ANH NGHE KÌA, LÀ ÂM THANH CỦA THUỞ ĐÓ
Tác giả: Liêm Thập Lí
Dịch: Dã Lam
Số chương: 17 chương
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngược luyến tình thâm, thanh mai trúc mã, BE.
Giới thiệu:
Chúng ta dừng ở đây
Theo em quay lại năm mười tám tuổi
Trốn dưới bụi hoa đỗ quyên ở vườn trường
Đừng để bị vận mệnh tìm thấy.
————————————————————👇🏻———
17 chương, gần 3 tiếng, khóc nghẹn. Truyện kh có văn án nên t khái quát cho nè:
Lần đầu tiên Hướng Tường gặp Quý Lâm Trạch, thiếu niên dưới táng cây Bạch Ngọc Lan chăm chú lắp ráp máy bay mô hình, khoé miệng khẽ cong lên. Chỉ vậy thôi cũng khiến cho mùa xuân năm ấy ảm đạm thất sắc vì anh.
Hai người đùa giỡn nhau, anh gọi cô là Tiểu Cường.
Hướng Tường của năm 10 tuổi đã cho anh một lời hứa: “ Cậu nhìn rõ tôi rồi, tôi cam kết với cậu, tám năm sau chắc chắn tôi sẽ cưới cậu.”
Lúc đó Quý Lâm Trạch đã cười lăn cười bò, học theo điệu bộ huýt sáo của cô, huýt với cô một tiếng, nói với cô ba chữ: “ Tôi sẽ chờ.”
Đối mặt với lời trêu chọc tác hợp của người lớn, Hướng Tướng không chút che giấu, vừa tự tin, vừa ngây thơ nói: “ Vâng, sau này cậu ấy làm phi công, cháu làm nhiếp ảnh gia, chúng cháu sẽ kết hôn, mãi mãi ở bên nhau!”
Từ tiểu học tới cao trung, Quý Lâm Trạch gần như đáp ứng mọi yêu cầu của Hướng Tường, thỉnh thoảng mỏ hỗn, trêu ghẹo cô, chọc cô tức giận. “ Lâm Trạch, theo tôi đi mua nước”; “ Lâm Trạch, cho tôi mượn vở bài tập của cậu.”
Bọn họ cứ như vậy tiến về phía trước, tất cả mọi người đều rất tốt, bọn họ đang tính toán từng phút, từng giây một, đợi đến năm 18 tuổi để không ai có thể ngăn cản tình yêu của họ.
Nhưng mới hạnh phúc bên nhau được 2 năm thì năm 20 tuổi, Quý Lâm Trạch được chẩn đoán đã mắc bệnh di truyền, thị lực giảm sút, hai chân không còn sức lực, cuối cùng nằm liệt trên giường.
Ở một buổi sáng nào đó của 7 năm sau, Quý Lâm Trạch được phát hiện đã 44 tại nhà. Sau đó Hướng Tường đã gửi đi một tin nhắn: “ Đợi em tiết kiệm đủ 500 vạn cho bố mẹ, em sẽ đến tìm anh.”
. . . . .
Rõ ràng có gia đình, cha mẹ thương yêu, bản thân họ lại tài hoa ưu tú, vừa có người mình yêu lại được cả người yêu mình như vậy nhưng vận mệnh thật biết trêu người. Đã hứa sẽ bên nhau đến khi trời đất lụi tàn nhưng cuối cùng kẻ đi trước, người đi sau. . . Đôi khi âm – âm cũng là một cái kết đẹp chăng ?
Thật sự là rất rất lâu rồi t mới đọc một bộ truyện kết BE và day dứt đến vậy. Hai đứa đang yên bình hạnh phúc, tình cảm quắn quéo như vậy mà tác giả làm phát chữa rách, chữa nát luôn tâm hồn đang nguyên vẹn của t☺️
Nhưng mà phải công nhận thiết lập nanu9 bộ này rất đúng gu t, đầu tiên là na9, na9 có một thứ mà t siêu thích đấy là lúc biết tin bản thân bị bệnh là nói với nu9 luôn, roi cũng an ủi nhau cố gắng tích cực điều trị chứ kh như mấy bộ khác t đọc là gặp biến cố phát là đẩy nu9 ra xa, giấu nu9 rồi một mình chống chọi đau khổ. Na9 bộ này mãi về sau, bệnh chuyển biến nặng mới thay đổi tính tình một xíu, cũng nói nu9 buông bỏ nhưng nu9 mới nói 1 câu là dịu ngay, quay sang dỗ, kiểu ổng dành hết sự dịu dàng của ổng cho bả luôn ấy. Ảnh hợp gu t vậy mà ảnh dieeeeee 😭😭
Nu9 thì đẳng cấp nữa, hơi bị bướng luônnn, kiểu tích cách mạnh mẽ, thẳng thắn, cố chấp đã quyết thì làm tới cùng, chả ai dám ngăn bả luôn. Đã vậy còn si tình, chắc chắn sẽ có ng bảo bả là bất hiếu, 44 vì ny mà khong quan tâm đến bố mẹ nhưng mà phải hiểu là lúc mà ổng mất bả đã có dấu hiệu mắc bệnh tâm lí rồi, cũng tìm việc khác để làm, đi đây đi đó để quên đi nma kh có được. Quen nhau 8 năm, yêu nhau 9 năm trong đó 7 năm là bên cạnh chăm sóc na9 đau ốm rồi. Trong vòng 5 năm sau đó đã tìm rất nhiều cách để quên nhưng mà kh thể, đấy là con đường giải thoát cho tâm lí, tình cảm, tuổi trẻ của bả rồi.
Hơn nữa t thấy âm – dương nó đau khổ điên lên được ấy, âm – âm cũng đau nma ít nhất được bên nhau😭 ôi đang đọc hiện đại hiện thực mà ước gì đây là truyện huyền huyễn tu chân để chết đi vẫn còn kiếp khác yêu tiếp:))) t đã có vía khó kiếm bồ r mà đọc bi sầu bi đát như này thì nào mới kiếm đc mtđ🥲🥲🥲
ANH NGHE KÌA, LÀ ÂM THANH CỦA THUỞ ĐÓ
- Advertisement -
- Advertisement -