10.3 C
Los Angeles
Monday, January 13, 2025

Shogun Đánh Bại Squid Game 2 tại Quả Cầu Vàng 2025

Demi Moore rạng rỡ giây phút nhận...

Bùng phát HMPV tại Trung Quốc

Metapneumovirus lưu hành bắt đầu vào mùa...
HomeGOSSIPHạnh Phúc Đến Muộn!

Tin HOT

Hạnh Phúc Đến Muộn!

- Advertisement -

Angsumalin(Hoàng Huyên)
Đoạn 14:
Sau đó lại có một giọng nói khác xuất hiện.
-Nhật Trà, không được. Thầy còn có tương lai tốt đẹp hơn, ông ấy không nên ở cùng một người phụ nữ có danh tiếng xấu như mày, người khác sẽ đánh giá ông ấy thế nào? Hơn nữa, người nhà ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu, chẳng lẽ cô nhẫn tâm khiến ông ấy và người nhà sống không vui vẻ sao?
Nội tâm đấu tranh, khiến sắc mặt của cô tối sầm. Ông thầy nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào mắt ông ấy.
-Nhật Trà, em cũng yêu tôi đúng không?
Cô rất muốn gật đầu, nhưng làm thế nào cũng không dám. Ánh mắt cô hốt hoảng, dường như xuyên thấu thời gian.
Ông thầy cúi đầu, định hôn lên môi cô thì bên tai lại truyền đến giọng nói của mẹ thầy.
-Vinh, con đang làm gì?
Bà ấy sốt ruột thấy con trai mãi vẫn chưa quay lại nên mới đi ra ngoài xem thử, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Nhật Trà giật mình, vô thức đẩy ông ấy ra thì thấy mẹ thầy đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
Cô lúng túng gật đầu với mẹ thầy, đang định rời đi thì lại nghe thấy bà ấy nói.
-Hiện tại con trai tôi đã có bạn gái, tôi hy vọng cô có thể giữ khoảng cách với nó.
Cô đang đi bỗng khựng lại một chút, cả người cứng đờ lại rồi nhấc chân rời đi.
-Dì yên tâm.
-Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó.
Ông ấy đồng thanh nói cùng với cô.
Mẹ thầy lườm thầy một cái, quay lại thì không thấy bóng dáng cô nữa.
Ông ấy thấy cô đi như vậy thì cũng muốn đuổi theo, nhưng bị mẹ mình kéo lại.
-Con ở yên đây cho mẹ.
-Mẹ, mẹ đừng quá đáng.
Ông ấy tức giận với mẹ mình.
-Mẹ quá đáng chỗ nào? Con đang quen với Nguyệt, thì phải giữ khoảng cách với mấy cô gái khác.
-Mẹ, đấy là mẹ tự chọn, con có đồng ý sao? Rốt cuộc Nhật Trà cô ấy không tốt chỗ nào, mà khiến mẹ ghét cô ấy đến thế?
Ông ấy không hiểu, từ trước đến giờ mẹ mình là một người sáng suốt biết phân phải trái, vì sao những chuyện liên quan đến Nhật Trà lại cố chấp đến vậy.
-Mẹ cũng muốn hỏi con xem nó có chỗ nào tốt mà đáng để con chết mê chết mệt vì nó như vậy?
-Đối với con mọi thứ của cô ấy đều tốt.
-Vinh, nếu nó không liên quan đến con thì mẹ không ghét nó. Mà ngược lại còn rất khâm phục vì con bé đã can đảm sinh Nam Sơn trong sự khinh bỉ, đàm tiếu của người khác, thậm chí còn nuôi dạy Nam Sơn rất tốt. Nhưng…
-Mẹ nói xem, nhưng làm sao?
-Con chỉ có thể làm bạn với nó. Còn yêu thì không! Nhà chúng ta không chấp nhận một người phụ nữ chưa lập gia đình mà đã có con về làm vợ, mẹ không muốn bị mọi người nói ra nói vào.
Ánh mắt ông ấy hoàn toàn nguội lạnh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, đây là dấu hiệu cho thấy ông ấy đang cực kỳ tức giận.
-Mẹ, nếu như con nói, con nhất định phải ở bên cô ấy thì sao?
-Vậy thì con là một đứa bất hiếu. Con nhẫn tâm trơ mắt nhìn ba con đi tìm cái chết đúng không? Con biết sức khỏe ông ấy không tốt mà, ông ấy lại có tư tưởng cố chấp, truyền thống như vậy, nếu biết chuyện này, không phải sẽ tức chết sao?
Bà ấy rất thất vọng về đứa con trai này.
Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai này đều khiến vợ chồng bà rất hài lòng, dù là học tập hay về mọi mặt đều rất ưu tú, điển hình.
Nhưng bây giờ lại trở nên thế này khiến bà rất khó chịu, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu hận Nhật Trà.
-Mẹ, lúc nãy con đã nói rõ với Nguyệt rồi. Bọn con sẽ không qua lại, mẹ bỏ ý định này đi. Nếu không thể ở bên Nhật Trà thì con cũng không ở bên người khác.
Giọng nói của ông ấy rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến bà Hằng càng tức giận và lo lắng.
-Vinh, con nghe mẹ nói.
-Mẹ, không cần nói gì nữa. Con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ, cũng xin mẹ tôn trọng quyết định của con.
Nói xong, không để cho mẹ mình nói gì thêm ông ấy liền quay người rời đi.
Bà Hằng nhìn bóng lưng của con trai, muốn giữ người lại thôi.
Ông ấy đi thẳng vào bên trong tìm cô, đến mới thấy cô đang đứng cùng em gái và Hưng.
-Nhật Trà, tôi có chuyện muốn nói với em.
-Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.
Cô kiên quyết, không lay động. Ông ấy nhìn sang bạn mình và em gái cô khẩn cầu.
-Chị à, chúng em ra chào bạn bè của anh Hưng một chút.
-Chị…
Cô định nói “chị đi cùng” nhưng lại bị nghẹn lại ở cổ họng. Khách của bọn họ cô không quen, với lại cổ tay đã bị ông thầy giữ lại.
-Buông tay!
-Nhật Trà…
-Buông tay…
Cô giật tay ra khỏi tay ông ấy rồi đi thẳng ra bên ngoài. Thái độ của cô khiến cho ông ấy không dám đi theo cô.
Nhật Lệ ở bên này vẫn quan sát, thấy chị gái bỏ đi thì nhìn ông thầy với ánh mắt đáng thương. Cô ấy cũng không giúp được gì, chỉ có thể để chồng ra an ủi ông bạn đang chán nản còn mình thì ra bên ngoài tìm chị gái.
-Chị…
-Em vào đi, ra đây làm gì?
-Tại sao không cho anh ấy một cơ hội?
Rõ ràng hai bên đều có tình, vì sao lại không bằng lòng cho nhau một cơ hội mà để hai người phải đắm chìm trong bể khổ như vậy.
Vẻ mặt Nhật Trà ảm đạm.
-Hôn nhân không phải chỉ của chị và ông ấy. Mà là chuyện của hai gia đình. Bố mẹ ông ấy không thích chị, sẽ không đồng ý ông ấy đến với chị. Chị cũng không muốn khiến ông ấy vì chị mà vứt bỏ gia đình mình. Sự lựa chọn như vậy, cho dù là ông ấy đồng ý, nhưng chị lại cảm thấy mình rất khó chấp nhận.
Điều khó hiểu nhất trong lòng đã được tháo gỡ, thì ra bấy lâu nay chị gái lo sợ điều này.
Thì ra vấn đề lớn nhất bây giờ không phải chị gái và ông thầy, mà là bố mẹ ông ấy.
-Nhưng chị à, chị không thử làm sao biết được? Bố mẹ anh ấy là người biết lý lẽ chắc sẽ không cấm cản đâu.
Nhật Lệ khuyên chị gái nhưng cô ấy nào có biết chuyện cô vừa mới gặp bà Hằng.
Cô lắc đầu cười khổ, cũng chẳng muốn kể lại câu chuyện vừa nãy nữa.
-Em vào trong đi, chị hơi đau đầu về trước đây!
Nhật Lệ cũng muốn giúp, nhưng chuyện này cô ấy cũng lực bất tòng tâm, bố mẹ ông thầy không đồng ý cho họ ở bên nhau, đó là một vấn đề rất khó giải quyết.
Dù thằng nhỏ Nam Sơn là tồn tại khách quan, quá khứ của Nhật Trà không phải chỉ cần một hai cầu là có thể xóa bỏ được.
Vừa về đến nhà đã thấy thằng con trai chạy ra đón.
-Mẹ, mẹ đi đâu vậy?
Nam Sơn nhìn thấy mẹ mình thì liền nhào tới hỏi. Cô ôm cậu bé.
-Mẹ đi dự tiệc cưới chú Cường, sao vậy?
Thằng bé lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
-Haiz, con còn tưởng mẹ đi hẹn hò với chú thầy chứ!
Cô dở khóc dở cười với thằng con trai.
-Nhỏ mà cái đầu lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.
-Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng xem con như con nít, con đã lớn rồi.
-Được rồi được rồi, con trưởng thành, là đàn ông nhỏ tuổi, vậy mẹ hỏi con, đã học xong bài chưa?
Cô muốn nói sang chuyện khác.
Nói đến việc học hành thì một đứa ngoan như Nam Sơn luôn hăng hái, dù sao cũng là trẻ con, cũng dễ bị chuyển chủ đề.
-Mẹ đi vào đây, Nam Sơn đã viết xong hết chữ “Bố” rồi!
Thấy con trai nói vậy trong lòng cô lại như hàng ngàn mũi kim đâm vào nhức nhối vậy.
Cô muốn chuyển chủ đề, nhưng chủ đề của đứa con trai lại như nhát dao khoáy sâu vào trong lồng ngực cô vậy. Đau…
Hai mẹ con đi vào trong nhà, Nam Sơn nhanh nhảu lấy vở ra khoe mẹ mình đã viết xong.
Nhìn con ngây ngô đánh vần chữ “bố” mà bất giác nước mắt cô không kìm được rơi xuống.
Đứa nhỏ là một phần cuộc sống của cô, cả đời này chỉ muốn những gì tốt nhất cho con.
Nếu có thể cô cũng chỉ ở vậy với con, nhưng nhiều khi thấy con khát khao có bố mà lòng cô lại lay động.
Hôm nay cô ngủ cùng con trai, ngồi nhìn gương mặt ngủ say của thằng bé cô lại nhớ lúc có bầu biết giới tính là bé trai cậu bạn thân của cô đã vui mừng thế nào.
Từng mảnh kí ức vụn vãnh ghép lại.
-Cái gì? Là con trai á!
Cô vui vẻ gật đầu!
-Ừ, tớ xin lỗi đã làm cho cậu và Bình thất vọng rồi!
-Cậu hâm à. Đằng nào tớ chẳng là bố nuôi của đứa bé, sau này cậu sinh thêm một bé gái nữa là được rồi!
Việt cười tươi hoa trêu cô.
-Chả thế à? Mai sau chả lẽ cậu không yêu một ai khác nữa?
Câu nói của cậu ta khiến cho cô trầm ngâm gương mặt vẻ mất mát trả lời.
-Có thể…nhưng không phải lúc này! Cũng không phải trong tương lai gần…
Bao năm nay, cô đang cố gắng thích ứng, tập quên những tháng ngày có anh, tập quen với những ngày tháng một mình gánh tất cả.
Khi gió thổi qua, cô cảm thấy khóe mắt hơi lạnh. Khi giơ tay lên gạt đi mới nhận ra mí mắt ươn ướt.
Trong một đêm mùa xuân như thế này, gió vẫn còn đôi chút lạnh giá, thế nên mới kích thích tuyến lệ của cô, phải không?
Bên tai vẫn vang tiếng còi xe cấp cứu của năm ấy. Thật ra cô rất sợ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, cũng bởi tiếng còi xe ấy làm cô ám ảnh đến tận bây giờ.
Năm đó sau tiếng còi xe cứu thương là hành lang dài dằng dặc, tiếng bánh xe kêu cót két gấp gáp của giường đẩy.
Bóng những chiếc áo blouse trắng sáng loáng, những ngọn đèn mổ sáng choang, lạnh như băng.
Đây là nơi bị máu tươi nhuộm đỏ, một mảnh đất khiến người ta vừa kinh sợ lại vừa tràn đầy hy vọng, nhưng cũng là một đàn tế, nơi tuyệt vọng tuyên án.
Cứ tưởng rằng cuộc đời cô cũng kết thúc theo người ấy không ngờ bây giờ cô lại có thể bình thản, nằm bên cạnh ngắm nhìn đứa con trai đáng yêu như vậy.
Ở bữa tiệc xảy ra chút chuyện, tinh thần cô luôn căng thẳng, bây giờ nhìn thấy con trai ngủ ngoan như vậy lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, đầu ghé lên tay mà ngắm Nam Sơn, không lâu thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy mặt mình hơi ngứa.
Mơ mơ màng màng, cảm thấy mặt mình như có gì đó bám lên, thứ đó mềm mềm, không dùng sức, chỉ thấy hơi ngứa. Nhật Trà mở mắt, nhìn thấy gương mặt của con trai.
-Mẹ ơi! Dậy thôi, bà ngoại đã nấu ăn sáng xong rồi!
-Được!
Cô ngồi dậy cùng con trai đi vào làm vệ sinh cá nhân sau đó hai mẹ con đi xuống dưới nhà.
-Bà ngoại làm bữa sáng là đỉnh nhất!
Nam Sơn ngồi vào vị trí bên cạnh bà ngoại sau đó cái miệng lia láu nói.
-Vậy con phải ăn nhiều vào biết chưa?
Cô đưa tay xoa đầu bé con.
-Dạ. Nam Sơn ăn nhiều, mẹ cũng ăn nhiều cho bà ngoại vui.
Cả nhà bật cười vì câu nói của thằng nhóc. Bé vậy mà cứ như ông cụ non ấy!
Sau bữa ăn Nam Sơn được mẹ chở đến trường đi học. Cậu bé đến trường rất hòa đồng với các bạn.
Cô vẫn ở nhà cho đến hết tuần này mới về Hà Giang.
Những ngày này cô cũng không đi chơi đâu mà chỉ quanh quẩn bên gia đình.
Ông Diễn đang bóp vai bóp lưng cho vợ, cô bưng đĩa hoa quả ra nhìn thấy bố chăm sóc như vậy thì rất vui vẻ.
Nhật Trà đặt đĩa trái cây xuống bàn.
-Bác sĩ nói, hàng ngày mẹ nên tập dưỡng sinh.
-Mẹ đỡ rồi. Bố con ngày nào cũng đấm bóp massage cho mẹ nên giờ gáy cũng không còn đau như trước nữa.
-Hoá ra là tất cả đều là công của bố đấy ạ!
-Ừ, giờ mẹ già rồi. Sức khỏe cũng yếu hơn, con xem xem mà về gần đây mà làm thôi. Chứ cứ đi xa mãi như thế mẹ cũng sốt ruột.
-Vâng ạ. Con mời mẹ ạ!
Cô đưa cho mẹ một miếng táo, sau đó lại xiên tiếp miếng khác đưa mời bố.
Ông Diễn vừa nghỉ tay cầm miếng táo từ tay con gái thì điện thoại trên bàn liên tục đổ chuông.
Một số máy bàn hoàn toàn xa lạ.
Cô nhìn chằm chằm số máy trong di động của bố. Cảm giác bất an trước dãy số lạ kia. Chẳng hiểu sao, mí mắt phải của cô lại giật một cái rất nhanh, phản ứng sinh lý theo phản xạ có điều kiện khiến cô khó chịu.
Mí mắt trái giật là điềm lành, mí mắt phải giật thì gặp họa.
Ngón tay cô đang cầm miếng táo hơi run rẩy. Cô có một dự cảm, một dự cảm không thể nói rõ ràng. Giống như một cuộc gọi kết án cô vậy.
Cô hít sâu một hơi, chờ bố nghe điện thoại. Sau một hồi quan sát, từng cái nhăn mặt nhíu mày của ông Diễn thì cô có thể xác định cuộc điện thoại này là điềm xấu.
-Nam Sơn nhà tôi xảy ra chuyện gì rồi?
(Nhóm phí 50k đã đoạn 25 rồi ạ!
Ai yêu thích truyện của em muốn đọc trước thì ck cho em vào Tk Hoàng thị Huyên. MB 26278887799 rồi gửi tên fb vào mess cho em nhé.
6960936124293 stk nhận usd
Nhóm lẻ 50k một truyện.
Nhóm mãi mãi 300k
Nhóm 3 truyện 100k
Nhóm 2 truyện 80k
Hãy like cmt và chia sẻ thật nhiều cho bài nổi giúp em nhé. Ấn theo dõi trang để biết lịch đăng truyện sớm nhất nhé.

Hoàng Huyên

May be a doodle of 1 person and text

Visited 2 times, 1 visit(s) today
- Advertisement -

Cần Đọc Thêm

Mới Cập Nhật