- Advertisement -
#18
6 – 10 tiếng
Khoảng thời gian mà nàng bơ phờ nhất, lại bị bác sĩ mang đi khắp bệnh viện.
Họ tiến hành khám cho nàng khi nàng chỉ có được một chút nhận thức.
– Kết quả?
– Đã được đem đến.Mọi thứ đều ổn..ngoại trừ..
– Có gì cứ nói thẳng?
– ..T.ử c.u.n.g có vấn đề.Sau này khó mà mang thai.
– …..
Cuộc trò chuyện đơn giản của hai người đàn ông trong phòng bệnh.
Hai người ngồi bên bàn,tiện thể quan sát Ánh Kỳ vẫn còn ngủ say do thuốc.
Lời Vũ Kiệt vừa nói,Lục Minh đã len lỏi lo lắng mà quay về phía nàng nhỏ đang ngủ trên giường
– Vậy? Ta làm gì bây giờ?
– Uống thuốc.
– Mày nói nghe đơn giản nhỉ?
– Ừ..trong tình trạng bây giờ, con bé có còn tin ai đâu.
Vũ Kiệt nói, xoa nhẹ thái dương..người còn lại thì cũng phải chống cằm suy nghĩ.
– Tao có cách..vểnh tai lên mà nghe đây.
Hắn nói, kéo mạnh tai Lục Minh về phía mình.
___________
– Mở mắt ra, Ánh Kỳ
– Ưmm..?
Lục Minh đe doạ, nhìn cô gái cựa quậy đầy khó chịu trên giường
– Mở mắt ra.
Ánh Kỳ sợ sệt khi nghe thấy giọng đàn ông, lập tức mở mắt và ngồi bật dậy trên giường
– Đ..đừng..đừng qua.
Cô lắp bắp,đạp chân mà lùi về phía đầu giường
– Khoan..khoan đã..
Lục Minh vừa nói, vừa làm giọng đầy đ.i.ê.n l.o.ạ.n mà tóm lấy hai cánh tay nàng mà kéo về phía mình
– Ánh Kỳ..Lạc Anh phản bội anh rồi. Có lẽ em sẽ không phản bội anh đâu phải không..!?
– Em không bỏ anh đâu phải không..!? Ánh Kỳ..trả lời anh đi!?
Lục Minh liên tục nói, nhìn Ánh Kỳ gần như kinh hoàng đến mức c.h.ế.t lặng.
– ..em..th- thả ra..!
Mặc kệ nàng gào lên, Lục Minh kéo nàng lại gần hơn..
– Chúng ta lập gia đình nhé? Cho anh một đứa trẻ làm người thừa kế nhé?.. được không Ánh Kỳ?
Cô rõ sợ và không ngừng run lên..cổ họng gần như khô khốc không thể trả lời.
Vũ Kiệt đứng bên ngoài quan sát,tay xé đi nhãn của lọ thuốc đ.i.ề.u t.r.ị
Nhận thấy tình hình đã ổn, anh gõ nhẹ vào cửa kính để Lục Minh nhận được ám hiệu.
Sau một lúc thì Lục Minh cũng thả Ánh Kỳ ra mà đứng dậy và đi ra ngoài đóng cửa lại
– Đủ chưa? Mày đang cố làm con bé sợ hãi tao thì có.
– Đến tao còn sợ mày cắn, đừng nói gì con bé.
Vũ Kiệt vừa nói vừa cười.Lục Mình thì mặt tối sầm muốn đ.ấ.m anh lắm chứ..
– Nhìn cái cảnh này có giống phản diện đe doạ công chúa rồi hoàng tử đến cứu không?
Lục Minh hỏi, mặt nóng hầm hầm nhìn người trước mặt.
– Mà tao nói thật nhé, mày như thế thì dễ kiểm soát.Sau này em ấy cũng sẽ không làm loạn hay chạy trốn nếu mày duy trì thái độ này.
– Ừ ừ! Vào trong dùm tao đi.
Lục Minh ậm ực,xua tay nhìn Vũ Kiệt bước vào phòng bệnh,còn mình đứng ở cửa quan sát.
___________
Ánh Kỳ mồ hôi chảy nhể nhại..sợ đến phát khóc.
– Em sao vậy nhóc?
Vũ Kiệt đi đến,lên tiếng làm nàng giật mình.
– Bình tĩnh! Anh họ em đây.. không làm gì em đâu, được chứ?
– …vâng.
– Được rồi, anh khám cho em nhé?
– Ưmm..
Ánh Kỳ rõ còn chần chừ..sau một lúc thì gật đầu rồi gục đầu xuống.
Vũ Kiệt lấy ra ống nghe tim mạch,định đưa lại gần nàng thì bị nàng chặn lại trong sợ hãi
– …!?
– Được.. được rồi, không nghe nữa,đưa cổ tay em là được rồi.
Ánh Kỳ nghe vậy thì thả lỏng cảnh giác,đưa tay ra.
Vũ Kiệt nắm lấy cổ tay cô,đắp mạch cho cô.
– Vậy? Lục Minh nói gì với em vậy?
– Anh ấy muốn em tiếp tục mang thai..em không muốn đâu.
Ánh Kỳ trả lời, tâm trạng trong lòng đầy nặng nề.
– Này, uống cái này đi?
– Này là gì vậy?
Ánh Kỳ hỏi đầy tò mò,cầm lọ thuốc mà nhìn anh
– Thuốc độc đấy,nó sẽ gây ức chế..cứ duy trì uống thứ này và Lục Minh sẽ bất lực vì không có con với em.
Vũ Kiệt vừa nói xong, Ánh Kỳ đã mở nắp và lấy một viên ra rồi cho vào miệng.
Anh cũng im lặng nhìn nàng một lúc rồi đứng dậy
– Anh còn bệnh nhân,chiều đến thăm em.Em nghỉ ngơi đi nhé.
– Vâng.
Nghe cô đã trả lời,anh quay người rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
_________________
[ TG: Cẩm Tú Cầu ]
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -