#2
“Ồ, hóa ra là vì ba nuôi của nó đẹp nên bé mới theo đuổi sao, làm tôi cứ nghĩ là em hết thương tôi rồi đó bé con!”
“Hưm, đúng vậy, ba nuôi của hắn ta rất đẹp trai, đẹp đến nổi tôi có thể trao t/h/â/n cho hắn ta bất cứ lúc nào.”
Đầu óc Ân Tuệ giờ đây đã say khướt, cô không nghĩ được gì ngoài hình bóng đẹp trai của ba nuôi đàn anh.
“Thế nếu bây giờ hắn ta muốn em vậy em có cho không?”
Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại m/ạ/n/h b/ạ/o. Cô không nói gì, chỉ im lặng choàng tay qua cổ Hắc Giao mà phối hợp với nụ hôn ấy. Anh thấy vậy cũng liền kết thúc nụ hôn rồi nhanh chóng bế cô vào xe của mình.
“Ưm, anh đưa tôi đi đâu vậy?
Ân Tuệ dụi mắt nhìn người đàn ông điển trai đang tập trung lái xe, nhưng tay lại không yên phận mà xoa bóp phần đùi trắng nỏn của cô.
“Ngoan, không dụi mắt, tôi đưa em đến nơi em muốn!”
Anh cười ôn nhu nhìn cô.
“Hắc Giao…chú biết nơi em muốn đến sao?”
Lúc này Ân Tuệ cũng đã tỉnh r/ư/ợ/u được một phần nên mới nhận ra người đàn ông ấy. Cô không lo sợ mà ngược lại còn rất mong chờ vào câu trả lời của anh, có lẽ cô đã muốn việc này xảy ra rất rất lâu rồi.
“Biết, tôi biết rất rõ, em bảo muốn trao th/ân cho tôi thì còn nơi nào thích hợp hơn là ngôi nhà của tôi nữa chứ, hửm.”
Hắc Giao nhếch mép, mắt vẫn hướng về phía trước nói.
“A, chú giỏi quá, hiểu em đến cơ, một lát sẽ có thưởng cho chú!”
Cô cười nhẹ sau đó nhướng người qua ghế anh, tay lần mò rồi cắn mạnh vào vai anh một cái, anh nhìn cô cười châm chọc.
“Nhóc con, em muốn ă/n tươi n/u/ố/t sống ba nuôi của crush mình đến vậy sao? Hư quá đấy.”
“Dù sao cũng chỉ là ba nuôi, chi bằng chú để em nếm thử xem chú ngon đến mức độ nào mà lại khiến em điêu đứng như thế không phải là tốt ư?”
“Em xinh đẹp, giỏi giang, nhà cũng được gọi là giàu, đặc biệt là em còn ngon hơn những người đã từng lên g/i/ư/ờ/n/g với chú gấp vạn lần nữa, quá hời cho chú rồi ấy chứ!”
Cô lấy tay vuốt nhẹ mặt anh, cười mỉa mai.
“Được, xem như là em giỏi, Ân Tuệ, đợi một lát em sẽ có quà!”
—–
Tác giả: Nhạc Thi Thi
- Advertisement -