11 C
Los Angeles
Monday, February 10, 2025
HomeGOSSIPTRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 14

Tin HOT

TRUYỆN: GẢ CHO CHÚ GIÀ CHAP 14

- Advertisement -

TRUYỆN: GẢ EM CHO CHÚ
TÁC GIẢ: KHÁNH AN
CHAP 14
Sáng ngày hôm sau tôi vẫn xuống dưới nhà để dọn dẹp và nói chuyện cùng với mọi người, tính tôi ngay thẳng vậy thôi chứ tôi hòa đồng với mọi người lắm, chỉ có những người khó ưa hay hãm hại mình thì tôi mới phản ứng lại thôi. Thấy mọi người đang nhặt rau nên tôi cũng lại đó ngồi chơi và nhặt phụ, lúc này có một cô nhìn tôi nói:
– Chẳng hiểu sao cậu Phát lại mến cô Như thế nhỉ?
– Con cũng không biết nữa ạ.
– Bình thường trong nhà này cậu ấy chỉ mến có mỗi bà chủ thôi, giờ thêm cô nữa là được hai người đó.
– Dạ.
– Nhìn cậu ấy thì thấy thương thật, đẹp trai thế kia mà bệnh mãi trị không được. Giờ cô về đây cậu ấy lại xem cô như một người bạn vậy cũng mừng cho cậu, nhưng cứ cái đà này bọn tôi mệt thật sự ấy.
– Con nghĩ rồi cậu ấy cũng sẽ đỡ thôi cô ạ.
– Cũng mong là vậy chứ nhìn tội quá trời..
Chúng tôi cứ thế mà ngồi nói chuyện với nhau, mình nhẹ nhàng hòa đồng thì chắc chắn sẽ được việc hơn là hạnh họe ra vẻ rồi. Lúc làm xong tôi định đứng dậy để đi rữa tay thì lại gặp phải hắc ám tới, một cái vỏ chuối bay thẳng đến trước mặt của tôi, đưa mắt nhìn về phía đó tôi thấy cô ta nhưng lại chẳng để tâm đến mà cứ bỏ đi, thấy không chọc giận được tôi nên cô ta liền bước đến kéo ghế ra ngồi rồi lên giọng nói:
– Lấy cho tôi ly ép thơm đi.
– Dạ, cô chờ một chút để tôi làm ngay ạ.
– Bảo cô ta làm, tôi muốn cô ta làm cho mình.
– Nhưng cô Như không phải người làm cô ạ, cô ấy đến đây với tư cách là vợ của cậu Toàn đó cô.
– Anh Toàn bảo nó là người làm, anh ấy kêu tôi cần gì cứ bảo nó làm. Còn vợ anh Toàn chỉ có một mình tôi thôi, các người rõ chưa hả?
– Nhưng mà….
Nhìn vẻ mặt gượng gạo nhưng vẫn thể hiện vẻ đắt chí ấy thì tôi lại nhếch môi lên cười vì trong đầu đang nảy ra một ý. Không để người làm phải khó xử khi giải thích nên tôi liền cất giọng nói ngay:
– Để đó tôi làm cho, cô uống ngọt hay nhạt để tôi biết.
– Vừa đủ.
– Ok. Tôi sẽ làm ngay..
Nói xong tôi liền quay lưng đi vào trong, mọi người thấy vậy cũng vào chuẩn bị phụ tôi. Tôi vừa làm nhưng vẫn không quên liếc mắt ra phía ngoài nhìn cô ta, miệng tôi lẩm bẩm nói:
” Kì này tôi cho cô mất vị giác luôn. “
Tôi sợ kế hoạch của mình bị mọi người nhìn thấy nên khi chuẩn bị xong tôi liền bảo mọi người đi ra ngoài và chỉ còn lại mình tôi ở trong bếp, bây giờ cũng là lúc tôi nên trổ tài làm pha chế cho con chuột bạch như cô ta thưởng thức rồi, tôi nêm hết tất cả gia vị vào trong đó chỉ trừ nước mắm vì tôi sợ đổi màu nước ép nên chừa ra, xong xuôi tôi phủi tay rồi mang ly nước ra cho cô ta uống, đặt lên bàn tôi nhẹ giọng nói:
– Nước của cô đây.
– Cô vừa làm vừa ngủ gục trong đấy à?
– Không có, tại tôi đợi máy ép nên lâu thôi.
– Mau đưa đây.
Tôi nghe thấy vậy thì liền đưa đến cho cô ta ly nước, đang cố gắng nhịn cười lắm bởi vì tôi đang suy nghĩ ra viễn cảnh mà cô ta uống cái nước này thì sẽ ra sao? Tôi đặt ly nước xuống rồi bước ra xa một chút để quan sát, lúc này cô ta vẫn còn non và xanh thản nhiên đưa ly nước lên uống, mấy giây sau đó liền phun mạnh ra ngoài rồi hét lớn:
– Cái gì đây hả? Mùi này, ahhhhhh…
Người làm nghe cô ta hét như vậy thì liền hốt hoảng chạy đến hỏi ngay:
– Cô sao vậy? Có sao không cô Băng?
– Con nhỏ này, mày dám chơi khăm tao hả?
– Cô nói ai, chẳng lẽ…
– Nó đâu rồi, nó đi đâu mất rồi..
Lúc nãy tôi định đứng lại đó xem kịch nhưng tôi lại sợ cô ấy điên lên nên khi cô ta vừa đưa ly nước ép lên miệng uống thì tôi đã vội bỏ chạy đi lên tầng rồi. Đứng nép vào tường trước cửa phòng tôi cười đắt chí, miệng lẩm bẩm nói:
– Đáng đời cô lắm, dám lên giọng mẹ thiên hạ với tôi à?
Nhìn xuống đó thấy cô ta hét loạn lên thì tâm trạng của tôi lại càng vui hơn nữa, thấy cô ta có ý định đi lên phía này nên tôi liền quay lưng định đi về phòng của mình. Tôi vô tư quay lưng bước mà không ngờ rằng mình lại va phải vào cái gì đó rất cứng nên không trụ vững được mà ngã ra nền, mông tiếp xúc trực tiếp với nền gạch cứng khiến tôi vì đau mà hét lên:
– Ahhhh, đau quá.
– Cô không có mắt nhìn đường à?
– Sao chú lại đứng đây?
– Nhà của tôi thì đứng đâu chẳng được hả? Cô làm gì mà lấp ló như ăn trộm vậy?
– Ăn trộm cái gì chứ? Chú ở đâu xuất hiện làm ngã tôi rồi còn định đỗ oan cho tôi ăn trộm nữa à? Chú đúng là người có mắt mà không nhìn, có não mà không suy nghĩ đó.
– Cái con nhỏ này, cô dám nói tôi như thế hả?
– Ai mà làm tôi đau thì tôi cũng sẽ chửi thôi, tôi cũng nhịn chú và cô bồ của chú lâu lắm rồi đấy.
Vừa nói tôi vừa gượng đứng dậy, đúng là xui xẻo thật mà. Bị ngã vừa đau lại còn vừa phải gân cổ lên chửi vì người ta nghĩ sai về mình, nhà này người làm đầy cả ra có điên tôi mới đi ăn cắp, mà con người tôi cũng chẳng xấu xa tham lam đến thế đâu. Đứng dậy tôi đưa tay chạm vào mong mặt khó coi nhăn nhó vì đau, đột nhiên lúc này tiếng cô ta lại vang lên bên cạnh khiến tôi phải nhanh chân lùi về sau mấy bước:
– Mày hại tao rồi còn dám trốn lên đây hả? Con nhỏ này, hôm nay tao cho mày biết tay.
– Đứng đó, cô muốn làm gì hả?
– Mày bỏ cái gì vào nước uống của tao vậy hả?
– Bỏ cái gì là cái gì?
– Mày định chơi khăm tao có đúng không? Con ranh…
Thấy cô ta cứ vồ ập tới và tức giận như vậy nên người đàn ông kia liền cau mày lại hỏi:
– Có chuyện gì sao em?
– Con nhỏ này, em bảo nó làm nước ép cho em uống vậy mà nó dám bỏ cái gì vào ly nước. Em uống muốn ói đến nơi rồi này, anh thấy nó ăn gan hùm dữ chưa hả Toàn?
– Bỏ cái gì?
– Làm sao mà em biết được chứ? Cái mùi nó tởm quá trời rồi, nghĩ lại tôi mà em chỉ muốn ói cho sạch ruột..
– Được rồi, em cứ bình tỉnh để anh hỏi cô ta.
– Hỏi cái gì nữa? Rõ ràng là nó dám hãm hại em, em bảo nó làm nước thì chỉ có nó mới nghĩ ra được cái trò đó thôi.
Cô ta tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tay nhưng người đàn ông bên cạnh lại ra hiệu cho im lặng. Tôi biết lần này mình sẽ lãnh đủ nhưng đã làm rồi thì không sợ, có chơi thì có chịu chứ tôi chẳng trốn tránh làm gì, biết kiểu gì cũng phải nhận tội nên tôi vẫn giữ nguyên nét mặt bình tỉnh nhìn bọn họ, lúc này chú Toàn mới quay sang nhìn tôi nghiêm mặt hỏi:
– Là cô làm à?
– Vâng..
– Thẳng tính quá nhỉ? Thế cô đã bỏ cái gì vào nước của Băng hả?
– Muối, dấm, đường, hạt nêm và một chút mật ông kèm theo nữa.
– Này, cô bị điên à? Lại còn dám cho từng ấy đồ vào nước uống của Băng sao hả? Cô ăn gan hùm à?
– Ai bảo cô ta kiếm chuyện hãm hại tôi làm gì? Chú bảo cô ta đừng động vào tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ không bao giờ xen vào chuyện của hai người nữa, tôi hứa thật đấy.
– Băng làm gì cô hả? Đừng có ngậm máu mà phun vào người tốt như cô ấy.
– Tốt á? Tốt mà hãm hại tôi để cho chú đánh tôi à? Vậy mà tốt sao? Bây giờ chuyện vẫn còn sớm nên tôi ngăn chặn sớm, nếu tôi mà im im thì cô ta có mà ngồi lên đầu tôi cho mà xem…
Lời của tôi vừa dứt thì cô ta liền xông đến, gương mặt tức giận tay xỉ thẳng vào mặt tôi nói:
– Đã hãm hại tôi mà cô còn dám thanh cao rằng mình tốt à? Được tôi, để tôi cho cô nếm thử cái mùi mà cô tạo ra.
Nói xong cô ta liền quay mặt sang người làm hét lớn:
– Cầm cái ly nước đó lên đây.
– À, dạ..
Nhìn thấy tình hình thế này tôi lại có chút lo lắng, đôi khi thẳng tính quá nó cũng hại bản thân mình mà, không biết là cô ta định làm gì? Biết thế lúc nãy tôi im luôn là được rồi, cứ nói toẹt ra làm gì cho bây giờ mệt thêm không biết nữa?
Tôi đảo mắt nhìn một lược mà lòng chỉ biết thở dài. Người giúp việc cầm ly nước lúc nãy của tôi lên đưa cho cô ta mà tay và giọng run run nói:
– Của cô đây ạ.
Cô ta vẫn nét mặt vừa tức giận vừa đưa ly nước đến trước mặt tôi nói:
– Mày uống hết cho tao.
– Sao tôi phải uống chứ?
– Mày làm cho tao uống thì mày cũng phải uống. Nếu hôm nay mày không uống thì tao sẽ tự tay đỗ vào miệng cho mày uống.
– Tôi thách cô đó…
Chẳng biết lúc đó ai nhập vào tôi nữa mà tôi lại có thể mạnh miệng đến như vậy, đã một thân một mình lại còn dám chống lại hai người họ thì phải nói là tôi đỉnh cỡ nào rồi. Trong đầu lúc này nhảy số liên tục, không biết là tôi nên làm cái gì để thoát ra bởi vì tôi biết nếu tôi chấp nhận uống ly nước này thì chắc tôi sẽ đầu thai sớm luôn đấy.
Đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy tất cả bọn họ đang đỗ dồn về phía mình. Đang khóc thầm trong lòng thì đột nhiên lúc này tiếng thủy tinh rơi xuống nền vỡ tan kèm theo tiếng của cậu Phát vang lên:
– Có chuyện gì vui thế? Sao đông người quá vậy nè?
– Cậu Phát..
– Đông vui quá đi, đông thiệt á.
Nhìn cậu ấy cứ như một vị cứu tinh với tôi vậy, cậu ấy xuất hiện làm đỗ ly nước thần thánh ấy đi thì xem như đã cứu tôi qua khúc quanh đắng cay ấy rồi. Trong lòng đang vui mừng, khóe miệng nhếch lên nụ cười hài lòng, ở bên kia lúc này tiếng hét tức giận của cô ta cũng vang lên inh ỏi:
– Cái thằng điên này, mày làm cái gì vậy hả?
– Nói ai điên hả? Nói ai điên vậy?
– Mày giỡn mặt với tao hả? Đúng là cái đồ thần kinh mà, ahhhhh
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -

Cần Đọc Thêm

Mới Cập Nhật