11.9 C
Los Angeles
Friday, December 6, 2024
HomeGOSSIPTRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 11

Tin HOT

TRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 11

- Advertisement -
TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 11
Cô ấy nghe thấy tôi nói như thế thì khó chịu vô cùng, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét nhưng có chú thì vẫn tỏ ra mình là thánh thiện. Mặc kệ bị tôi càm ràm nhưng hai người họ vẫn cứ thế mà thể hiện tình cảm, thiếu điều họ muốn làm chuyện ấy ở đây luôn vậy, nhìn ghét hai người này cực kỳ. Tính của tôi rất thẳng nên tôi khiến hai người họ ghét mình lắm, nhắm mắt bịt chặt tay tôi cứ ngồi tàn hình ở đó cho đến khi tới rạp phim, bọn họ mua vé mua nước rồi tiến lại phía chỗ tôi, lúc này cô gái nhìn tôi hỏi:
– Cô có muốn vào trong xem phim không?
– Không. Hai người cứ tự nhiên đi, tôi xin phép không làm phiền.
– Ừ, tôi thấy cũng phiền thật.
– Đừng có quan tâm tôi, tôi sợ đi chung với hai người lắm.
– Chắc cô nghĩ tôi thích đi với cô à?
Nghe cái giọng là biết khó ăn khó ở sân si rồi, lúc này chú Toàn không để cô ta nói chuyện với tôi nữa mà lấy điện thoại ra đưa đến cho cô ta rồi nói:
– Em chụp tấm hình cho anh đi.
– Chụp một mình anh sao? Bộ anh không muốn chụp với em hả?
– Anh chụp gửi mẹ.
– Đừng nói với em là anh và cô ta chụp chung nhé, anh Toàn…
– Chỉ là một tấm hình thôi, chụp xấu cũng được không sao đâu.
Vừa nói chú ấy vừa đưa đến ly nước về phía tôi và khó chịu nói:
– Cầm lấy.
Tôi nhận lấy ly nước từ tay chú nhưng tuyệt nhiên lại không trả lời, lúc này tôi cứ đứng như tượng sáp mà nhìn về phía người phụ nữ kia với gương mặt chán nản thì lại nghe tiếng chú ấy vang lên bên cạnh mình tiếp:
– Cười lên, cô định trưng cái bộ mặt khó coi ấy cho mẹ tôi xem à?
– Vâng.
Tôi cứ như con rối, nghe chú nói vậy thì liền nở ra nụ cười thật tươi dù lòng đang rất khó chịu, tôi với chú ấy hợp tác chụp nhanh để còn khỏe. Trả điện thoại lại cho chú người phụ nữ kia với gương mặt không mấy vui vẻ nói:
– Nhìn hai người giống một đôi lắm ấy.
– Cô ta nằm mơ đi rồi lọt vào mắt anh.
– Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, giờ anh nói thế nhưng sao này chắc gì đã thế?
– Từ trước đến giờ anh vẫn chỉ có một mình em, em đi bao năm anh vẫn chờ em còn gì? Đừng để những chuyện này làm mình mất vui, hiểu chưa?
– Vẫn đang rất muốn hiểu nhưng không thể nào yên tâm được.
– Anh thề là anh chỉ có một mình em thôi.
– Đừng, đừng thề…
Hai người họ cứ thế rồi lại quấn lấy nhau giữa chốn đông người, tôi không ngửi nổi nên đi ra một góc ngồi, thiệt sự mà nói đến đây là điều tồi tệ nhất trong cuộc đời của tôi. Hai người họ cũng chẳng quan tâm đến tôi mà đi thẳng vào trong để xem phim bỏ lại tôi ở đó, khẽ thở dài một hơi tôi lại quay lưng bước đi về phía chiếc ghế trống để chờ bọn họ, tôi cứ như kiểu kì đà cảng mũi cặp tình nhân của họ vậy đó, đang ngồi chán nản buồn rầu thì đột nhiên lúc này có tiếng nói vang lên ở phía sau lưng:
– Cô ngồi đợi bạn sao ạ?
– À, vâng. Tôi đang đợi người ạ.
– Thế ạ? Lúc nãy tôi thấy cô nói chuyện với hai người kia, cứ tưởng cô sẽ vào xem phim cùng với họ chứ?
– Không, tôi cũng không thích xem phim lắm.
– Vâng, vậy cô cứ ngồi đợi đi nhé, chào cô.
Nói xong thì người đàn ông kia liền bước đi, thật sự mà nói thì anh ta đúng như kiểu người vừa đẹp trai lại vừa nhẹ nhàng lịch sự vậy đó, mẫu người đàn ông này chắc gái phải xếp hàng theo mất thôi. Sợ nhìn hoài người ta sẽ đánh giá nên tôi cứ lén nhìn rồi lại quay mặt đi, chán quá tôi lại đứng dậy đi quanh quẩn trung tâm chơi, mãi đến một lúc lâu sau đó tôi lại nghe thấy giọng nói quen thuộc kia lại vang lên:
– Lại gặp cô nữa rồi.
– Vâng. Anh tan làm rồi sao ạ?
– Đúng vậy, tan làm cũng đến giờ tôi đi học rồi.
– Vậy anh đi sớm đi, kẻo trễ đó ạ.
– Ừm. Vậy thôi tôi đi trước đây.
Tôi với anh ta chào nhau rồi cả hai cũng quay lưng lại rời đi nhưng bàn chân tôi vừa được 3 bước thì lại nghe thấy tiếng nói vọng từ phía sau:
– À, cô tên là gì thế? Nhà cô ở đâu vậy?
– Tôi tên là Như, còn nhà thì tôi cũng chẳng biết nữa.
– Vậy cô không phải người ở đây sao?
– Không. Tôi ở quê mới lên đây được 2 ngày thôi ạ.
– Thế à, nếu có duyên chắc chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đó.
– Vâng.
Tôi nghe người kia nói thế thì chỉ mỉm cười gật đầu, có lẽ đây lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện với mình kiểu ấy, cái cảm giác nó lạ lắm nhưng vẫn không quên ngại ngùng mà quay lưng đi tiếp. Tôi quay lại chỗ ngồi của mình để đợi hai người bọ họ, xem phim mà lâu đến thế này cơ á? Không một ly nước không một cái bánh tôi cứ thế mà ngồi chờ bọn họ gần hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng họ cũng bước ra, thấy tôi cô gái kia liền nũng nịu nép vào vai chú rồi cười nói:
– Phim hay thật đó anh ạ, cùng anh ôn lại kĩ niệm em thích lắm.
– Chỉ cần đó là điều em thích thì anh chắc chắn sẽ làm.
– Cảm ơn anh, từng ấy năm bên nhau rời xa nhau mà anh vẫn yêu em như thế này em mừng lắm ạ.
– Sao lại phải cảm…
Lời nói vẫn còn chưa dứt nữa thì điện thoại của chú vang lên, tôi thấy chú lấy ra xem rồi nhìn sang phía tôi gọi:
– Lại đây…
– Có chuyện gì thì chú cứ nói đi.
– Mẹ tôi gọi, mau lại đây.
Nghe chú nhắc đến mẹ nên tôi miễn cưỡng mà đi lại, nhìn vào màn hình tôi thấy mẹ nên liền chào ngay:
– Con chào mẹ ạ.
– Hai đứa sắp về chưa? Mẹ đặt hẹn ở chỗ mua nhẫn rồi, để thằng Toàn đưa con đến đó xem rồi chọn mua nha Như..
– Để khi khác được không mẹ? Hôm nay con thấy hơi mệt ạ.
– Thế cũng được, để mẹ nói với họ.
– Dạ…
Tôi với mẹ chỉ nói được vài ba câu thì chú liền lấy lại điện thoại rồi khó chịu nói với mẹ:
– Sao mẹ lại cứ phải gấp gáp thế nhỉ? Chuyện cưới sinh có quan trọng gì đâu, cho cô ta ở nhà mình đã là may mắn lắm rồi, còn cho cô ta danh phận mẹ nghĩ sau này cô ta không tham mà không dành tài sản của mình sao?
– Tài sản mẹ có thể cho con Như được, nhưng con mà cố cãi thì con tay trắng đấy, biết không hả?
– Sao mẹ lại có thể tin tưởng người ngoài hơn con vậy mẹ?
– Vì mẹ biết chỉ có con Như nó mới trị được con thôi, con bé mệt rồi mau đưa nó về nhà nhanh đi.
– Nhưng mà…
Không để cho chú nói thêm câu nào nữa thì mẹ đã tắt máy ngay rồi, đúng thật là chỉ có mẹ mới trị được con người ngang bướng và xem thường người khác như chú thôi. Lúc này tiếng nói nũng nịu xen lẫn hồn dỗi vang lên từ người phụ nữ kia:
– Mẹ anh có vẻ thích con bé này lắm.
– Tại mẹ anh chưa nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta thôi, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ thấy cho mà xem.
– Đợi mẹ anh thấy thì chúng ta đã không còn thuộc về nhau nữa rồi.
– Em là của anh, chỉ duy nhất một mình em thôi. Những việc còn lại không phải lo đâu cục vàng.
– Anh nói thì nhớ giữ lấy lời đó, nếu không có anh em thật sự rơi vào khủng hoảng mất.
– Anh yêu em..
Nghe cái mùi lại biết hai người ấy sắp phát cơm chóa rồi nên tôi liền quay mặt rời đi ngay lập tức. Nguyên này nay tôi đã đủ mệt với hai người bọn họ rồi, xuống dưới bãi đỗ xe đã có bác tài đứng đợi sẵn, chú ấy nhìn bác tài xế rồi căn dặn:
– Đưa cô ta về nhà trước đi.
– Dạ..
Nói xong tôi cũng lên xe ngồi, còn chú và người phụ nữ kia thì đi chiếc xe khác và rời khỏi đó. Ngồi một lúc lâu sau đó thì tôi cũng về đến nhà, vừa bước vào trong thì tôi đã giật mình khi thấy cậu Phát đang ngồi ở ghế được mọi người cắt tóc, nhìn thấy tôi cậu ấy liền đứng dậy thật nhanh chạy tới phía mình nắm tay cười hỏi:
– Cô đi đâu thế? Cô đi đâu về vậy?
– À, tôi ra ngoài có tí việc, cậu vẫn chưa hớt tóc xong. Mau lại ngồi cho mọi người hớt tóc cho cậu đi.
– Không thích, tôi chỉ thích mỗi cô thôi.
– Nhưng mà tôi không biết hớt tóc đâu.
– Không chịu, cô phải ở bên cạnh tôi.
– Được rồi, được rồi. Để tôi ngồi cạnh cho cậu hớt nhé.
– Ok..
Tôi thở dài một hơi dắt cậu ấy lại ghế ngồi cho mọi người tiếp tục hớt tóc, đúng là cuộc đời đưa đẩy mà. Nếu tiếp tục cái đà này thì thì liệu rằng tôi có phát điên không nhỉ? Tôi cũng không ngờ là cậu Phát lại thích mình như vậy, rõ ràng tôi vừa xấu lại vừa không giỏi nói chuyện mà cậu ấy cứ quấn quít theo thế này thì có chết không cơ chứ?
Tôi ngồi bên cạnh nhìn cậu ấy mà khẽ thở dài tiếc:
” Tiếc thật, không biết cậu ấy có cơ hội tỉnh táo lại không nhỉ? “
Hớt tóc xong cậu ấy cũng không chịu về phòng mà cứ ngồi đó nhìn tôi, người làm thấy thế thì liền nói:
– Mình về phòng thôi cậu Phát.
– Không thích, chỉ thích chơi với bạn tôi thôi.
– Nhưng mà cô Như còn phải nghỉ ngơi nữa, cậu theo tôi về phòng đi cậu.
– Đã bảo không thích mà, im lặng đi.
Thấy bọn họ không nói được định dùng tay kéo cậu ấy đi nên tôi mới thở dài nói:
– Cứ để cậu ấy ở đây chơi với con đi, lát nữa rồi về phòng cũng được cô ạ.
– Nhưng mà…
– Không sao đâu, con sẽ chơi cùng với cậu ấy.
– Vâng. Vậy khi nào cần cô bảo tôi nhé.
– Dạ…
Tôi khẽ mỉm cười rồi gật đầu, thật sự tôi cũng nhứt đầu lắm nhưng đã đến đây ăn ở nhà người ta mà chẳng làm gì tôi thấy ngại lắm. Với cả cậu Phát chắc cũng buồn lắm nên mới muốn có người chơi như thế, giờ chơi với cậu biết đâu sau này cậu ấy sẽ sớm hồi phục thì sao, nghĩ thế nên tôi lại càng thấy quyết tâm hơn.
Tôi ngồi đọc truyện cho cậu ấy nghe, chỉ cậu ấy tô màu, rồi còn chỉ cậu ấy cách ngồi ngay ngắn khi có người lạ…. Mãi cho đến chiều thì cũng có xe chạy vào nhà, lúc này ngước mắt nhìn ra tôi thấy chú và người phụ nữ kia bước vào, nhìn thấy tôi ngồi với cậu Phát chú ấy liền quát lớn:
– Mấy giờ rồi còn không chịu về phòng nữa hả?
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -

Cần Độc Thêm

Mới Cập Nhật