đi.
– Xin lỗi cậu nhé Lục Minh..còn cả cô Lạc Anh nữa.Là tôi nuông chiều con bé đến hư rồi
– Không sao đâu ạ.Em ấy có lẽ dễ xúc động trong độ tuổi nổi loạn thôi.
Lạc Anh trả lời, mĩm cười và xua tay như không có chuyện gì.Nhưng trong lòng lại chán ghét và tức giận đến lạ thường.
– Không còn việc gì chúng tôi cũng xin phép rời đi trước đây
Lục Minh trả lời, nắm lấy tay Lạc Anh. Chào tạm biệt cha mẹ của Ánh Kỳ rồi rời khỏi bữa tiệc.
TG: Cẩm Tú Cầu
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -

Cần Độc Thêm

Mới Cập Nhật