Tổng thống Mỹ Donald Trump thông báo rằng ông sẽ lựa chọn ứng viên để bổ nhiệm vào vị trí còn trống trong Ban Thống đốc Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) vào cuối tuần này. Vị trí này bị bỏ trống do Thống đốc Fed Adriana Kugler bất ngờ tuyên bố từ chức, có hiệu lực kể từ ngày 8 tháng 8 năm 2025, sớm hơn thời điểm kết thúc nhiệm kỳ vào tháng 1 năm 2026. Bên cạnh đó, Trump cũng đã rút gọn danh sách ứng viên tiềm năng xuống còn bốn người cho vị trí Chủ tịch Fed, thay thế ông Jerome Powell, người sẽ mãn nhiệm vào tháng 5 năm 2026[1][2].
Bà Kugler, người phụ nữ gốc Tây Ban Nha đầu tiên đảm nhận vai trò Thống đốc Fed, bắt đầu nhiệm kỳ vào tháng 9 năm 2023 và được biết đến với chuyên môn sâu về thị trường lao động và lạm phát. Sau khi rời Fed, bà sẽ quay trở lại giảng dạy tại Đại học Georgetown. Việc bà rút lui sớm khỏi vị trí giúp Tổng thống Trump có cơ hội đề cử một thống đốc mới, tuy nhiên ứng viên này vẫn cần được Thượng viện phê chuẩn. Trong bối cảnh có những bất đồng giữa Trump và Chủ tịch Powell về chính sách lãi suất, các quyết định đề cử này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Powell hiện đang giữ quan điểm thận trọng, duy trì mức lãi suất ổn định để kiểm soát lạm phát và tăng trưởng kinh tế, trong khi Trump kêu gọi hạ lãi suất nhằm thúc đẩy kinh tế và giảm chi phí công hàng trăm tỷ USD[1][2][3][4][5].
Các thống đốc của Fed có nhiệm kỳ 14 năm và tham gia vào Ủy ban Thị trường Mở Liên bang (FOMC), cơ quan quyết định chính sách lãi suất của Mỹ. Mặc dù nhiệm kỳ của Kugler theo dự kiến sẽ kéo dài đến đầu năm 2026, việc bà rời nhiệm sở sớm đã tạo điều kiện để Trump sớm thực hiện quyền lực đề cử. Nhiều chuyên gia cho rằng đây là một cơ hội quan trọng để Trump gia tăng ảnh hưởng đối với định hướng chính sách tiền tệ của Fed trong nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của ông[3].
Tóm lại, các đề cử sắp tới của Trump cho vị trí Thống đốc Fed và Chủ tịch Fed mới sẽ đóng vai trò then chốt trong việc định hình tương lai chính sách tiền tệ của Mỹ. Việc từ chức của Kugler không chỉ mở ra khoảng trống quyền lực tại Fed mà còn tạo điều kiện cho những toan tính chiến lược giữa Nhà Trắng và ban lãnh đạo Cục Dự trữ Liên bang trong bối cảnh có nhiều khác biệt về quan điểm điều hành lãi suất[1][2][3][4][6].