- Advertisement -
#9
– Chị ơi?..Lục Minh đâu rồi.?
– À..Thiếu gia ra ngoài từ sớm rồi.Em đói rồi sao?
Nữ hầu nhìn cô gái đứng gần cầu thang, trên người là chiếc váy ngủ trắng.. thoáng mát vô cùng.
Nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu trong im lặng, đến gần nữ hầu với vẻ tò mò
– Chị cần em giúp gì chứ..?
– À không..em chỉ cần nghỉ ngơi đi.
– ..em có thể giúp không?..em hơi chán.
Ánh Kỳ nói nhỏ, áp sát chị hầu hơn khiến người ta căng thẳng vô cùng
– À ừm!.. giúp chị lau bàn được không?
– Vâng!
Nàng nhanh chóng trả lời, cầm lấy khăn lau rồi quay người làm việc rất nhanh.
Cô làm như vậy..chỉ muốn quen thêm vài người trong nhà. Có thể tự do hơn một chút.
Sau vài giờ, Lục Minh cũng về nhà..hắn bước vào phòng khách..đi ngang qua phòng bếp thì thấy nàng
Anh im lặng, nhìn cô gái nhỏ một lúc rồi bước đến sau lưng cô
Im lặng luồng tay của mình đến bụng cô rồi chạm nhẹ
– Ahh!?…
– Ngậm miệng.
Hắn mắng nữ nhi vừa hét lên, khó chịu nhưng tay vẫn chẳng rời đi.
Sau một hồi im lặng, anh bế thốc nàng lên mặc kệ nàng vùng vẫy mà bước trên đường về phòng ngủ.
– Khoan..khoan đã!..
– Mày có khả năng từ chối à?
– ….
– Rõ là không..rõ mày chỉ giống một con chim sẽ nhỏ, dễ bị tổn thương..dễ dàng bị tao bẻ nát cánh nếu tao muốn.
– Vậy nên đừng vùng vẫy nữa con n.g.u.
Hắn vừa mắng, vừa mang nàng về phòng ngủ.Mặc kệ người hẩu có nhìn.
Vừa vào phòng, anh còn chẳng khoá cửa mà ném nàng lên giường.
Hắn đè nàng dưới thân, tay giữ chặt hai tay nàng mà đưa lên đỉnh đầu.
Tay còn lại thì liên tục di chuyển trên người nàng
– ..Hay là..anh cho em thử cảm giác mang thai như Lạc Anh nhé Ánh Kỳ bé nhỏ?
– Kh..không!.. không muốn..đừng mà làm ơn..
Ánh Kỳ cự tuyệt lắc đầu, sự sợ hãi bao trùm lấy cô.
Cô cúi gằm mà rưng rưng mà cầu xin.
Anh thấy vậy thì cũng chẳng nhiều lời làm gì..
Anh dùng tay, nắm lấy tóc cô và kéo đầu cô lên đối diện với anh.
Hắn áp mặt mình vào sát mặt cô..cô nhìn rõ trong mắt hắn là sự trả thù.
– Lục Minh..dừng..dừng lại đi mà…
Anh chẳng nói gì, tát vào mặt nàng một cái rất đau
Tiếng chát vang vọng trong phòng.
Hắn tháo gỡ cà vạt, dùng nó trói tay nàng lại rồi hai tay cứ vuốt nịnh người nàng.
Nàng dưới thân chỉ biết khóc nấc lên bất lực, hét lớn t.u.y.ệ.t v.ọ.n.g, vùng vẫy cũng chẳng xong.
Những gì đến cũng đến.
Người hầu trong nhà gần như nghe đủ mọi chuyện, tiếng r.ê.n r.ỉ…tiếng hét thất thanh và giọng cầu xin trong bất lực của nàng. Điều đó đủ nói lên hắn mạnh bạo đến mức nào.
Gần như là một khoảng thời gian rất lâu. Lục Minh cuối cùng cũng rời khỏi phòng, chỉnh tề lại quần áo trên người.
Trên trán hắn vẫn còn mồ hôi đọng lại, chứng tỏ đã rất hăng hái.
Lục Minh đi ngang qua phía người hầu, nói với giọng lạnh nhạt với họ
– Nhốt nó trong phòng, đồ ăn cứ đem đồ tẩm bổ đến là được.
– À..giám sát chặt chẽ nhé. Để nó nhét viên thuốc nào vào miệng thì không xong đâu.
– Vâng..
Hắn nghe được câu trả lời rồi thì rời khỏi nhà.
Để lại Ánh Kỳ vẫn còn nằm trên giường với cơn đau nhức toàn thân.
_________________
Cứ thế một tuần, những gì cô ăn trong tuần này chỉ lập đi lập lại là những món đồ bổ cho phụ nữ mang thai.
Nhưng một tuần này..Lục Minh cũng không về nhà. Không có chút tung tích gì.
Ánh Kỳ ở nhà chỉ biết ngóng trong..đêm nào cũng ngồi ở phòng khách đến tận 1, 2 giờ sáng.. được người hầu nhắc mới trở về phòng ngủ.
Điều cô lo sợ cũng đã đến.Sống dưới một tuần bị giám sát chặt chẽ..
Việc Lục Minh muốn cô có thai còn dễ hơn ăn cháo.
Những ngày qua cô ốm nghén liên tục, mệt mỏi và cáu gắt vô cùng.
Ngày hôm nay, cầm trên tay que thử thai có 2 vạch đỏ chót.
Ánh Kỳ rơi vào trầm tư..sau một lúc cười mĩm rồi lại chuyển sang lo lắng.
Hắn mà biết thì chẳng phải đạt được mục đích rồi sao?
Ánh Kỳ cứ thế vứt thứ đó vào bồn cầu, ấn nước và để nó trôi đi. Để một mình cô biết đã quá đủ rồi.
Thời gian trôi đủ 10 ngày..Lục Minh vẫn chưa về nhà.
Ánh Kỳ tối nay vẫn ngồi đó đợi anh về..đồng hồ điểm đến 1 giờ sáng.
Dưới mắt nàng quầng thâm đã hiện rõ.
Nàng nghĩ đêm nay hắn vẫn không về.Đứng dậy định đi về phòng.
Nhưng chưa kịp đi bước vào..đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Nàng quay lại thì nhìn thấy hắn bước vào.
Nhưng hắn đang bế người phụ nữ đó..Lạc Anh
Hắn bế Lạc Anh đứng trước mặt cô, trên tay cô ta còn cầm đủ túi xách hàng hiệu đắt tiền.
Rõ biết hai người họ cả tuần này đã đi du lịch với nhau.
– Sao còn chưa ngủ?
_________________
[ TG: Cẩm Tú Cầu ]
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -