Sóng gió còn chưa qua đi thì ngay ngày hôm sau Ninh Sương bị gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đối diện với Lăng Duệ, Ninh Sương xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống. Trong lòng thầm hy vọng hắn chưa xem đoạn phim kia.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Ninh Sương, hắn rất bình tĩnh. Lời nói ra khiến cô ta không tự chủ được mà run rẩy.
Lăng Duệ lạnh lùng ném một tập tài liệu đến trước mặt Ninh Sương.
-Những tài liệu này đều do cô sửa?
Ninh Sương vội vã mở ra xem, đó là số liệu lần bòn rút tiền mới đây của cô ta. Không chỉ vậy còn có tài liệu của vô số lần trước đây, tổng thiệt hại ước tính lên đến cả tỷ đồng.
Ninh Sương cứ nghĩ mọi chuyện đều trót lọt, nhưng lần gần nhất cô ta đã quá nóng vội để lộ sơ hở chí mạng.
Ninh Sương run rẩy, cô ta quỳ xuống trước mặt Lăng Duệ không ngừng khóc lóc.
-Lăng tổng, xin anh hãy tha cho tôi. Tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy!
-Tôi, tôi có thể nói cho anh biết tất cả những người có liên quan! Chỉ cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống!
Lăng Duệ cười nhạt. Hắn lại ném xuống trước mặt Ninh Sương một danh sách dài, triệt để dập tắt hy vọng của cô ta.
-Tất cả các người đều sẽ phải trả giá.
-Ninh Sương cô đã bị sa thải. Cô về đi sẽ sớm có lệnh triệu tập của tòa án.
Ninh Sương nghe vậy cả người bỗng sững sờ. Hết cú sốc này đến cú sốc khác làm cho cô ta choáng váng. Nghĩ đến kết cục của mình, Ninh Sương không muốn dành quãng đời còn lại trong tù. Vậy nên cô ta liều mạng cầu xin.
-Không! Lăng tổng làm ơn nghe tôi nói.
-Đủ rồi! Nếu cô không đi tôi sẽ gọi bảo vệ.
Cuối cùng Ninh Sương bị cưỡng ép đuổi ra ngoài. Lúc này chỉ còn mình Lăng Duệ trong phòng làm việc, đó là sự trừng phạt hắn dành cho cô ta cũng chính là cái giá cho những chuyện Ninh Sương đã làm.
Chầm chậm mở ngăn kéo bàn làm việc, Lăng Duệ lấy ra một hộp gỗ xinh xắn. Trong đó là món quà sinh nhật hắn chuẩn bị cho Hàn Mộc An. Chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa có cô hội tặng nó cho cô.
Ngắm nhìn mặt dây chuyền được chạm khắc tỉ mỉ, trên đó là tên của hai người. Ngụ ý tình cảm khăng khít, trăm năm hòa hợp.
Khi cầm nó trên tay Lăng Duệ không khỏi suy nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của Hàn Mộc An khi nhận được nó.
Hắn nợ cô quá nhiều, bây giờ hắn muốn từng chút từng chút bù đắp cho cô nhưng Hàn Mộc An đã chẳng còn cần nữa.
Nhìn màn hình hiển thị mình đã bị vợ chặn liên lạc trong lòng hắn khó chịu vô cùng.
Mấy ngày nay vì xử lý chuyện của Ninh Sương mà Lăng Duệ không thể đến gặp Hàn Mộc An, đã vậy còn chẳng nhắn tin hay gọi điện được cho cô.
Hắn nhớ Hàn Mộc An đến phát điên lên rồi!
Với tâm trạng phức tạp, Lăng Duệ mặt dày lái xe đến nhà bố mẹ vợ. Vừa nhấn chuông cửa đã thấy Hàn Sâm đi ra.
Vừa gặp ông Lăng Duệ đã lễ phép chào hỏi.
-Con chào bố, con đến đón vợ con.
-Cậu về đi, con gái tôi không gặp cậu!
Chú Nhỏ là chồng
- Advertisement -
Visited 1 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -