- Advertisement -
#11
– Lục Minh..em có thể giải thích mà…
– Đi ngay!-
Hắn mắng lớn, tay đỡ Lạc Anh đứng dậy.
Ả ta thế mà còn đắc ý cười như kẻ thắng cuộc trước mặt Ánh Kỳ.
– Lệnh của tôi từ bao giờ không được xem trọng nữa vậy?
Lục Minh hỏi đầy tức giận..quay sang nhìn những hầu nữ chẳng dám động đậy
– Thiếu gia..là tiểu thư Lạc động thủ trước.. không phải Ánh-..
– Tôi không quan tâm. Lạc Anh động thủ trước thì sao? Tôi trả tiền cho mấy người đấy, vứt nó xuống tầng hầm ngay!
Dù Lục Minh đã tức giận như thế rồi.Nhưng chẳng ai dám động vào người Ánh Kỳ cả.
– Được..nhà này tạo phản hết rồi.
Hắn vừa nói, vừa kéo Ánh Kỳ đứng dậy và lôi nàng xuống tầng hầm.
Lục Minh đẩy mạnh nàng xuống dưới, khiến đầu nàng đập mạnh vào tường..đ.a.u đ.ớ.n vô cùng.
Hắn cũng bước vào trong, đóng và khoá cửa lại sau lưng.
– Tay nào của mày động vào người Lạc Anh?
– Em..em..
Cô thút thít dưới nền đất, chỉ để nghe thấy tiếng thắt lưng của anh được tháo ra
– Hôm nay tôi không dạy cho cô thân phận của mình..cô rõ vẫn muốn giả ngu.
– Lục Minh.. đừng..
Nàng sợ hãi đến mức co rúm lại, chỉ để nhận lại trận đòn của anh.
Anh dùng thắt lưng quật vào người cô không chút thương tiếc gì.
Người hầu trong nhà cũng phải bịt tai vì sợ hãi tiếng hét thất thanh của cô..tiếng quát mắng của hắn.
Tấm lưng trần của cô dần nổi lên màu xanh, đỏ.. vết bầm rất nhiều khiến cô khóc đến khàn giọng trong đ.a.u đ.ớ.n
Gần nửa tiếng đồng hồ, hắn thở hồng hộc thả thắt lưng xuống rồi quay người bỏ đi.
Để lại nàng t.u.y.ệ.t v.ọ.n.g nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, không rõ sống c.h.ế.t nhìn cánh cửa dần đóng lại.
– Khoá tầng hầm lại, ai bén mảng đến gần thì không xong đâu.
– Vâng..
Bách Lam đứng một bên cũng phải sợ, cô vội vàng quay người đi đến trước cánh cửa tầng hầm
Nhưng trước khi khoá lại, nàng lấy trong túi ra một cái bật lửa nhỏ và ném lại gần Ánh kỳ.
– Không sợ tối nhé..
Bách Lam lẩm bẩm rồi khoá cửa và đem chìa khóa đặt lên kệ treo.
Lục Minh thở dài một tiếng, im lặng kéo Lạc Anh về phòng.
Chẳng biết rằng Ánh Kỳ ở dưới tầng hầm, giữa hai chân đã rỉ m.á.u từ lúc nào rồi.
____________
Đến tối ngày hôm sau, vẫn là một ngày sau những việc bận rộn của Lục Minh.
Hắn trở về nhà thì thấy bóng dáng hai người phụ nữ đang ngồi cạnh nhau trong phòng khách.
– Mẹ à? Mẹ đi du lịch về rồi sao?
– Thế mẹ mày không được về nhà à? Tao muốn xem cháu nội của tao như thế nào rồi.
Lục phu nhân vừa nói vừa dùng tay xoa nhẹ tay của Lạc Anh ngồi bên cạnh.
Việc nhắc đến cháu khiến hai người có chút khó xử
– Mẹ..cái thai của Lạc Anh bị Ánh Kỳ hại cho không còn rồi.
– Cái gì?..Con khốn đó ở đâu! Dẫn mẹ đi gặp nó ngay! Mẹ phải đòi lại công bằng cho cháu của mẹ.
Lạc Anh ngồi bên cạnh nhận thấy có kịch hay, bèn nhẹ giọng và chỉ tay về phía tầng hầm.
– Con nhóc đó bị Lục Minh nhốt dưới đó rồi ạ.
Lục phu nhân nghe vậy liền đứng dậy đi thẳng đến đó, theo sau bà là đôi uyên ương vẫn còn cười được với nhau.
Vừa mở cửa ra, mùi m.á.u đã xộc thẳng ra ngoài..
Cả 3 người c.h.ế.t lặng khi thấy Ánh Kỳ gần như chẳng còn hơi thở, tóc tai rũ rượi nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Lạc Anh rõ bị doạ sợ..hét toáng lên rồi lùi lại và chạy đi.
Lục phu nhân sợ hãi, hét lớn với thằng con trai bên cạnh bà
– Mày ngơ cái gì!? Gọi xe cấp cứu đi!-
_______________
– Tao vẫn không ngờ.. đến em gái của bạn mày, mày cũng dám g.i.ế.t đấy.
– Câm mồm.
Vũ Kiệt khoanh tay, nhìn Lục Minh vẫn đang nhìn vào căn phòng mang tên ‘phòng cấp cứu’ trước mặt.
Ánh đèn màu đỏ cuối cùng vụt tắt.Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
– Lục tổng..tiểu thư giữ được mạng..nhưng con thì không.
– Ý ông là cô ấy có thai à?
– Cậu không biết sao?.
Lục Minh rõ bàng hoàng..nhận thấy bản thân đã quên mất chuyện này.
– Vũ Kiệt..cậu chăm Ánh Kỳ giúp tôi.Tôi còn việc đi trước.
Hắn nói rồi để lại Vũ Kiệt đứng đó mà bỏ đi.
Vũ Kiệt cũng chỉ thở dài, quay sang nữ y tá
– Sắp xếp cho tôi một phòng riêng cho bệnh nhân nhé.
_________________
[ TG: Cẩm Tú Cầu ]
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -