Tớ Luỵ Mùa Thu Hà Nội
Hà Nội vào thu, lòng tớ như mềm đi cùng cơn gió heo may lành lạnh len qua từng ngõ phố. Mùa thu Hà Nội dễ khiến người ta yếu lòng, dễ làm trái tim ngẩn ngơ bởi những điều thật giản dị. Tớ cứ nghĩ, nếu có mùa nào khiến tớ lụy, chắc chắn là mùa thu này, mùa của những nhớ nhung và tiếc nuối chẳng rõ vì sao.
Mùa thu về, tớ lại lang thang trên con đường Phan Đình Phùng, nơi những chiếc lá vàng rơi đầy dưới chân, lả tả theo từng bước đi. Hà Nội những ngày này chẳng cần quá lộng lẫy, chỉ cần trời trong xanh, mây thưa nhạt, và một chút se lạnh đầu ngày cũng đủ làm lòng người mềm lại. Những chiếc xe hoa rực rỡ trên phố, mùi cốm mới thoang thoảng đâu đó khiến tớ cứ mãi chìm đắm trong cảm giác hoài niệm.
Có phải vì thế mà tớ lụy mùa thu? Bởi chẳng nơi nào có mùa thu giống như Hà Nội, dịu dàng đến nỗi đôi khi chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến lòng tớ xao động. Phải chăng chính cái không khí nhẹ nhàng ấy làm người ta muốn yêu thương nhiều hơn, muốn sống chậm lại để cảm nhận rõ từng khoảnh khắc trôi qua.
Tớ nghĩ, đôi khi Hà Nội đẹp nhất chính là trong những ngày thu như thế này. Đẹp không chỉ bởi cảnh sắc, mà bởi cảm giác thân quen, bởi những kỷ niệm chồng chất theo thời gian, và bởi vì tớ biết, chỉ cần mùa thu Hà Nội quay trở lại, tớ lại lụy thêm một lần nữa, yêu thêm một lần nữa, cái mùa dịu dàng nhưng đầy sức mê hoặc ấy.
- Advertisement -